Tống Kỳ có buổi xem mặt hôm nay nên về hơi muộn, phòng vẫn tối om không ánh đèn.
Lâu rồi cô không thấy Lý Thư Di về muộn như vậy.
Cô bạn của cô bao năm qua vẫn luôn đúng giờ, tan học, tan làm đều sẽ có mặt ở nhà đúng thời gian, không bận tâm các mối quan hệ khác.Bước vào phòng ngủ, cô bất ngờ khi thấy Thư Di ngồi dưới đất, cả người co lại, tiếng khóc nấc khẽ phát ra liên tục“ Thư Di, cậu sao vậy, có chuyện g씓 Đừng khóc nữa, hãy nói mình nghe đi, Thư Di”Lý Thư Di vẫn không nói gì, chỉ lắc đầu, nước mắt vẫn rơi không ngừng, Tống Kỳ ôm lấy cô vào lòng.“ Không sao, cậu đừng khóc nữa, có mình ở đây”“ Tống Kỳ, Mình sai rồi..
hức hức..
mình sai rồi, bao năm qua mình đều đã đổ oan cho anh ấy..
hức hức…mình thật sự sai rồi..”“ Bình tĩnh, bình tĩnh nào, cậu từ từ nói mình nghe”Thì ra, hôm ấy Lý Thư Di đến bệnh viện, tình cờ phát hiện ra sự thật.
Cô như sụp đổ.
Tống Kỳ ở bên động viên cô rất nhiều.
Sau một tuần suy nghĩ,Lý Thư Di quyết định bay đi Anh tìm Phương Chính.
Cô nói bản thân muốn trực tiếp xin lỗi anh, dù biết có thể đã muộn, nhưng cô đã làm sai, cô nhất định phải nhận hậu quả này.Trên máy bay, Lý Thư Di lại mơ thấy chàng trai với nụ cười thật đẹp ấy, bất giác trong mơ, cô cũng nở một nụ cười hạnh phúc.
Tận dụng các mối quan hệ, vốn tiếng anh của cô cũng tốt, Lý Thư Di đến trường anh, thật may mắn ở Trường cô gặp một du học sinh cùng quê, họ nói chuyện, Phương Chính rất nổi tiếng trong hội du học sinh ở đây.Cô có được thông tin nơi ở của Phương Chính, đã lâu lắm rồi, Lý Thư Di mới thấy mình hồi hộp như vậy.
Mang theo tâm trạng vừa vui vẻ, vừa lo lắng, cô cũng không biết mình sẽ phải nói gì khi gặp lại người ấy.Thế nhưng trước mắt cô là hình ảnh anh đang đỡ một cô gái, hai người cười nói vui vẻ.
Lý Thư Di nhận ra đó là cô gái từng bên Phương Chính mà năm xưa cô đã nhìn thấy.
Chiếc bụng nhô ra kia, như một cú đánh thật mạnh vào tâm tư, vào hy vọng mà cô đã tự gieo cho mình những ngày qua.Lý Thư Di vội tránh đi.
Cô bước vội nép vào một gọc khuất, ngồi xuống trong tuyệt vọng.
Một lúc sau, khi mà cô còn đang đau đớn khoảnh khắc vừa rồi, một đôi chân xuất hiện trước mặt cô.“ Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện”Lý Thư Di ngẩng đầu lên nhìn thấy Vu Ninh,