Buổi tối hơn bảy giờ, Chu Chẩm Nguyệt đưa Mục Tuyết Y trở về khách sạn.
Bên trong khách sạn chỉ có một phòng tắm, Chu Chẩm Nguyệt biết thói quen đúng tám giờ sẽ đi tắm của Mục Tuyết Y, vì vậy cô bèn mượn cớ đi ra ngoài.
Ra khỏi khách sạn, Chu Chẩm Nguyệt kêu Tiểu Ngải cùng nhau đi mua sắm ở một siêu thị gần đó.
Vốn dĩ chỉ muốn đi dạo vài vòng, ai ngờ sau khi vào siêu thị, Chu Chẩm Nguyệt đi đến khu vực bán thức ăn dành cho trẻ em, dừng lại trước một quầy bán sữa bột.
Tiểu Ngải cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Chu tổng, chị...!muốn...!muốn uống hả?"
Chu Chẩm Nguyệt cầm hộp sữa lên, nhìn món đồ chơi đính kèm cạnh bên.
Trong túi lưới chứa một con vịt mẹ cao su, ở trong còn có bốn con vịt cao su nho nhỏ, vàng óng, là loại thông dụng nhất trên thị trường.
Cô khẽ cười hỏi Tiểu Ngải: "Lúc ngâm mình trong bồn tắm thì thả thêm hai con vào, em cảm thấy có được không?"
Tiểu Ngải hơi nhếch môi: "Chị...!đã qua cái tuổi này rồi..."
Chu Chẩm Nguyệt nhìn chăm chú lũ vịt cao su: "Không phải cho tôi dùng."
Tiểu Ngải "Ồ-" một tiếng thật dài, đầu óc cũng thông suốt.
"Tôi nghĩ rằng," Chu Chẩm Nguyệt đặt mấy con vịt và hộp sữa vào túi mua hàng, đưa cho Tiểu Ngải cầm: "Em ấy thích hai con vịt nhỏ kia, hẳn sẽ thích luôn cái này."
Tiểu Ngải không nhịn được nói: "Chu tổng, chị đừng trách em nhiều chuyện.
Nếu chị vẫn còn yêu Nhị tiểu thư, tại sao phải khó xử như vậy? Nhị tiểu thư cũng có nỗi khổ tâm trong lòng mà.
Còn tiếp tục như thế cũng không phải là cách, chỉ khi tin tưởng lẫn nhau, nàng mới sẵn sàng mở lòng với chị."
Chu Chẩm Nguyệt trầm mặc hồi lâu.
Cô mở miệng, không giống như thường ngày kiên quyết phủ định: "Có khả năng..."
Cô từng nghĩ bản thân không vượt qua nổi bức tường thành trong lòng, nhưng hai ngày nay xảy ra chuyện, nó đã khiến cô hiểu rõ, quả thật không có chuyện gì quan trọng bằng việc Mục Tuyết Y có thể bình an ở bên cạnh mình.
Cô không biết lần này Mục Tuyết Y quay về có thật lòng hay không.
Nhưng Mục Tuyết Y đã giải thích, cô sẽ thử tin tưởng nàng một lần, tại sao lại không thể?
Tiểu Ngải phì cười: "Không từ chối đề nghị của em nha?"
Chu Chẩm Nguyệt không nói gì, tuy rằng vẫn không thể hiện thái độ, nhưng đây là lần thứ nhất cô không phủ định.
Sau khi trở về khách sạn, Chu Chẩm Nguyệt đem túi đồ vừa mua đặt lên bàn.
Vừa vặn khom lưng, lại thấy điện thoại của Mục Tuyết Y đang reo.
Mục Tuyết Y còn ở trong phòng tắm, không nhận điện thoại được.
Tên người gọi là Chung Uyển, Chu Chẩm Nguyệt biết người này, nàng là trợ lý bên cạnh Mục Như Tình, cũng là người bạn duy nhất từ bé đến lớn của Mục Tuyết Y.
Thế là cô không nghĩ nhiều, nói với người bên kia cánh cửa: "Em có điện thoại."
Giọng nói mơ hồ của Mục Tuyết Y từ trong phòng tắm vang ra: "Giúp em bắt máy đi."
Có thể cho phép một người giúp mình nhận điện thoại, tín nhiệm phải cao bao nhiêu?
Chí ít, đối với Mục Tuyết Y chưa bao giờ có cảm giác an toàn trước kia, nàng chưa từng để cô giúp mình nhận điện thoại.
Chu Chẩm Nguyệt khẽ cười, cúi người lấy điện thoại, đặt bên tai ấn nghe.
Còn chưa kịp nói một tiếng: "Xin chào", đã nghe thấy giọng nói của Mục Như Tình ở đầu bên kia.
"Biết chỗ bên em không tiện, tôi sẽ nói ngắn gọn, trong vòng ba ngày, tranh thủ lấy được bảng báo giá mới nhất của Chu Chẩm Nguyệt.
Đối tác lần này rất quan trọng, nhà họ Mục phải tranh giành cho bằng được, em hiểu chưa? Đừng ở Chu gia lâu quá mà quên mất em muốn làm gì."
"Tút-"
Điện thoại bị ngắt, ngón tay cô đông cứng giữa không trung.
Chu Chẩm Nguyệt đã lâu quên hít thở.
Lát sau, cô thở nhẹ ra một hơi, cảm nhận đầu ngón tay của mình tê dại đi vì lạnh lẽo.
