Tất Cảnh ngụy trang quá tài tình, từ thân hình, dáng điệu, đến cả giọng nói, gần như không chê vào đâu được.
Tấm lưng lòm khòm chẳng còn chút bóng dáng cao ngạo ngày xưa, điệu bộ và giọng nói cũng che đậy con người thật.
Y vốn là chủ nhân Yêu giới, trong người chảy huyết mạch thần thú, thân phận tôn quý đến nhường nào, kiêu hãnh cũng là lẽ thường. Kiêu hãnh như Yêu Chủ, sao có thể tự biến mình thành bộ dạng thấp kém như thế chứ?
Nên khi ở núi Tiểu Trọng, dù Nhạc Chí đã lờ mờ đoán được, nhưng vẫn không dám khẳng định. Không phải vì hắn không hiểu Tất Cảnh, mà vì hắn quá hiểu y.
Nếu trước đây chỉ là ôm ấp hoài nghi, lặng lẽ chờ y tự mình thú nhận, thì sau hai ngày tiếp xúc thân cận, lòng hắn đã chắc chắn.
Chỉ là người ta vẫn giả ngơ.
Y giả vờ, hắn lại không thể giả vịt theo y.
Nhạc Chí nói xong, lạnh lùng nhìn Tất Cảnh.
Người nằm trên mặt đất đột nhiên ôm lấy bụng, thân thể co quặp thành một khối, trông rất đau đớn.
Đôi mắt đen nhánh của y rưng rưng nhìn Nhạc Chí, trông rất tội nghiệp.
Hắn vẫn giữ vẻ mặt vô tình: “Tiếp tục đi.”
Người đó đột nhiên cứng đờ, cơ thể run lẩy bẩy, rồi im bặt như phỗng.
“Tất Cảnh?” Nhạc Chí gọi một tiếng thăm dò.
Y vẫn không nhúc nhích.
Nhạc Chí nửa tin nửa ngờ ngồi xổm xuống, đẩy cánh tay y một chút, cánh tay đó vô lực buông thõng xuống.
Hắn vén tóc y ra, đôi mắt y nhắm nghiền, mảng da thịt lộ ra giờ đã trắng bệch.
Hắn lại đặt tay lên đan điền của y, nơi vốn phải ấm áp giờ đã lạnh cóng lại.
Nhạc Chí hoảng hồn, vội vàng lấy đan dược ra đút cho y, nhưng đan dược vào miệng hồi lâu mà đan điền vẫn không ấm lại.
Bàn Giai là đại yêu cổ đại, sát khí nặng nề, tu vi cũng rất cao, Tất Cảnh quyết đấu với nó, dĩ nhiên không chiếm được lợi thế. Vậy ra hôm qua chỉ là khúc nhạc dạo, bây giờ thương thế mới thực sự phát tác ư?
Nhạc Chí lại lấy vài viên đan dược cho y dùng nhưng vẫn không có tác dụng, lòng hắn rối bời, chẳng biết phải làm thế nào.
Mới đó mà vài ngày đã trôi qua, nhiều biến hóa xảy ra, ví như việc thân rắn khổng lồ trên mảnh đất trước hang động bỗng không cánh mà bay, ví như việc hang động vốn cất giấu vô vàn bảo vật bỗng dưng đổ sụp, hoặc như việc trời bỗng kéo mây âm u, mấy ngày liền không thấy ánh mặt trời.
Tất Cảnh vẫn chìm trong hôn mê.
Dường như y hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Ngày nào Nhạc Chí cũng cho y dùng đan dược, nhưng chân khí trong đan dược lại như hoàn toàn biến mất, trong đan điền Tất Cảnh vẫn là luồng khí lạnh lẽo, chân khí chuyển động tán loạn.
Hang động nơi họ đang trú ẩn bỗng dưng đổ sụp, Nhạc Chí hoảng sợ mang theo người đang hôn mê chạy thoát, rồi hắn tìm được một cái hang ở lân cận, bèn tạm thời trú chân tại đó.
Hắn chỉ có thể ngày ngày trông chừng Tất Cảnh, nếu ngày nào đó hắn không có mặt, lỡ hang núi lại đổ sập, chủ nhân Yêu giới sẽ bị đè ra bã.
Ngày trôi qua cũng thật nhàm chán, Nhạc Chí không chịu được gương mặt tua tủa râu ria kia, một ngày nọ, cuối cùng hắn cũng cầm dao nhọn cắt trụi hết đám râu trên mặt y.
Dưới lớp râu là một bộ mặt không mấy đặc sắc, có một lớp sương nhẹ phủ trên đó, chỉ cần nhìn kỹ, thì biết dưới sương mù là một khuôn mặt khác.
Mấy tháng trôi qua, Nhạc Chí lại giúp người nọ cắt tỉa râu, có lẽ do say ngủ, lớp sương trên mặt y từ từ tan đi, lộ ra một ít đường nét thật.
Mãi mà trời vẫn không hửng nắng, cực kỳ quái đản.
Một ngày nọ, Nhạc Chí ngồi trước cửa động, nhìn mây sà thấp trên không trung, phía trong lẩn khuất một luồng khí hắc ám. Mây đen tụ vào một chỗ, là ở đỉnh núi trước mắt. Nói là trước mắt, nhưng không rõ là xa gần bao nhiêu.
