Phương Chính không lái xe về nhà, mà tới thẳng văn phòng Tống Hạo, đẩy cửa bước vào lại thấy một người phụ nữ đang ngồi trong bàn làm việc, cả hai đều bất ngờ nhìn thẳng nhau, cô gái đấy ánh mắt rất tinh nhanh, cơ hồ mang theo chút tính toán phòng bị:“ Phương tổng, anh tìm Tống Hạo sao, anh ta đang họp, ngài đợi tí nhé”Đúng lúc này, Tống Hạo bước vào, cũng thấy được không khí ngượng ngùng trong đó,” Cậu đến sao không gọi tôi trước”Cô gái biết mình không cần ở lại, cô thấy sợ cái khí thế lạnh lùng của người kia.“ Tôi đi trước nhé, hai người từ từ nói chuyện” Cô nhanh nhẹn, tươi cười cầm máy tính và túi xách đứng dậy, ra khỏi cửa vẫn không quên ngó lại nhắc nhở “ Tống Hạo, anh nhớ gửi ảnh cho tôi đấy nhé”Phương Chính thản nhiên ngồi xuống ghế, anh nhớ đã gặp cô gái kia trước cửa chung cư nhà Lý Thư Di, hôm đó cố tình chụp chộm ảnh anh và cô, bị anh bắt gặp.
Cô ta có thể ung dung ngồi trong phòng làm việc Tống Hạo, hẳn quan hệ cũng không bình thường.“ Được làm anh hùng cứu mỹ nhân, cậu chắc đang rất hạnh phúc nhỉ”“ Lý Thư Di nói với tôi sẽ tạm dừng tất cả các hoạt động, qua Mỹ, cậu đã biết rồi đúng không?”Phương Chính lạnh lùng nhìn anh.Tống Hạo hơi chột dạ “ Đúng vậy”Phương Chính tức giận trước điệu bộ thản nhiên của anh ta “ Vậy mà cậu không nói với tôi” ngồi thằng dậy.Tống Hạo suy nghĩ, đôi mắt thoáng đượm buồn “ Tôi nghĩ đó là tốt nhất cho cô ấy, bao năm qua, sự việc kia vẫn đau đáu trong lòng cô ấy, dù khi đó cậu không làm gì cô ấy, nhưng cô ấy lại không nghĩ vậy, bao năm qua cô ấy luôn sống trong ám ảnh người cô ấy yêu nhất lại hãm hại cô ấy.Mình nghĩ đó là lựa chọn của cô ấy, mình tôn trọng nó”“ Cậu đừng nghĩ mình ích kỷ, vì muốn có được cô ấy mà dấu cậu”“ Mình không có ý đó”-Phương Chính liền đáp“ Thật ra cô ấy nói đã biết sự thật năm đó từ lâu, chỉ là cảm thấy có lỗi với mình, nên không muốn gặp lại mình thôi”Tống Hạo nghe vây, bất ngờ lên giọng “cô ấy biết chuyện năm đó rồi?” thoáng sắp xếp lại các giữ liệu trong đầu, Tống Hạo thở dài “ Thì ra bao năm nay cậu vừa yêu vừa hận cô ấy, hận cô ấy và mẹ cô ấy coi thường cậu, còn cô ấy lại luôn cảm thấy có lỗi vì đã hiểu nhầm cậu, đổ oan cho cậu, hai người dằng xé trong mớ bòng bong đó lâu như vậy không thấy chán sao”Phương Chính thở dài, dựa lưng vào thành ghế “ Nếu là cậu,cậu có hận cô ấy không?”Năm đó ngày trận chung kết diễn ra, cô không xuất hiện, Phương Chính hiểu rằng cô chưa bao giờ tin tưởng cậu, cả khán đài đông chật người, đầy những tiếng cổ vũ nhưng trong lòng cậu thật sự rất lạnh, nhìn mẹ cậu ngồi đó nở cười với cậu, Phương Chính biết cậu cần phải