Kỷ Nhược sặc sụa hồi lâu, mặt nghẹn đỏ bừng, mãi một lúc sau mới bình ổn, cả người đờ đẫn ngồi đó, lắp bắp với vẻ không tin được: “Sao lại… Sao có thể… Không thể nào… Làm sao Sân ca lại phi thăng thất bại cơ chứ?”
Nàng mở to hai mắt nhìn Nhạc Chí, trong mắt là vẻ bất lực.
Nhạc Chí bỗng ngồi ngay ngắn lại, hắn nhìn Kỷ Nhược đang thất hồn lạc phách bằng ánh mắt điềm nhiên, nhẹ giọng hỏi: “Ta có nên nói ‘chúc mừng’ không?”
“Chúc mừng gì?” Vẻ mờ mịt trong mắt nàng càng lúc càng sâu.
“Cô đã không dùng Tuyệt Tình Đan.” Hắn nói.
Nên chấp niệm hóa kiếp, Mục Sân không thể phi thăng được.
Nếu thật sự đã dùng Tuyệt Tình Đan, Mục Sân trong lòng nàng sẽ trở thành người xa lạ, tuyệt không thể đau đớn khổ sở như vậy.
Trước đó hắn cứ lờ mờ cảm thấy Kỷ Nhược đang chờ đợi cái gì, ra là nàng đợi Mục Sân phi thăng thất bại sao?
Cô gái trước mắt này, hắn nhìn không thấu.
Kỷ Nhược sửng sốt một chốc, rồi cật lực lắc đầu, gấp gáp phân trần: “Ta đã ăn rồi… Lúc Sân ca đưa cho ta, ta đã ăn rồi. Viên Tuyệt Tình Đan lớn như vậy mà ta ăn một nhoáng là xong, Sân ca còn tận mắt nhìn ta ăn nữa.” Nói đoạn, nàng mím chặt đôi môi, lệ lã chã rơi, gương mặt thanh tú ràn rụa nước mắt.
Nhạc Chí chăm chú quan sát Kỷ Nhược, dáng vẻ này hoàn toàn không giống đang giả vờ. Mối hoài nghi ban đầu tan đi, xem ra hắn hiểu lầm nàng rồi.
Hắn ngồi xuống cạnh cô gái, nhìn dòng lệ tuôn như mưa, không biết nên an ủi thế nào.
Kỷ Nhược đột nhiên xoay người ôm lấy hắn.
Thoạt đầu là rấm rứt nghẹn ngào, sau đó là nức nở thành tiếng.
Nàng khóc như quỷ tru sói gào, dọa mọi người trong quán di tản hết ra ngoài, mà người ngoài cũng không dám mon men bước vào, cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Nước mắt Kỷ Nhược thấm đẫm áo Nhạc Chí.
Hắn do dự một lúc, rồi vẫn vươn tay ôm lấy cô gái vào lòng, vỗ nhẹ vai nàng.
Nhạc Chí bất chợt hoảng hốt, nhiều năm về trước, hắn cũng từng khóc lóc như thế, hắn vì người đàn ông đó, thật sự là…
Hắn mau chóng tỉnh táo lại, nhìn Kỷ Nhược khóc như đứt từng đoạn ruột, nhìn nước mắt, nước mũi nhòe nhoẹt trên áo mình, rồi nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Một chữ “tình” này, tổn thương người ta quá sâu sắc.
Nên Kỷ Nhược đã dùng Tuyệt Tình Đan mà vẫn như thế.
Không biết cô gái đã khóc bao lâu, đến khi nàng nín, đôi mắt đã hoe đỏ, tóc đen dính bết trên mặt, gương mặt tèm lem nước mắt nước mũi.
Nhạc Chí nhìn cô nàng, nhíu mày nói: “Xấu quá.”
Kỷ Nhược bỗng giật lấy cổ tay áo của hắn, lau lau quệt quệt lên mặt rồi ngồi thẳng người lại, hất mớ tóc dính trên mặt, giọng nói nghèn nghẹn: “Tại Tuyệt Tình Đan của ngươi là thứ vô dụng, ta mới khó coi như thế.” Giọng nói kia như hờn như oán.
“Là lỗi của ta, luyện ra đan dược rởm.” Hắn nói với vẻ ăn năn.
Kỷ Nhược trừng mắt nhìn Nhạc Chí, cũng nhận ra hắn chỉ đùa.
Đột nhiên, nàng đứng bật dậy: “Chúng ta đi thôi.”
“Đi đâu?” Nhạc Chí hỏi.
“Tìm cây bồ đề gì đó, tu bổ đan nguyên hư tổn của ta.” Kỷ Nhược đáp.
