Nhớ vote, love all ❤
***----------------***
Tôi biết Hứa tiên sinh năm mười bốn tuổi, tại một trường cấp hai trong thị trấn nhỏ.
Khi đọc tiểu thuyết ngôn tình đã nghe được một câu nói: "Có một số người sinh ra đã sớm mang hào quang." Người đầu tiên tôi nghĩ đến chính là Cố tiên sinh.
Một khối có bốn lớp, người không nhiều cũng không ít. Hứa tiên sinh từ nhỏ đã là người nổi trội. Vừa khai giảng không lâu, cả trường đã biết anh.
Không có gì ngoài học giỏi, lễ phép, có khả năng. Khi Hứa tiên sinh đại diện học sinh lên phát biểu, tôi đang gà gật trong hàng ngũ. Chỉ nhớ bạn nam trên kia mang họ Hứa, còn lại không có ấn tượng gì.
Lại nói tiếp, tôi biết Hứa tiên sinh sớm hơn một năm anh biết tôi.
Hai chúng tôi quen nhau vào lớp tám. Lúc đó không biết giáo viên phát điên cái gì lại tổ chức lớp chọn, lấy kết quả kỳ I làm tiêu chuẩn. Tôi không phải người ham học, điểm cao thời học sinh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vậy mà lần ấy lại được chọn.
Tôi là người cuối cùng của lớp chọn. Hôm đó phân chỗ ngồi, cả lớp ầm ĩ một trận. Những người có thành tích tốt thường thích ngồi với nhau hoặc ngồi với bạn.
Thành tích của tôi không tốt, cũng không có bạn nên thường ôm cặp sách ngồi bàn cuối.
Cách một bàn chính là Hứa tiên sinh.
Tôi cảm thấy khó hiểu, dù tính cách anh lạnh như băng nhưng kiến thức phải hơn bạn cùng bàn một bó to mới phải. Không đến mức phải lưu lạc bàn cuối chứ?
Sau này khi đã quen nhau, tôi hỏi anh. Anh nói: "Không thích bọn họ, sao phải ngồi cùng bàn chứ."
Rất ngang ngược độc tài, anh không biết là thứ anh không thích lại là thứ người khác ao ước có được sao?
Cuộc sống trong lớp chọn cũng không tốt đẹp gì, đặc biệt là với một đứa ngẫu nhiên được chọn vào như tôi. Thường là khi giáo viên đang giảng bài mới trên bục giảng thì tôi vẫn còn nghiên cứu xem công thức trước đó nên vận dụng thế nào. Mà tôi lại không dám giơ tay hỏi. Hậu quả là lúc thi cuối kỳ bị rơi vào vị trí đếm ngược trong lớp.
Trên lớp tôi bị giáo viên dạy dỗ một trận nhưng người ta dường như vẫn không hết giận. Gọi tên tôi nói sau khi tan học xuống văn phòng.
Buổi chiều khi các bạn thu dọn đồ ra về thì tôi lẳng lặng xuống văn phòng. Ngồi trong phòng làm việc, cô giáo hơn bốn mươi tuổi cầm chén trà bằng sứ trắng nói chuyện với tôi.
Không có gì khác là thành tích em như vậy sao lại không biết xấu hổ mà ngồi lớp chọn? Phải học tập các bạn khác, đừng suốt ngày ngẩn người. Ngẩn người là có thể vào trường trung học trọng điểm, vào được đại học sao? Hãy ngẫm lại gia đình của em, không có điều kiện, không quyền không thế, không có tiền bạc thì chỉ có thể dựa vào bản thân mới lên được cấp ba... Không lên được cấp ba thì học đại học thế nào?
Tận tình khuyên nhủ chỉ bảo hơn một giờ, tôi vẫn cúi đầu im lặng không nói gì. Ngoài cửa sổ ánh sáng chiếu vào chân tôi, vào vách tường rồi biến mất.
Nói mệt, chủ nhiệm vung bàn tay lên nói em về nhà cẩn thận suy nghĩ.
Tôi vẫn im lặng, hơi gập người một chút rồi ra ngoài, cả trường học không còn tiếng cười đùa. Khi tôi đi vào lớp, chỉ thấy Hứa tiên sinh đang gục đầu ngủ. Tôi kinh hãi.
Cẩn thận đi qua thu dọn sách vở, phân vân có nên qua đánh thức cậu ta dậy hay không. Nửa học kỳ học cùng nhau, tôi cũng không nói được mấy câu với cậu ấy. Tính tôi vốn trầm mặc, còn anh chắc là khinh thường mở miệng.
Nước sông không phạm nước giếng, tương kính như tân.
Nhưng lần đó, toàn trường dường như chỉ còn hai chúng tôi. Tôi đột nhiên có cảm giác cả thế giới chỉ còn chúng tôi nương tựa vào nhau. Tôi dựa lưng vào ghế rồi để mặc mình và Hứa tiên sinh cùng hòa vào đêm tối.
Không ngờ tôi ngủ quên, lại bị Hứa tiên sinh đánh thức. Anh đeo balo đứng trước cửa, nhìn tôi luống cuống cầm cặp.
"Đi thôi, Cố Thiển." Cậu đi về phía trước, dường như là đang nói nói với