Từ cửa nhà vào tới phòng ngủ, hai người chưa rời nhau lúc nào, quần áo trên người dần ít đi, những tiếng thở ái muội.“ Sáng mai tỉnh giậy em sẽ hối hận đấy?”Phương Chính dường như đang cố kìm nén chính mình, chỉ cần giây phút này cô đẩy anh ra, anh sẽ dừng lại.
Lý Thư Di mơ hồ ôm lấy anh chặt hơn.miệng ghé sát tai anh thì thầm“Sẽ không đâu”Giây phút anh tiến vào, dù có đau đớn, nhưng cả hai đều cảm thấy đây là giây phút hạnh phúc nhất, giây phút họ đã chờ đợi rất lâu.Thư Di sẽ không bao giờ biết anh đã mơ đến giây phút này biết bao lần, ngày ấy chính anh cũng có chút hối tiếc, hình ảnh lần đầu trải nghiệm trái cấm, từng hơi thở, từng tiếng rên rỉ của cô luôn làm anh như phát điên, cuối cùng hôm nay giấc mơ ấy cũng thành hiện thực.“ Em đau không?”Đáy mắt cô long lanh, cơn đau ập đến quá nhanh, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười nhìn anh“ Không sao, em chịu được”Anh vén mái tóc cô, ân cần “ Đợi một lúc nữa sẽ không sao đâu”Quả thật anh rất ân cần, rất kiên nhẫn, đợi cô hết đau mới tiếp tục.Cả hai quần lấy nhau không biết bao lần, cùng nhau trải qua cao trào hạnh phúc.“ Xin lỗi em, vì không chuẩn bị trước nên anh không mang bao,sợ em…”Anh ôm lấy cô áy náy.
Lý Thư Di rúc vào lòng anh mỉm cười hạnh phúc“ Không sao, mẹ em cũng đang rất mong được bế cháu mà”“ Thật vậy sao”Hậu quả của câu nói ấy chính là việc sáng hôm sau cả người cô đau nhức, trên ngực trên cổ chi chít những vệt hôn, Lý Thư Di mệt mỏi tỉnh dậy.
Quần áo hôm qua rách cả rồi, cô mở tủ định tìm tạm một chiệc áo của anh mặc.Một dây dài áo sơmi trước mặt lấp ló một chiếc áo phông màu hồng, càng làm cô mỉm cười hạnh phúc hơn.Lý Thư Di tiến lại ôm anh từ đằng sau, giây phút ấm áp này, người đàn ông này thật sự đã là của cô.Phương Chính mỉm cười quay lại xoa đầu cô cừng chiều.
Vừa đặt hai đĩa bánh mỳ xuống bàn, đang xoay người cởi tạp dề thì cô xuất hiện.“ Em còn mệt không? Chúng mình ăn sáng nhé”Lý Thư Di gật đầu đồng ý, nhưng bàn tay vẫn ôm lấy thật chặt không buông.Phương Chính mỉm cười, bế bổng cô lên, ngồi xuống bàn ăn.Cô ngồi trên đùi anh, hai bàn tay không ngừng vuốt ve khuôn mặt anh.“ Anh nói xem đây có phải thật không, Em cứ nghĩ mình đang mơ cơ”Anh ân cần nhìn cô.“ Sau này sẽ không bao giờ để em rời xa anh nữa”Một tháng nay, Lý Thư Di tập trung cho dự án mới, lần này là một bộ phim điện ảnh hiện đại, dòng phim chính kịch,nói về một cô gái dân tộc ít người, từ quá trình trưởng thành, học tập, trở về quê nhà dẫn dắt mọi người trong vùng vượt lên cái nghèo.Phim quay chủ yếu ở vùng núi cao, khó khăn nghèo nàn, Đây là dự án phim ấp ủ của đạo diễn trẻ Lâm Bân Bân.
Đây cũng là bộ phim điện ảnh đầu tay cô tham gia, Lý Thư Di đặt rất nhiều kỳ vọng vào nó.Trước khi bước vào