Trải dài khắp phía Nam đại lục Tu chân là những rặng núi miên man, nơi đây ẩn giấu vô số ngọn linh sơn, thu hút đông đảo các bậc tu giả cao cường tề tựu về tu hành.
Núi Tiểu Trọng là một trong số những ngọn linh sơn đó, ngặt nỗi dưới chân núi lại có lác đác vài thôn xóm nho nhỏ, phàm khí mù mịt, nên dù là núi linh đi chăng nữa, thì suốt mấy trăm năm qua vẫn không có tu giả nào chọn tu luyện ở đây.
Mãi cho đến hai mươi năm về trước, ngọn Tiểu Trọng vốn chẳng ai buồn ngó ngàng đến lại xảy ra biến hóa, những thôn làng nhỏ dưới chân núi dần dần lưu truyền một vài lời đồn đại như thế này.
Nghe nói trên núi Tiểu Trọng có thần tiên đấy.
Nghe nói vị tiên trên núi đẹp tuyệt trần, vừa nhìn đã khiến người ta thần hồn điên đảo.
Nghe nói tiên tử đó đẹp thì có đẹp đấy, cơ mà tính nết chẳng ra làm sao cả.
Nghe nói… Lâm Vô Tranh ở thôn bên lại bị đánh nữa rồi.
Sáng sớm tinh mơ, thái dương vừa ló dạng, khói bếp lượn lờ.
Lâm Vô Tranh ở thôn bên băng bó gương mặt vừa bị dần cho nhừ tử lại, rồi quầy quả lên núi.
Khắp núi đồi ngập tràn sắc hoa vàng, Lâm Vô Tranh sục sạo cả ngọn núi, thề sống thề chết phải lôi đầu cái tay lừa đảo chết tiệt nọ ra cho bằng được.
Lùng sục mãi đến tận giữa trưa, cả người Lâm Vô Tranh đã đầm đìa mồ hôi, bụng lại thêm oán hận cái tay bịp bợm nọ.
Nhưng rồi trời cao không phụ người có tâm, Lâm Vô Tranh vạch bụi cỏ ra thì thấy một trảng rừng thấp xanh um, mà trên tảng đá dưới tàn cây đằng kia, có một người đang nằm ngửa đầu.
Trên mặt người đó phủ một tàu lá sen, dường như hắn đã ngủ say, trông điệu bộ rất nhàn nhã.
Lâm Vô Tranh mừng húm nhưng vẫn ráng nín nhịn, khom lưng rón ra rón rén lần tới.
Người đó cứ như chẳng phát giác ra, vẫn thở đều hít sâu, ắt hẳn còn đang say giấc nồng.
Lâm Vô Tranh rảo quanh người ta hai vòng, vừa vặn vẹo nắm tay vừa tự hỏi nên xuống tay từ đâu.
Bỗng người đó cựa mình.
Lâm Vô Tranh thình lình nhảy giật lùi về sau hai bước, đôi tay chắn ở trước ngực làm động tác phòng bị, dùng vẻ mặt cảnh giác nhìn người nọ.
Thấy hắn vẫn chưa tỉnh, Lâm Vô Tranh mới an tâm, cậu chàng tự nhủ trong lòng, mình mà đánh lén thì đâu phải tác phong của bậc nam tử Hán.
Lâm Vô Tranh bèn chống nạnh, bất ngờ cười phá lên rồi thét lớn: “Ê, gã bịp kia, còn không mau giơ tay chịu trói!”
Tàu lá sen khẽ rung.
Người đó bất chợt vươn tay.
Lâm Vô Tranh siết chặt nắm đấm.
Hắn ưỡn eo lười nhác.
Lâm Vô Tranh: “…”
Người đó nhấc tàu lá sen trên mặt lên, quay đầu lại, lười biếng liếc nhìn Lâm Vô Tranh.
Lâm Vô Tranh từ cười to biến thành cười lạnh, gương mặt tả tơi vặn vẹo, khí thế hừng hực.
Người trước mắt quá đẹp, nước da ngọc ngà, đôi môi đỏ tươi như thể được tô điểm một lớp son, đẹp không sao tả xiết. Nhưng trời cho cái mã thần tiên, lại là một tay đại bịp.
Người đang nằm ngửa đó đứng lên, hắn đang mặc một bộ áo bào trắng rộng thùng thình, áo xống xộc xệch, nhưng phong thái lại thanh lịch tao nhã, cảm giác rất phiêu diêu tự tại.
“Đứng lại!” Lâm Vô Tranh quát.
Người nọ ngừng bước.
Lâm Vô Tranh vặn vặn nắm tay, hùng hùng hổ hổ nhảy xộc tới, cậu chàng toan vung nắm đấm lên, nhưng vừa giơ nửa chừng thì bất chợt ngừng lại, nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi không né?”
“Chú em đánh có trúng đâu, ta né làm gì?” Người đó đáp tỉnh rụi.
Trong mắt Lâm Vô Tranh ngùn ngụt lửa giận, nắm tay lao vụt tới nhưng lại đấm vào khoảng không, còn vì dùng sức quá trớn mà mất đà đâm sầm vào thân cây, đầu váng mắt hoa rồi hôn mê bất tỉnh.
“Há há há, ngốc dã man!” Bỗng một tràng cười lớn vang lên.
Không phải là người nọ cười, hắn ngẩng lên nhìn tàn cây trên đỉnh đầu, có một lão già đầu bạc đang ngồi xổm trên chạc cây, ôm bụng cười nắc nẻ.
“Này này người anh em, rốt cuộc đệ đã làm gì nó, mà ngày nào nó cũng phải mò lên đây tấu hài một lần vậy?” Người nọ cười muốn tắc thở, vừa đập đập vào nhánh cây vừa nói.
