.
Tại động phủ Vạn Yêu Tông.
Bầu trời xanh trong không một gợn mây, nhưng phía trên Bất Lão Tiên Sơn lại là mây đen vần vũ.
Trong Lai Lão động thiên, trên cây ngô đồng Thần mộc.
Con Phượng hoàng đỏ rực lửa ngự trên chạc cây, hai cánh giang rộng, hệt như một ngọn lửa rừng rực, dường như không khí quanh nó cũng hừng hực sắc đỏ.
Nhưng cặp mắt kia lại yên lặng đến đáng sợ.
Nó đang chờ đợi, đợi thiên lôi giáng xuống.
Tiếng động ầm ầm loáng thoáng vang lên, cánh chim rực lửa xoay một vòng tròn tựa vầng mặt trời đỏ rực, bên ngoài vầng sáng đó là một lồng khí đỏ chói.
Thiên Quang* là chân khí hộ thể của Phượng hoàng.
*Thiên Quang (tạm dịch): Bản gốc là “Ánh sáng che trời”.
Một tia sáng cắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây đen dày đặc, rọi thẳng vào núi tiên, đâm vào Lai Lão động thiên.
Lúc tia sét đầu tiên đánh vào lớp chân khí hộ thể, Tất Cảnh chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn.
Một lúc lâu sau, tiếng sét thứ hai vang lên, đánh vào lồng khí, không gian bên trong chấn động.
Tiếng thứ ba, lồng khí rung lên.
Mỗi tiếng sét tiếp theo, lồng khí càng rung chuyển dữ dội.
Quãng thời gian giữa hai tia sét cũng càng lúc càng dài.
Vào lúc tia sét thứ năm mươi lăm giáng xuống, lồng khí đột nhiên nứt toác ra một khe hở, một luồng khí theo đó tràn vào.
Khí Thiên Cương là linh khí của trời, mọi tu giả luyện dương đạo đều được nó bảo hộ.
Nhưng thiên lôi lại giáng khí Thiên Cương cường liệt nhất để khảo luyện nguyên thần của tu giả, hiếm có tu giả bình thường nào chịu đựng được.
Phượng hoàng vẫn đứng đó im lìm không nhúc nhích, mặc cho luồng khí Thiên Cương bủa vây lấy nó.
Mỗi tia sét càng lúc càng dữ dội hơn, dáng người kiên định bắt đầu chao đảo.
Nó đã không nhớ nổi là tia sét thứ mấy. Nó là Phượng hoàng, vốn sinh ra từ lửa, nhưng giờ đây nó lại cảm thấy có một ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt mình, thiêu thân xác, cũng đốt cả linh hồn.
Mọi vật trước mắt dần trở nên mơ hồ, cánh chim bỗng hóa thành vuốt sắc, đâm vào trong thân thể.
Nó bừng tỉnh trong nháy mắt.
Đôi cánh rực lửa lại giang ra.
Tia sét kia giáng thẳng vào đầu nó, không có vật cản nào.
Dường như nó ngửi được mùi khét.
Thần trí lại bắt đầu mụ mị, thân xác đau đớn đã chết lặng, nguyên thần bị thiêu đốt mỗi lúc một yếu ớt.
Cánh chim khẽ run, giữa màn lửa đỏ loáng thoáng màu đen cháy khét.
Phượng hoàng bỗng ngẩng đầu lên.
Tia sét này, sao mãi vẫn chưa đến?
Không biết đã qua bao lâu, bỗng cả cây ngô đồng rung lên bần bật.
Nó bấu chặt móng vuốt vào chạc cây, cố giữ thân ổn định.
“Ầm!”
Một âm thanh xé toạc chân trời vang lên, tích tụ sức mạnh khủng khiếp.
Tia sáng bén nhọn giáng xuống Bất Lão Tiên Sơn, cả ngọn núi rung chuyển.
Nhạc Chí đứng trước Bất Lão Tiên Sơn, mãi mà tiếng sấm vẫn chưa tiêu tan.
Không biết đã qua bao lâu, mây đen trên trời dần tan, ánh dương chiếu rọi ngọn núi.
Hắn đi đến trước Lai Lão động thiên, mãi một lúc lâu vẫn không thấy người bước ra.
Hắn do dự một lát, rồi bước vào trong.
Ánh sáng của Thần mộc đã tắt, dưới cây ngô đồng, chỉ có một khối đen như mực nằm lù lù.
Chín chín tám mươi mốt tia sét, uy lực khủng khiếp, mỗi tia sau lại mạnh gấp đôi tia trước.
Suốt hàng nghìn, hàng vạn năm qua, số tu giả chịu khuất phục trước thiên lôi nhiều không đếm xuể.
Phượng hoàng đã bị thiêu cháy, nó nằm liệt ở đó, dường như không còn hơi thở.
Hồn thể động theo tâm, chỉ trong phút chốc, Nhạc Chí đã đi đến trước con chim cháy đen.
Vì là hồn thể nên hắn không thể tiếp xúc trực tiếp với Tất Cảnh, chỉ có thể dùng thần lực nâng cánh chim cháy trụi đó lên giường.
