Nét cười trên mặt Tần Thái Hòa dần dần đông cứng lại, hóa thành vẻ mặt vô cảm, còn có chút gì đó giá lạnh không tả được bằng lời. Y cúi đầu, rũ mắt nhìn cây đàn tỳ bà trong tay, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve thân ngọc tinh xảo.
Người luôn nở nụ cười trên môi nay lại biến thành bộ dạng như thế này thật quá đáng sợ.
Nhạc Chí lại như không cảm nhận được, ánh mắt hắn dõi về phía xa xăm.
Tần Thái Hòa nói không sai, dẫu không trao tình vẫn có thể nên duyên đạo lữ. Nhưng hắn lại tu Tuyệt Tình Đạo, kết thêm đạo lữ là mang thêm vướng bận, Tuyệt Tình Đạo tuyệt không thể nặng gánh tâm tư. Vả lại, tình cảm Tần Thái Hòa dành cho hắn dường như cũng chưa hẳn là luyến ái, có lẽ y chỉ muốn tìm một người bầu bạn mà thôi.
Trong sơn động, không một ai lên tiếng, tất cả chìm trong sự im lặng ngột ngạt.
Qua một lúc lâu, Tần Thái Hòa lại nở nụ cười, giọng nói như vừa mang nỗi tiếc nuối, lại pha chút bông đùa: “Xem ra đời ta vô duyên với phúc phần này, đành chịu kiếp đơn côi suốt quãng đời còn lại thôi.”
“Thái Hòa Chân Nhân lại đùa rồi.” Nhạc Chí nói.
Tần Thái Hòa nâng gương mặt âu sầu, ánh mắt hàm oán: “Ta thật lòng thật dạ, há có đùa giỡn với em?”
“Thái Hòa Chân Nhân phong thái tao nhã, dung mạo anh tuấn vô song, người ái mộ huynh khắp thế gian không đếm xuể, dù huynh có muốn sống một thân một mình suốt đời, sợ là nhiều người cũng không chịu đâu.” Nhạc Chí thấy bộ dạng y như thế, cũng nở nụ cười ghẹo y.
“Lời này là thật sao?”
“Thật mà.”
“Huynh đài quả nhiên có con mắt tinh đời.”
Nhạc Chí không nhịn được liếc y. Vậy mà còn dám mèo khen mèo dài đuôi.
Nếu đã không thể nên duyên đạo lữ, thôi thì kết giao bằng hữu, cũng xem như vẹn cả đôi đường.
“Ta có được Thần khí Thượng cổ này cũng nhờ ơn Nhạc huynh hỗ trợ, nay ta nguyện vì người dâng tấu một khúc, mong đừng ghét bỏ.” Tần Thái Hòa nhìn tỳ bà trong tay rồi nói.
“Nguyện hết lòng thưởng thức.” Nhạc Chí lấy tay xoa xoa lỗ tai, tỏ vẻ nghiêm túc.
Tần Thái Hòa ngồi xuống một chiếc ghế, ôm cây đàn vào lòng, ngón tay nhẹ nhàng lướt, một làn âm thanh say lòng chảy tràn ra.
Tựa như suối nguồn róc rách luồn lách nơi thung sâu, tựa như vạn mã phi nhanh chốn sa trường. Giữa lúc rền rĩ nức nở giãi bày nỗi khổ sầu ly biệt, một tiếng thét dài đột ngột xé toang chân trời.
Tất cả biến hóa chỉ diễn ra trong tích tắc.
Trong khoảnh khắc đó, Nhạc Chí như đã du lãng khắp ngàn trùng non nước, nếm trải bao vui buồn hợp tan, cõi lòng những tưởng không gì lay động được chợt nổi lên gợn sóng.
Tiếng nhạc đã lặng từ lâu mà hắn vẫn chưa bình tĩnh lại.
Một vật ấm nồng chạm vào má hắn, Nhạc Chí mở mắt ra thì chạm phải gương mặt gần sát của Tần Thái Hòa, và cả đôi mắt hoa đào lay láy.
Một nụ hôn dịu dàng.
Tần Thái Hòa ngồi thẳng người lại, liêm liếm đầu lưỡi như chưa đã thèm.
“Hơi mặn.”
Nhạc Chí sờ lên mặt mình, không biết từ khi nào, lệ đã tuôn giàn giụa. Hắn đã thật sự rơi vào trong nhạc cảnh.
Tần Thái Hòa dùng kiếm nhưng lại không phải Kiếm tu, trước đây Nhạc Chí từng thắc mắc đạo mà y tu là gì. Hiện giờ mới hoàn toàn hiểu được, hóa ra y là Nhạc tu.
Tiếng nhạc của Nhạc tu có thể lập kết giới phòng ngự, có thể hóa thành công kích, vừa dẫn dụ người trầm mê, cũng trợ giúp người ngộ đạo.
Trong một khắc kia, Nhạc Chí chợt giác ngộ. Hắn cứ đinh ninh rằng cảnh giới tối cao của Tuyệt Tình Đạo là vô tình vô dục. Để đoạn tình tuyệt dục thì phải nếm trải nỗi đau vô bờ. Trước đây hắn đã chọn con đường này. Mà vừa nãy, hắn mới chợt vỡ lẽ. Phải đặt đạo trên tình, lấy đạo ngự tình, không thể cưỡng tình cầu đạo, người vô tình mà lại mong tuyệt dục ư, thật quá phi lý*.