“Hai mươi năm trước, ta từng ghé qua thôn xóm dưới chân núi, lúc thấy một đứa nhỏ bụ bẫm đang cầm hai que kẹo hồ lô* bèn ghẹo một chút, lấy một quả cây dại đổi hai que kẹo của nó.” Người nọ trầm tư hồi lâu rồi nói.
*Kẹo hồ lô: Còn gọi là đường hồ lô, là một loại kẹo trái cây truyền thống của Trung Quốc, được chế biến từ trái táo gai hoặc các loại trái cây khác, bên ngoài phủ một lớp đường dạng siro rồi xiên lại thành que.
Thời gian trong núi qua thật nhanh, thoắt cái mà đã hai mươi năm trôi.
Người nọ đúng là Nhạc Chí, kẻ năm đó đã chạy trốn khỏi Vạn Yêu Tông. Ngày ấy, sau khi Mục Sân đưa hắn đến vùng núi rừng nọ, trước tiên Nhạc Chí quay về U Thảo Tông bái biệt Diệp Quang Kỷ và Đường Kỳ Chân Nhân, rồi cứ thế du lãng về phương Nam. Mãi tới lúc đến được ngọn núi Tiểu Trọng này, hắn mới nảy sinh ý định dừng chân, thế là bèn lưu lại nơi đây.
Nhạc Chí đã ở lì trên núi Tiểu Trọng suốt hai mươi năm, vậy mà viên đá Thất Sắc vẫn còn lởn vởn ánh sáng yếu ớt như trước.
Đường Kỳ Chân Nhân từng nói, dẫu là người bạc tình nhược ái như ngài đi chăng nữa, vẫn có sự vui buồn oán hận của riêng mình, không thể nào hoàn toàn đoạn tuyệt ái tình.
Nếu có thể đoạn tình, không biết tu vi sẽ thăng tiến đến mức độ nào.
Nhiều năm trôi qua như thế, Nhạc Chí cũng đã trầm tĩnh hơn, hắn hiểu mọi việc đều không thể vượt quá giới hạn, rất nhiều chuyện không cách nào cưỡng cầu, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Nhạc Chí thoát khỏi hồi ức, trên mặt nở nụ cười bất đắc dĩ: “Không ngờ nó lại để bụng suốt hai mươi năm, từ đứa nhóc béo múp đến lớn nhường này mà vẫn không quên được chuyện xưa.”
Nhạc Chí than thầm: “Ta gieo nghiệp chướng rồi!”
Lão già áo trắng lắc lắc đầu: “Tạo nghiệp là thế nào? Có tên tiểu tử này, cuộc sống thiệt là thú vị!”
Lúc Lâm Vô Tranh mở mắt tỉnh khỏi cơn mê, mặt mũi lại càng sưng húp lên.
Thật ra, Nhạc Chí cảm thấy mình rất vô tội, Lâm Vô Tranh ra nông nỗi này quả thật không phải do hắn ra tay, mà vì lần nào nó cũng tông trúng vào thân cây. Nhưng vì danh dự của thiếu niên, bị thần tiên trừng trị vẫn có mặt mũi hơn là đâm vào thân cây cho bầm giập.
Thế là mặc dù Nhạc Chí chẳng làm gì, cũng bị biến thành gã ác thần hung hãn trong truyền thuyết.
Lâm Vô Tranh cố mở to hai mắt, thì thấy trước mặt là hai que kẹo hồ lô.
Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, mà hai que hồ lô đó còn đang đong đưa.
Tròng mắt Lâm Vô Tranh cũng đảo qua đảo lại theo que kẹo.
Nhạc Chí dỗ: “Muốn ăn không?”
Lâm Vô Tranh cố mở to hai mắt ra nhìn, rồi ngoảnh đầu đi.
“Hai que hồ lô này là để chuộc lỗi, chuyện xưa coi như xí xóa nhé.” Nhạc Chí nói.
Lâm Vô Tranh đột ngột nhảy dựng lên, vỗ vỗ cái mông lấm lem bụi đất, tức tối nói: “Đừng có mơ!” Sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Từ trên cây, một bàn tay bất thần thò ra giật lấy que kẹo hồ lô trong tay Nhạc Chí.
“Ngon… bá cháy!” Trong giọng nói là vẻ hả hê sung sướng.
Nhạc Chí ngẩng đầu, thì thấy lão già đang cầm kẹo hồ lô liếm lia liếm lịa, gặm cắn nhiệt tình.
Cuối cùng thì trở thành Nhạc Chí và lão già áo trắng cùng ngồi trên ngọn cây, mỗi người gặm một que kẹo hồ lô.
Lão già này có biệt danh là ‘Bô Lão Trên Cây’, hai mươi năm trước, khi Nhạc Chí vừa đến núi Tiểu Trọng này thì Bô Lão Trên Cây đã ở đây, hai mươi năm qua, lão vẫn cứ ru rú trên cây, hình như Nhạc Chí chưa từng thấy lão đáp đất bao giờ.
“Lão phu là Yêu tu, xuống đất sẽ bị nhiễm địa khí, không ổn không ổn!”
Nhạc Chí vẫn nhớ như in bộ dáng cao thâm lúc trước của Bô Lão Trên Cây.
Mãi về sau, Nhạc Chí mới biết Bô Lão Trên Cây là dây leo tu luyện thành Yêu linh.
Yêu linh yếu hơn Yêu tu một bậc, Yêu linh vẫn giống thú, Yêu tu lại chẳng khác mấy với con người. Rất nhiều tu giả có tu vi cao cường đều thích chọn Yêu linh làm linh thú và linh dược. Nhưng Yêu linh đã hóa thành sinh linh nên không muốn bị con người quản thúc, thành