Làm xong việc trên xích đu cũng đã hơn 12 giờ đêm.
Tuy quá trình dài và nhiều lần, nhưng Mục Tuyết Y rất ôn nhu, mang đến vui sướng cho Chu Chẩm Nguyệt, không có một chút nào là dằn vặt và đau đớn.
Chủ động và bị động, luôn luôn không rõ ai mệt hơn ai.
Nhưng có một điều không thể nghi ngờ.
Đó là bên nhận sẽ rã rời đau nhức.
Chu Chẩm Nguyệt nằm trên xích đu, thảm và quần áo che nửa cơ thể, mái tóc đen dài quấn quanh vai, giống như một nàng tiên cá vừa bị ôm lên bờ.
Lạnh lùng, thần thánh, hoàn mỹ, lại yếu đuối.
Mục Tuyết Y ôm ngang cô, từ từ đi vào phòng.
Dù nàng đã tận lực đi rất chậm, nhưng bước chân vẫn hơi khập khiễng.
Chu Chẩm Nguyệt nằm trong lòng Mục Tuyết Y, khép hờ lông mi, nhìn mái tóc dài hơi xoăn của đối phương nhẹ nhàng lay động theo từng bước chân tập tễnh, ngón tay quàng lấy cổ đối phương không khỏi thắt chặt.
Mục Tuyết Y hiếm khi ôm cô, cô thường là người ôm nàng.
Có lẽ do dáng vẻ của Mục Tuyết Y trông lúc nào cũng ốm yếu, cổ tay và mắt cá chân mỏng manh hơn người bình thường, khiến người ta luôn nghĩ rằng...!nàng không có đủ sức để ôm một cô gái khác có trọng lượng tương đương mình.
Trong tiềm thức, Tuyết Y tựa hồ yếu hơn cô.
Vì thế, cô luôn luôn bảo vệ Tuyết Y.
Nhưng trao thân cho Tuyết Y, được Tuyết Y ôm vào lòng, Chu Chẩm Nguyệt mới phát hiện, hai người phụ nữ, thật ra không cần phải phân mạnh hay yếu.
Không có ai mạnh hơn, và ai nhất định phải gánh vác trách nhiệm nhiều hơn.
Tuyết Y có thể cao hơn cô.
Cô cũng có thể thu lại móng vuốt sắc bén, làm một nhân vật được bảo vệ.
Hai người nằm lên giường, cửa sổ đầu giường mở toang, vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy đom đóm ở sau vườn và biển khơi sao trời bên trên.
Chu Chẩm Nguyệt dựa vào Mục Tuyết Y.
Đây là một trong số ít những lần mà cô tựa vào vai nàng.
Bả vai Tuyết Y hẹp gầy, có thể cảm nhận rõ rệt xương quai xanh nhô ra.
Nhưng không hề cấn hay làm cô đau.
Cơ thể nàng vô cùng mềm mại, dù không có nhiều thịt bao bọc xương cốt, thì điểm nối liền giữa các khớp xương cũng sẽ hơi chùng xuống theo trọng lượng đầu Chu Chẩm Nguyệt.
Tựa như một tấm lưới làm bằng lụa tơ tằm, mềm mại và thoả đáng ôm trọn cơ thể cô.
"Tuyết Y."
Chu Chẩm Nguyệt nhìn bầu trời đầy sao, nhẹ giọng kêu.
Mục Tuyết Y: "Hả?"
Chu Chẩm Nguyệt nhắm mắt lại, thấp giọng nói: "Chúng ta kết hôn nhé."
Mục Tuyết Y đứng hình.
Nước mắt ngay lập tức dâng trào.
Trong vô số giấc mộng đẹp mà nàng từng mơ, Chu Chẩm Nguyệt đã cầu hôn nàng rất nhiều lần.
Có lúc mơ thấy mình đang ở trên khinh khí cầu, dưới chân là cánh đồng hoa mênh mông vô bờ.
Có lúc mơ thấy mình đang ở trên du thuyền, xung quanh đều là bạn bè tốt, trên thuyền chất đầy rượu Champagne.
Nhưng nàng không ngờ tới, lần đầu tiên Chu Chẩm Nguyệt nói ra năm chữ này là trong hoàn cảnh hiện tại, trong một đoạn quan hệ giả tạo chỉ có thể tồn tại năm ngày.
Có bao nhiêu êm tai.
Thì khiến người ta có bấy nhiêu tuyệt vọng.
...!Cũng được, dù chỉ là giả, dù chỉ...!có thể hạnh phúc năm ngày.
Dù sao cũng tốt hơn là chưa từng nắm giữ bất cứ thứ gì.
Chu Chẩm Nguyệt khẽ cười: "Nếu em không muốn gả cho tôi, không muốn làm vợ của nhà họ Chu, vậy thì tôi gả cho em.
Tôi...!sẽ làm vợ của nhà họ Mục.
Tôi sẽ trao cho em nhẫn ngọc và vòng tay vàng.
Tôi sẽ đưa cho em thẻ ngân hàng, sổ hộ khẩu, giấy chứng nhận bất động sản, tất cả đều tặng cho em..."
Mục Tuyết Y khóc nức nở ôm chặt Chu Chẩm Nguyệt, nghẹn ngào đáp:
"Được, được...!Em đồng ý, em...!đồng ý..."
"Nếu đồng ý rồi." Chu Chẩm Nguyệt nhắm mắt lại, một giọt lệ theo đuôi mắt chảy vào tóc mai: "Lần sau đến nhà hàng kia, em phải nói cho người phục vụ đó, tôi không còn là bạn gái của em nữa.
