Những lời Tống Hạo nói hôm nay, cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Có phải tất cả lý do đều do cô mà ra, là do cô không lựa chọn tin tưởng anh.
Nếu ngay ban đầu cô tin tưởng anh có lẽ họ đã không mất bảy năm đã qua.
Nếu ngày từ đầu cô hỏi rõ mọi chuyện, cô cho anh cơ hội giải thích liệu mọi chuyện sẽ thế nào?Lý Thư Di đi vào phòng, lấy ra một chiếc hộp dấu dưới tủ quần áo.
Bên trong có một chiếc áo phông,chiếc áo rất hót ngày ấy mà cô từng mua tặng anh.“ Tớ có cái này cho cậu”Phươn Chính mở ra, bên trong là chiếc áo phong màu hồng nhạt, trước ngực in hình mặt cười ngộ nghĩnh.“ Màu hồng sao?”Mặt anh hơi đần ra, Cô giả vờ phụng phịu:“ Màu hồng thì sao chứ, không biết đâu, lần sau cậu nhất định phải mặc nó đấy, nếu không mặc đừng có trách tớ”Lần hẹn tiếp theo, anh quả thực đã mặc nó.“ Thì ra là áo đôi sao, vậy mà cậu không nói tớ biết”“ Cậu mặc rất đẹp, cậu xem mình mặc đẹp không”Áo hồng cùng quần sóc đen, để lộ đôi chân trắng thon dài, còn tạo dang đợi Phương Chính trả lời“ Rất đẹp”Họ ung dung sải bước dưới tàn cây trước thư viện.“ Cậu nói xem, chúng ta mặc thế này, có khi nào mọi người sẽ nghĩ chúng ta là một đôi không?”Tống Hạo nghe cô nói, khéo môi khẽ mỉm cười thầm nghĩ “ Không phải nghĩ mà là chắc chắn ấy”Phương Chính suy nghĩ gì đó, bước chân dần chậm lại, Lý Thư Di vẫn đang mài miết nói chuyện, lúc nhận ra quay lại đã thấy anh đứng cách một đoạn.“ Cậu làm gì mà đi chậm thế?”Phương Chính nhìn cô gái đáng yêu tinh nghịch kia, mỉm cười.“ Lý Thư Di, em thích anh đúng không”“ Vừa khéo, Anh cũng thích em, chúng mình bên nhau nhé”Lý Thư Di không dấu nổi vui mừng, Cô bước từng bước đến trước mặt anh, kiễng hai chân, tay vòng qua cổ trực tiếp kéo xuống.
Đôi môi chỉ nhẹ nhàng lướt qua rồi nhanh chóng tách ra.“ Đóng dấu rồi nhé, từ nay cậu chạy không thoát đâu”Nhớ lại kỷ niệm ngọt ngào ấy, Lý Thư Di không biết mình đã mỉm cười lúc nào.Ánh mắt thoáng nhìn xuống, dưới chiếc áo là một bức ảnh, bức ảnh anh đứng trên bục cao nhất, nâng cao chiếc cúp vô địch.
Mọi người đều vây quanh anh chúc mừng.Phương Chính sẽ mãi mãi không bao giờ biết rằng ngày hôm đó, cũng có một người con gái lặng lẽ đứng từ xa, rơi giọt nước mắt hạnh phúc vì chiến thắng của anh.Anh từng nói muốn kết hôn với cô, muốn cô làm mẹ của Tiểu Thỏ, điều đó cũng thực sự không phải không có khả năng.
Lý Thư Di cầm tấm ảnh trên tay, gương mặt ửng hồng, toát ra niềm mong chờBộ Phim “Thanh Xuân không hối tiếc” chính thức lên sóng, phản ứng của khán giả tốt hơn những gì cô tưởng tượng, diễn xuất của cô được