*Mạn phép lí giải (phỏng đoán): Tuyệt Tình Đạo là lấy việc tu đạo làm trọng, đặt hết tâm tư vào tu luyện, từ đó gác lại ái tình, tức là ‘lấy đạo ngự tình’. Nhạc Chí thì làm ngược lại, cưỡng ép lãng quên tình cảm, biến thành người vô tình vô dục để mong ngộ đạo, tức là ‘cưỡng tình cầu đạo’. Người không có tình cảm thì làm sao ‘tuyệt tình’ được, ấy là mâu thuẫn.
Đạo thuật phải thuận theo Thiên Đạo, vạn sự không thể cưỡng cầu.
Nhạc Chí bỗng cảm thấy linh căn thả lỏng, có thể hấp thụ chân khí mỏng manh xung quanh.
“Điều có được đã có, không có được thì chớ nên hy vọng xa vời. Dẫu nuối tiếc cũng chẳng thể cưỡng cầu. Ta xin cáo biệt tại đây. Hôm nay từ ly, mong có ngày tương phùng.” Tần Thái Hòa nhìn Nhạc Chí thật sâu.
Nhạc Chí kinh ngạc ngẩng đầu, không ngờ y còn lĩnh ngộ sâu sắc hơn cả hắn.
“Huynh…” Hắn ngập ngừng.
“Em lưu luyến ta sao?” Tần Thái Hòa nhướng mày hỏi.
Nhạc Chí vội vàng lắc đầu.
Tần Thái Hòa chau mày âu sầu, hắn đáp lại y bằng vẻ mặt vô tội.
Không ngờ y bất chợt đến gần, Nhạc Chí lùi lại một bước theo bản năng, bả vai lại bị y ôm ghì lấy.
Cả người hắn bị Tần Thái Hòa ôm siết vào lồng ngực, giọng nói của y nồng nàn, trầm thấp mà vẫn ngân vang.
“Xin hãy chờ ta.” Y nói.
Lời này của Tần Thái Hòa quá khó hiểu, đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng ‘loảng xoảng’. Nhạc Chí còn chưa hoàn hồn, y đã ôm đàn quay đi.
Nhạc Chí nhìn về nơi phát ra tiếng động, một người đang đứng đó, manh áo đen bạc màu, tóc tai rũ rượi, đôi mắt bình thường không có gì đặc biệt kia lại làm người ta rét buốt.
Tiếng động vừa nãy chính là tiếng thanh kiếm trong tay y rơi xuống đất.
Người nọ liếc về hướng Tần Thái Hòa đi khỏi bằng tia nhìn giá băng, rồi quay đầu nhìn Nhạc Chí với ánh mắt dịu dàng.
Nhạc Chí nhìn y một thoáng, rồi không thèm để ý nữa mà lấy sách ra đọc.
Người đàn ông nhặt kiếm lên, đi từng bước về phía Nhạc Chí, khi đến bên cạnh thì khom người muốn cầm tay hắn.
Nhạc Chí né tránh, lạnh lùng nhìn y rồi nói: “Đến lúc rồi, mau nói cho tại hạ biết các hạ là ai.”
Người nọ chỉ chỉ vào cổ họng.
“Đừng giả làm người câm nữa, lúc nãy các hạ vừa lên tiếng mà.”
Thân thể người đàn ông cứng ngắc.
Nhạc Chí chẳng buồn hối thúc y, lại tiếp tục đọc sách.
Đôi tay bị băng thành tay gấu đong đưa trước mặt hắn.
“Băng đẹp lắm.”
Nhạc Chí cảm thấy người này đang giả bộ đáng thương, nhưng đôi tay kia quả thật là vì hắn mà thụ thương. Hắn liếc nhìn đôi tay đó, sầm mặt phán.
Người đàn ông: “…”
“Tại hạ muốn nghỉ ngơi, mời đạo hữu dời bước.” Nhạc Chí nói.
“Ta…” Người nọ hạ giọng, khàn khàn nói.
Nhạc Chí nhìn y chằm chằm.
Y ngậm miệng, cụp mắt né tránh ánh mắt hắn.
Nhạc Chí tháo giày, nằm lên giường, quay lưng lại phía y. Một lúc sau, hắn nghe tiếng bước chân dần dần đi xa.
Cuối cùng vẫn không nói cho hắn biết y là ai…
Nếu quả thật là người đó.
Nhạc Chí thở dài.
Vạn sự nhân quả, vạn vật tương sinh.
Nhạc Chí rà soát khắp các sách cổ, cuối cùng cũng tìm được phương pháp phá giải Luyện Thần Đan.
Ở vùng cực Bắc có một cây bồ đề cổ thụ. Nghe đồn rằng, thưở xa xưa có vị thần tiên giáng lâm dưới cây rồi ngộ đạo, tức nó có thể thanh tẩy uế vật, dẫn lối con người tìm về bản ngã. Luyện Thần Đan giúp tăng tu vi, nếu nó hòa hợp cùng thân thể thì không phải ngoại vật. Nhưng hiện nay nó lại làm tổ trong đan điền, cắn nuốt tu vi, tức là uế vật.
Phía Nam đại lục Tu Chân có nhiều linh sơn, nhưng vùng cực Bắc lại là nơi hoang dã, linh mạch thưa thớt nên linh khí khan hiếm, gần như không có tu giả tu luyện ở đó.
Không có tu giả, sẽ có yêu thú quỷ