Trong mây mù như có một bóng đen thập thò, rất lớn, rất dài, rất giống bóng dáng Bàn Giai, nhưng trong tích tắc lại không thấy nữa.
Nhạc Chí có mang theo một ít sách cổ, trong đó vừa hay có một quyển ‘Chí Quái Ký’ để đọc giết thời gian, sách này ghi lại những sự việc từng xảy ra suốt ngàn vạn năm qua trên đại lục này.
Bàn Giai, Bàn Giai.
Hóa ra đúng là đại yêu tai tiếng thời cổ đại.
Vạn năm trước, yêu quái tu luyện hình người, không chịu trói buộc, tác oai tác quái, tính tình hung tợn, trong biển có Giao Long, còn trên đất liền có xà tinh Bàn Giai.
Bàn Giai tu luyện ngàn năm, trời sinh tinh quái, lại luyện đến giai đoạn Phân Thần, cách ngày thăng tiên không xa. Bàn Giai lại tu luyện Tùy Tâm đ*o, tu vi càng cao, tính tình càng hống hách. Sau đó Tiên giới phái thần thú Lục Ngô giáng trần, quyết chiến với xà tinh một trận, cuối cùng Bàn Giai chết mất xác.
Bàn Giai tinh thông thuật ảo ảnh, lúc quyết đấu với thần thú thì hóa thành ba phân thân, thiên biến vạn hóa, cực kỳ lợi hại, tuy rằng cuối cùng thua dưới thần uy, nhưng trận chiến này cực kỳ khốc liệt.
Mây đen che mặt trời, cuồng phong gào thét, suốt chín chín tám mươi mốt ngày mới ngừng.
Trong sách viết như thế.
Mà thần thú Lục Ngô cũng phải tĩnh dưỡng ngàn năm mới về lại Tiên giới.
Nhạc Chí gấp sách lại.
Ảo ảnh sao?
Đôi mắt Nhạc Chí hơi nheo lại, như đang suy tư.
Bỗng có người kéo tay áo hắn.
Nhạc Chí xoay người, đột nhiên mở to hai mắt.
Gương mặt đẹp không tì vết, đôi mắt đen láy như mực. Đôi mắt kia vừa hoang mang, vừa lạc lõng, vừa thiếu vắng cả sự cao ngạo ngày trước.
Hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ.
“Ngươi là ai?”
“Còn ta là ai?”
Tất Cảnh tỉnh, mà lại như chưa tỉnh hẳn.
Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Nhạc Chí một lúc lâu, đột nhiên bật ra hai câu hỏi như thế.
Nhạc Chí nhìn y chòng chọc, muốn tìm trên mặt y dấu vết ngụy trang.
Yêu Chủ cuồng vọng kiêu ngạo khi xưa sẽ không giả vờ. Nhưng sau lần li biệt trước, dường như y đã thay đổi rất nhiều. Nên hắn cho rằng Tất Cảnh đang đóng kịch.
Nhạc Chí nhìn y thật lâu, Tất Cảnh cũng dùng vẻ mặt ngây thơ nhìn lại hắn.
Một lúc sau, hắn mới nói: “Ngài là Tất Cảnh, là chủ nhân Yêu giới, Yêu Chủ Tất Cảnh.”
Người nọ ngây ra một lúc, cuối cùng nhỏ giọng hỏi: “Vậy sao, vậy ngươi là ai?”
Nhạc Chí nghĩ nghĩ: “Ngài không cần biết.”
“Chúng ta có quan hệ gì?”
“Không có quan hệ gì hết.”
Tất Cảnh không hỏi nữa, chỉ cúi đầu xuống.
Nhạc Chí không biết nên hình dung tình huống này như thế nào. Tất Cảnh có vẻ ngớ ngẩn, quên mất bản thân y, nhưng ánh mắt đó vẫn tinh anh, vẫn biết phân biệt đúng sai, không giống kẻ ngốc chút nào.
Bàn Giai là đại yêu, lần quyết chiến đó tuy Tất Cảnh giết được nó, nhưng chắc chắn không thể bình yên vô sự.
Tất Cảnh vì cứu hắn mà bị thương, hiện tại đầu óc rối loạn, chân khí trong bụng xáo trộn, lần tỉnh lại này cứ như pháo hoa rực lên trước lúc tắt, không biết khi nào lại ngã gục. Vậy nên cho đến trước khi y hồi phục hoàn toàn, Nhạc Chí sẽ không bỏ mặc y.
Trước đây vì Tất Cảnh chưa tỉnh, Nhạc Chí lại không có linh thú di chuyển nên không thể đưa y xuống núi. Hiện giờ y đã tỉnh, hắn không muốn tiếp tục ở lại trong hang núi này nữa.
Trời sinh dị tượng, thật quái dị.
Bọn họ ngủ một đêm cuối trong hang, giấc này Nhạc Chí ngủ không yên, cứ cảm giác có thứ gì đè lên mình.
Bóng đè sao? Hắn trằn trọc cả đêm, vẫn không vứt cái bóng kia xuống được.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Nhạc Chí cứ có cảm giác nửa tỉnh nửa mê, đợi khi tỉnh táo, hắn bèn bắt tay vào thu dọn đồ đạc.
Tất Cảnh lẳng lặng ngồi một bên nhìn hắn loay hoay, môi căn cắn, không nói một lời.
Nhạc Chí lấy từ trong bình ra một viên đan dược đưa cho y.
“Gì