Giờ Mục Sân đã phi thăng thất bại, không phải đây là điều nàng muốn sao?
Nhạc Chí không hiểu nổi nàng, bèn hỏi: “Cô không muốn gặp Mục Sân sao?”
Kỷ Nhược khụt khịt mũi: “Ta không dám gặp chàng. Dù ta đã ăn Tuyệt Tình Đan, nhưng nếu quả thật là vì ta thì…”
Sắc mặt cô gái trắng bệch, không dám nói tiếp, nàng nhìn Nhạc Chí bằng ánh mắt đáng thương: “Nhạc ca ca à.”
Hắn khinh thường liếc nàng: “Già đầu rồi.”
Kỷ Nhược điều chỉnh sắc mặt, cao ngạo liếc hắn: “Tiểu Nhạc, tháp tùng bà bà tìm cây bồ đề kia đi.”
Cây bồ đề đó chính là Thần mộc, người xưa đã ngộ đạo dưới gốc cây, hơn nữa với tu vi của Kỷ Nhược, thân gái dặm trường thì thật nguy hiểm, lòng Nhạc Chí dao động, chần chờ một lúc rồi đáp: “Được.”
Kỷ Nhược vừa lòng gật gù: “Ngoan.”
Nhạc Chí: “…”
Hiện giờ tu vi của Nhạc Chí đã đến kỳ Phân Thần, có thể cưỡi mây lướt gió, Kỷ Nhược chẳng ngại ngần mà đứng lên, ôm chặt lấy tay hắn.
Cô nàng đứng trên mây mù nhìn cảnh trí loáng thoáng lướt qua phía dưới, cực kỳ kích động, thỉnh thoảng lại kêu ré lên sợ hãi.
Nhạc Chí nhìn nàng: “Mục Sân đã vào kỳ Phân Thần từ lâu, chắc chẳng thiếu lúc cưỡi mây gió, cô cần gì phải làm bộ như mới lần đầu vậy?”
Nàng tức tối lườm hắn, bản lĩnh vạch trần người khác của tên nhãi này chỉ có tăng mà không giảm!
Nhạc Chí nhìn lại nàng, Kỷ Nhược giả vờ vui vẻ trong khổ sở, sao hắn lại không nhận ra chứ?
Hai người cứ gấu ó om sòm mà đi tới cực Bắc.
Cực Bắc là nơi tuyết phủ trắng xóa.
Đại lục Tu Chân được chia làm hai phương Nam, Bắc. Phương Nam dồi dào linh khí, linh mạch sung túc, còn phương Bắc thì linh khí thưa thớt, ngay cả việc cưỡi mây lướt gió cũng khó khăn, nhưng cây bồ đề nọ là một ngoại lệ.
Vùng cực Bắc chạy dài mấy vạn dặm, việc tìm cây bồ đề ở nơi đây chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Hai người đáp xuống đất, lập tức cảm nhận được khí lạnh ập vào mặt.
Mặt cả hai lạnh đến đỏ bừng.
Nhạc Chí vận khí, chuyển chân khí một vòng mới ấm thêm một chút, Kỷ Nhược cũng học theo hắn.
Hai người hít một hơi thật sâu, rồi sải bước trong tuyết trắng mênh mông.
Ban đầu mọi chuyện vẫn rất suôn sẻ, rồi về sau, hai người bị mất phương hướng. Dọc đường đi, dã thú rình rập trùng trùng, có lớn có nhỏ, đều bị Nhạc Chí giải quyết.
Không biết họ đã đi bao lâu, đừng nói đến cây bồ đề, ngay cả một ngọn cỏ cũng không thấy.
“Tiểu Nhạc, ngươi không lừa ta đó chứ?” Không biết đã đi bao nhiêu ngày, Kỷ Nhược đã hoa mắt chóng mặt, nhìn đâu cũng thấy một vùng tuyết trắng.
Nhạc Chí nghiêm túc gật đầu.
Nàng ngồi bệt xuống đất, ngửa đầu nhìn lên trời, nhìn mãi một lúc lâu mới thấy một mảnh trời xanh.
Nhạc Chí ngồi xuống cạnh nàng, nhờ chân khí bảo hộ nên tuyết vẫn chưa thấm ướt y phục.
“Nếu chúng ta tìm mãi không thấy thì sao?” Kỷ Nhược mờ mịt hỏi.
“Thì quay về.” Tuy việc cưỡi mây ở phương Bắc này không dễ dàng gì, nhưng nếu liều nửa cái mạng, vẫn có thể đi ra ngoài.
Hai người ngồi một lát, rồi lại tiếp tục tiến lên phía trước, vượt qua rất nhiều núi non.