Cô không biết nên bày ra biểu cảm gì, khóe miệng co giật một hồi.
Một phút trước trong lòng còn ấm áp, tựa như bùn đất, nhão ra chỉ trong nháy mắt, còn chưa kịp thành hình đã rạn nứt vỡ vụn.
Mãi đến khi Mục Tuyết Y tắm xong ra ngoài, Chu Chẩm Nguyệt vẫn còn đơ người ngồi trên sofa nắm chặt điện thoại.
Mục Tuyết Y lau tóc, rũ xuống hàng mi ướt át: "A Nguyệt, ai vừa gọi cho em vậy?"
Chu Chẩm Nguyệt không trả lời vấn đề của nàng, đem điện thoại trả cho Mục Tuyết Y, giọng nói không rõ cảm xúc: "Điện thoại của em."
Cô vô cảm nghiêng đi nửa bên mặt, không buồn không vui, giống như đối xử với người xa lạ.
Mục Tuyết Y cảm nhận được Chu Chẩm Nguyệt là lạ, vội hỏi: "Chị sao vậy?"
Chu Chẩm Nguyệt nỗ lực kìm nén sóng ngầm trong ánh mắt, ngước nhìn Mục Tuyết Y.
Nàng mới vừa tắm xong, đầu tóc lẫn cái cổ vẫn còn đọng nước, da dẻ tái nhợt trắng xám, tựa như một chú nai con ốm yếu, đôi mắt trong veo và yếu ớt nhìn mình.
Mục Tuyết Y dường như luôn như thế.
Mỗi một tấc xương đều có vẻ mong manh.
Cuối cùng, Chu Chẩm Nguyệt vẫn lựa chọn không chất vấn nàng, cô nói một câu "Tôi còn có buổi hẹn" nhẹ vô cùng, rồi xoay người rời khỏi phòng.
Khi đóng cửa lại, tay cô vẫn còn siết chặt.
Mục Tuyết Y đứng trơ trọi tại chỗ, nhìn bóng lưng đi xa của Chu Chẩm Nguyệt, cả người nàng như rớt vào hầm băng không thể động đậy.
Nàng cảm giác được có gì đó không đúng.
Ngay lập tức liền nghĩ đến cú điện thoại kia, nàng nhanh chóng mở lịch sử cuộc gọi, thấy tên là Chung Uyển, không chút nghĩ ngợi liền gọi lại.
Chờ một lúc, điện thoại có người bắt.
Mục Tuyết Y: "Uyển Uyển, cậu vừa gọi điện thoại cho tôi hả?"
Trong điện thoại lặng yên hồi lâu, lát sau mới nghe một tiếng: "Ừ."
Mục Tuyết Y vội hỏi: "Cậu vừa nói gì vậy?"
Chung Uyển hít sâu một hơi, đang khi muốn mở lời, lại truyền đến tiếng âu yếm của xác thịt, hơi thở của nàng dừng lại vài giây, ngập ngừng không nói thành lời.
Cuối cùng chỉ thốt ra một câu: "...!Không có gì cả, lúc nãy cậu không lên tiếng nên tôi tắt điện thoại rồi."
Mục Tuyết Y rất tin tưởng Chung Uyển, bí mật nho nhỏ giữa hai nàng khi còn bé đó là làm bạn với nhau.
Dù cho đầu bên kia có hơi ngập ngừng, nàng vẫn không hề nghi ngờ Chung Uyển.
Vậy nguyên nhân không phải cú điện thoại này.
Vậy là nguyên nhân gì?
Mục Tuyết Y bỗng nhiên rất sợ, sợ Chu Chẩm Nguyệt một lúc nào đó nghĩ thông suốt rồi, sẽ hoàn toàn buông bỏ hết thảy ràng buộc giữa hai người.
Nàng lại làm sai điều gì, tại sao Chu Chẩm Nguyệt lại như thế?
Rõ ràng mấy tiếng trước, cô còn đưa cho nàng hai con vịt nhỏ, nàng còn tưởng rằng có thể chắp vá mối quan hệ này.
Mục Tuyết Y điên cuồng lục lọi trí nhớ của mình, tìm kiếm hết một loạt những sai lầm có thể xảy ra trong hành động và lời nói của bản thân.
Nàng đã thận trọng từng chút một, như bước đi trên lớp băng mỏng, vậy mà còn có chuyện gì đó sai à.
Nàng sai cái gì? Nàng có thể làm gì sai cơ chứ?
Trong thùng giấy cạnh tường, hai con vịt nhỏ lông bù xù đang thì thầm kêu cạc cạc, chúng giương đôi cánh nhỏ, ngốc ngốc nghếch nghếch nhìn Mục Tuyết Y.
Mục Tuyết Y nhìn chúng nó, lông mi run rẩy liên hồi, không cất giấu nổi nước mắt đang dâng trào.
Rõ ràng...!
Rõ ràng ở trên đường về, Chu Chẩm Nguyệt còn giúp nàng đặt tên cho chúng nó.
* * *
Buổi tối Chu Chẩm Nguyệt đúng là có một cuộc hẹn.
Cô đối với mấy cái tiệc rượu như này cảm thấy rất uể oải, muốn gọi kêu Tiểu Ngải từ chối.
Nhưng hiện giờ, cô bắt đầu cảm thấy tiệc rượu cũng rất tốt, có thể tạm thời