Hắn dùng thần thức kiểm tra con chim cháy đen thì phát hiện thần hồn Tất Cảnh chỉ còn lay lắt.
Sắc mặt Nhạc Chí biến đổi, hắn luống cuống không biết làm sao.
Nếu Tất Cảnh gục ngã trước thiên lôi…
Hồn thể run bắn lên, hắn không dám tưởng tượng nữa, một dòng linh khí tản ra từ trong hắn, phủ lấy con chim cháy rụi.
Mãi một lúc lâu sau, vẫn không có chuyển biến gì.
Hồn thể Nhạc Chí càng lúc càng nôn nóng, mặt hắn trắng bệch, trông có vẻ vặn vẹo quái dị.
Khi tình cảm con người dao động, sự biến đổi ở hồn thể rõ ràng hơn so với cơ thể.
Nhạc Chí không ngừng hội tụ thần lực rót vào người Tất Cảnh. Nhưng luồng sinh lực đó lần nào cũng tan biến như đá chìm đáy biển.
Thế rồi, thần lực cạn kiệt, hồn thể Nhạc Chí yếu dần, chỉ có thể dựa vào cây ngô đồng.
Không biết đã qua bao lâu, ánh sáng Thần mộc trên cây ngô đồng bắt đầu tỏa ra, bao lấy hắn bên trong, rồi khuếch tán, phủ lên con chim bị thiêu trụi.
Phượng hoàng niết bàn, Thần mộc sống lại.
Nhạc Chí chợt nhận ra hồn thể của mình đang từ từ chuyển thành thực thể.
Còn con Phượng hoàng trên giường kia, lớp cháy đen bị ánh sáng Thần mộc tẩy đi, cuối cùng hóa thành cánh chim lửa đỏ rực.
Thân thể nó run run, thân hình từ từ biến đổi, hóa thành người đàn ông tóc đen mắt đen.
Người trên giường chậm chạp mở mắt, ban đầu còn hơi mơ màng, rồi về sau tỉnh táo lại.
Y đã vượt qua Thiên kiếp rồi sao?
Khi thấy dáng hình trăng trắng của Nhạc Chí dưới thân cây ngô đồng, trên mặt Tất Cảnh hiện vẻ mừng như điên.
“Chí nhi!” Tất Cảnh hét to.
Sau khi thành tiên sẽ gặp lại nhau. Quả nhiên hắn không lừa y!
Tất Cảnh nghiêng ngả lảo đảo bò xuống từ trên giường, lao đến trước mặt Nhạc Chí.
Nhạc Chí cũng sững sờ nhìn người trước mắt, rồi chậm rãi hé nụ cười.
Lúc này hắn mới cảm giác được mình đang run rẩy.
Khi nghĩ Tất Cảnh đã thất bại, không thể thành tiên, thậm chí không thể toàn mạng, đầu óc hắn trống rỗng.
Hóa ra đây là suy nghĩ trong lòng hắn!
Nhạc Chí vươn tay chạm vào mặt Tất Cảnh, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt.
Tay hắn run nhè nhẹ, cảm xúc trong mắt rất phức tạp.
Tất Cảnh ngây ngô cười, đã nhiều năm nay y không nhìn thấy tình cảm như vậy trong mắt Nhạc Chí.
Trước đây rất lâu, hắn chỉ nhìn y bằng ánh mắt ơ thờ, không mảy may mang theo bất cứ tình cảm gì, ngay cả hận cũng không.
Lòng Tất Cảnh rạo rực niềm vui, gã Phượng hoàng đã sống mấy nghìn năm cười ngô nghê như một tên ngốc.
“Chí nhi, em đến đón ta đăng tiên sao?” Y nắm chặt tay Nhạc Chí, hỏi.
Hắn chỉ mỉm cười nhìn y, không nói gì.
Lúc nhận lời Phượng Hư Đạo nhân, thật ra trong lòng Nhạc Chí có hai quyết định.
Lúc làm người, giữa họ tồn tại muôn vàn gút mắc, ân oán dây dưa không dứt, nếu thành tiên, chính là một kiếp sống mới.
Khi đó hắn nghĩ, trong kiếp sống mới, có thể làm lại từ đầu không?
Mặt khác, lòng hắn có đạo tâm, một lòng thành tiên, nếu Tất Cảnh thành tiên, vậy hãy cho chính mình một cơ hội.
Mà giờ đây, Tất Cảnh còn vượt Thiên kiếp sớm hơn cả hắn.
Không hổ là Tông chủ Vạn Yêu Tông!
Nhưng y lại tu Tận Tình Đạo, thật không biết do đạo tâm của y kiên định hay do cái tình với Nhạc Chí đậm sâu.
Tất Cảnh nhìn người trước mắt, niềm vui dâng tràn trong lòng, nghĩ đến cảnh hai người nắm tay trên Cửu Trùng Thiên.
Thân thể người trước mặt tan biến dần, ý cười trên mặt y nhạt đi.
“Chí nhi, hãy chờ ta ở đài Đăng Tiên.” Tất Cảnh nghiêm túc nói với hư không.
Tuy được ánh sáng Thần mộc trợ lực,