Ăn vội bánh mỳ mẹ làm, Phương Chính khoác cặp đến trường quay đài truyền hình.
Vừa đến cổng cậu đã thấy lớp trưởng lớp cậu đã đứng ngoài nôn nóng:-Nhanh lên Phương Chính, chương trình sắp ghi hình rồi.-Mình biết rồi, cậu và các bạn cứ vào ngồi đi.
Thầy Lưu đâu?-Thầy ở trong đợi cậu đấy.Hai người nối đuôi nhau tiến vào khu ghi hình chương trình “ Quán Quân-Chào đón bạn”Học sinh đến chương trình đều là học sinh các trường trung học trên cả nước, họ đều là quán quân các cuộc thi tuyển chọn tại trường mình sau đó cử đến tham gia thi đâu theo hình thức vòng loại, tứ kết, bán kết và cuộc thi chung hết năm.
Phần thưởng cho người chiến thắng cuối cùng là một học bổng tại Oxford, Anh- Đó chính là ước mơ lớn nhất mà cậu luôn hướng đến.Vừa bước vào trường quay, Phương Chính đã thấy thầy Lưu đứng đó, cậu tiến lại chào hỏi thầy, rồi quay ra chỗ các bạn.-Phương Chính, cậu đến rồi, Tôi còn tưởng cậu không muốn đi Anh nữa chứ”Phương Chính vui vẻ đáp lại “ Đi, đi chứ, tôi phải đi xa để khỏi gặp lại cậu nữa”Cả đám con trai phá lên cười, Vu Ninh cũng không vừa làm mặt xấu đáp lại “ Vậy phải coi cậu có bản lĩnh không đã nhé”Cô gái ấy là Vu Ninh, hàng xóm sát vách nhà cậu, hai người lớn lên bên nhau từ bé, lúc nào cũng gây gổ cùng nhau.
Cả đám đang tám chuyện vui vẻ, người của chương gọi Phương Chính đến để hướng dẫn và lắp mic.Lần ghi hình trước đã cách đây 3 tháng ,tổng thể 4 trận đâu, mỗi trận có học sinh của bốn trường, ba trận đầu sẽ chọn ra ba người có điểm số cao nhất mỗi trận và người có điểm nhì cao nhất vào tứ kết.
Thời gian ghi hình từ sáng đến tối muộn.
Phương Chính đã thắng hai trận là vòng loại và tứ kết, lần này là cuộc thi bán kết, cuộc thi quyết định cậu có vào được trận chung kết năm hay không.“ Quán quân-chào bạn” là chương trình có tuổi đời gần 20 năm, là ước mơ, niềm tự hào của học sinh biết bao thế hệ.Vẫn nụ cười rạng rỡ ấy, sự tự tin ấy, cậu khiến cho tất cả mọi người đều hướng đến cậu, chị MC cũng dành cho cậu một thiện cảm không nhỏ.Phương Chính tiến về trung tâm trường quay, gặp gỡ ba người bạn cùng thi đấu, điều thật bất ngờ là cậu gặp lại Lý Thư Di, một trong ba đối thủ của mình hôm nay.
Lý Thư Di nhìn cậu chào hỏi : Cậu không nhận ra tôi sao?Phương Chính không nhận ra sao được, mấy tên nhóc bên đội toán các cậu ngày nào cũng lải nhải về mỹ nữ khoa tiếng Anh là cô, lúc đầu cậu không tin, nhưng hôm liên hoan đó cậu quả thực đã được kiểm chứng.Phương Chính mỉm cười tự xoa xoa đầu mình: Không có, cậu đứng vị trí thứ mấy vậy? Tôi đứng đầu tiên.- Tôi đứng thứ 3.
Cố lên nhé.- Cảm ơn,cậu cũng vậy nhé!Phương chính vừa nói xong thì hai người bạn nữa cùng thi cũng đến hỏi thăm, cả nhóm trao đổi thông tin cá nhân và cùng trò chuyện:-Phương Chính, cậu không có trong nhóm cùng ôn thi chương trình à, tớ không tìm thấy thông tin của cậu.Phương chính hơi nheo mày: “Nhóm ôn thi sao? Mình không biết nhóm đó.”-Không sao, để mình thêm cậu vào, cả ba chúng tớ đều trong nhóm, hôm nay dù ai thắng thì mọi người cũng sẽ cùng giúp đỡ nhau.
Nhóm này đông lắm, có cả các anh chị đã cùng thi chương trình nữa, rất hữu ích đấy.
–Cậu bạn tên Lam Nhật nói.Được, cảm ơn cậu.- Phương chính nhẹ nhàng cảm ơn, rồi đưa điện thoại ra.Lý Thư Di vội thêm vào – Tài khoản của