Tôi là...!vợ của em."
"Được." Chu Chẩm Nguyệt nói cái gì, Mục Tuyết Y đều đồng ý: "Ngày mai em sẽ nói cho tất cả mọi người nơi đây, chị là vợ của em, chúng ta sẽ lập tức kết hôn, chúng ta, chúng ta lập tức..."
Mục Tuyết Y nghẹn ngào, khóc không thành tiếng, nức nở không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.
Trong căn nhà đơn sơ.
Dưới dải ngân hà cuồn cuộn bao phủ.
Hai người dường như đã kết hôn vào thời khắc này.
Không có nghi lễ.
Không có nhân chứng.
Không có thân thích.
Không có tương lai.
Như trẻ con chơi trò gia đình.
Biết rõ là giả, vẫn cố chấp hoàn thành tốt vai diễn...
Lừa mình, gạt người.
* * *
Sớm tinh mơ ở nông thôn.
Trong không khí thoang thoảng hương hoa.
Chu Chẩm Nguyệt bị tiếng chim hót ríu ra ríu rít đánh thức, nhìn sang phía bên cạnh, chỉ thấy vị trí trống không.
Người kia lúc nào cũng dậy sớm hơn để làm bữa sáng cho mình.
Cô mặc quần áo vào, hờ hững phủ thêm lớp áo ngoài, chân bủn rủn bước xuống giường.
Đi tới cửa thì nhìn thấy món trứng bác và màn thầu được dọn sẵn trên bàn đá trong sân.
Mục Tuyết Y đang xắn tay áo, ngồi xổm bên cạnh xích đu, dùng một cái khăn ướt lau chùi sạch sẽ.
"Sáng sớm đã làm việc?"
Chu Chẩm Nguyệt tựa vào khung cửa, uể oải khoanh hai tay.
Mục Tuyết Y vừa nghe tiếng cô bèn mỉm cười, ném cái khăn lau vào thau nước.
Có lẽ do nàng ngồi xổm quá lâu nên lúc đứng dậy chống gậy có hơi loạng choạng.
Chu Chẩm Nguyệt nhanh tay lẹ mắt tiến lên hai bước đỡ lấy nàng.
"A...!chân tê rần rồi."
Mục Tuyết Y ngượng ngùng cười.
"Chị thức sớm làm gì?"
Chu Chẩm Nguyệt lắc đầu, nói: "Em nên nói là: Vợ, chị thức sớm làm gì?"
Mục Tuyết Y có chút mê mẩn: "Vậy rốt cuộc em nên gọi là chị Nguyệt hay là vợ?"
Chu Chẩm Nguyệt: "Tất nhiên gọi là vợ.
Sao có thể gọi bằng xưng hô trước khi kết hôn."
"Được được được, đều nghe lời chị." Mục Tuyết Y nhân nhượng nói: "Vợ, thức dậy sớm thế?"
Chu Chẩm Nguyệt nhíu mày: "Ở sân sau có một con chim sáo hoang dã hót trên đầu cành cây, líu lo ríu rít chói cả tai."
Mục Tuyết Y trầm tư chốc lát: "Vậy em đi kiếm một cái chuông gió treo lên cành cây, có thể đuổi mấy con chim ồn ào đó đi."
"Đuổi được chim, nhưng tiếng leng keng của chuông gió chẳng phải vẫn làm tôi mất ngủ sao?"
Chu Chẩm Nguyệt cười thở dài.
"Mặc kệ nó đi, một lát nữa nó sẽ bay đi thôi."
Mục Tuyết Y: "Ừm, chị nói cái gì cũng đúng.
Lại đây, chúng ta ăn sáng trước, em mới làm xong chưa bao lâu, mau ăn nhân lúc còn nóng."
Hai người ngồi vào bàn đá, ăn món trứng bác và màn thầu đơn giản.
Mục Tuyết Y nói sáng sớm nên ăn đạm bạc một chút, buổi trưa nàng sẽ xuống bếp làm những món ăn phong phú dinh dưỡng.
Ăn được một nửa, Mục Tuyết Y bỗng nhiên nhắc tới một chuyện.
"Đúng rồi, sáng hôm nay Trang Vũ Nhu vừa gọi điện thoại cho em."
Nàng dừng một chút, hỏi:
"Trang Vũ Nhu, chị biết không? Lúc trước chúng ta từng đi chèo thuyền chung."
Chu Chẩm Nguyệt gắp một miếng trứng: "Biết.
Tiểu Trang tổng của tập đoàn Tấn Vân, sao lại không biết."
"Không phải lúc đó nàng nằm vùng, làm chim hoàng yến cho Lý Lộ Lộ sao?"
"Đúng là vậy."
Mục Tuyết Y thở dài.
"Có lẽ chị không biết, trước kia khi bọn họ ở bên nhau, Lý Lộ Lộ luôn "đánh" Trang Vũ Nhu.
Tuy là "đánh" ở trên giường, nhưng xuống tay cũng rất độc ác.
Sau khi Trang Vũ Nhu công khai danh tính, Lý Lộ Lộ sợ Trang gia trả thù, bèn nhân lúc đêm khuya thu dọn đồ đạc bỏ chạy."
"Thật ra Tiểu Nhu rất thích Lý Lộ Lộ, cũng không trách móc gì nàng.
Tiếc là lật tung mọi ngóc ngách cũng không tìm thấy Lý Lộ Lộ.
Cuối cùng bị bức ép bất đắc dĩ, chỉ có thể trực tiếp đòi người với Lý gia, uy hiếp nói nếu