Thẩm Hoài Tinh che ô cho Mục Tuyết Y, đưa nàng tiến vào nhà cũ.
Khi Mục Tuyết Y định bước khỏi chiếc ô để vào cửa thì Thẩm Hoài Tinh bỗng giữ lại cánh tay nàng, thì thầm điều gì đó.
Mục Tuyết Y khẽ lắc lư vai, như muốn tránh né tiếp xúc với Thẩm Hoài Tinh.
Cách quá xa, Chu Chẩm Nguyệt không thể nhìn rõ vẻ mặt của Mục Tuyết Y, nhưng từ động tác cơ thể của nàng cũng đoán được đôi phần, nàng rất bài xích Thẩm Hoài Tinh chạm vào.
Sau khi Mục Tuyết Y vào cửa, Thẩm Hoài Tinh vẫn lơ đãng che dù đứng tại chỗ một lúc lâu.
Chu Chẩm Nguyệt gọi Tiểu Ngải lái xe đến gần, cầm ô dù bước xuống xe.
Trời mưa to, phía trên mặt đường có nước đọng lại, dấu chân và nước mưa trượt xuống từ mép ô tạo thành từng vũng nước, lay động biến thành những vòng tròn gợn sóng nhỏ.
Đi tới sau lưng Thẩm Hoài Tinh, Chu Chẩm Nguyệt ôn hòa chào hỏi: "Giáo sư Thẩm, đến rồi sao lại không vào nhà ngồi nghỉ?"
Thẩm Hoài Tinh định thần lại, nhìn thấy Chu Chẩm Nguyệt có hơi sửng sốt.
Nàng lập tức trả lời: "Mới vừa ăn tối, không tiện ngồi cho lắm."
Chu Chẩm Nguyệt nghe hiểu Thẩm Hoài Tinh có ý tứ ngầm biểu lộ Mục Tuyết Y ăn tối cùng nàng.
Mặt cô vẫn bình tĩnh, mang theo nụ cười nhạt nhòa như cũ: "Giáo sư Thẩm không phải là người dạy dỗ đám thanh thiếu niên sao? Bây giờ lại dây dưa không rõ với bạn gái người khác, vậy mà lại có khả năng...!dạy ra bọn sinh viên tốt à?"
Thẩm Hoài Tinh không ngờ một giây trước Chu Chẩm Nguyệt vẫn còn lịch sự, một giây sau đã nói ra lời này, nàng siết chặt chiếc ô, cố tình tăng âm điệu: "Tuyết Y tự nguyện ăn tối cùng tôi."
Chu Chẩm Nguyệt dùng ánh mắt sắc bén nhìn nàng, tựa như một con mèo đang đi săn mồi.
"Giáo sư Thẩm, dạo này tôi hay nghe cấp dưới đồn, cô và tiểu Mục tổng có quan hệ qua lại rất thân thiết." Lời nói của cô không nhanh không chậm: "Nếu như tôi không đoán sai, Mục Như Tình là có ý giống tôi, cô ta muốn chiếm lấy cơ hội hợp tác với Đại học kinh tế tài chính Ngạn Dương, vì muốn lấy lòng ba cô, cô ta chắc chắn sẽ cố ý tác hợp cô với Mục Tuyết Y.
Cô nói Tuyết Y tự nguyện ăn tối với cô, như vậy nếu không có gì bất ngờ, hẳn là Mục Như Tình đã dùng chuyện gì đó uy hiếp em ấy, mới khiến em ấy nhìn qua có vẻ như tự nguyện."
Chu Chẩm Nguyệt cụp mắt, giống như đang suy tư: "Người theo dõi Chu Hồng hôm qua đã báo cáo với tôi, trong danh sách liên lạc gần đây của bà không có Mục Như Tình hay kẻ xa lạ nào khác.
Nếu như Mục Như Tình không dùng Chu Hồng đe dọa Tuyết Y, tám phần mười chuyện này có liên hệ với tôi."
Cô nhìn về phía Thẩm Hoài Tinh, lông mày hơi nhíu lại: "Giáo sư Thẩm, Mục Như Tình đang dùng mối quan hệ giữa tôi và Tuyết Y để uy hiếp em ấy, có đúng không?"
Thẩm Hoài Tinh mơ hồ cắn răng.
"Chu tổng hình như quá tự tin rồi, dựa vào cái gì cô cảm thấy Tuyết Y ăn tối với tôi nhất định là phải bị uy hiếp? Lỡ như bởi vì yêu thích tôi mới ăn tối với tôi thì sao? Cô chưa bao giờ nghĩ tới, em ấy ở bên cô đơn giản chỉ muốn trả nợ, căn bản không phải thật lòng yêu cô."
Chu Chẩm Nguyệt cười khẽ: "Lời này vừa rồi cũng nói cho em ấy nghe đúng không?"
Sắc mặt Thẩm Hoài Tinh ngưng trệ.
Chu Chẩm Nguyệt nhìn cánh cửa mà Mục Tuyết Y vừa bước qua, khẽ thở dài: "...!Thật không may, từ giọng điệu của cô, có thể thấy em ấy bởi vì những lời này mà tâm tình có chút dao động."
Thẩm Hoài Tinh đã từng nghe danh vị Chu tổng khôn khéo sắc sảo này, lại không ngờ đến con mắt của người nọ cũng thâm sâu đến vậy.
Nàng không khỏi suy nghĩ, nếu hôm nay nàng và Chu Chẩm Nguyệt hoán đổi vị trí cho nhau, nếu như nàng nhìn thấy Mục Tuyết Y lén lút gặp gỡ tình cũ, liệu bản thân sẽ có phản ứng gì?
Trong mọi trường hợp, nàng khá chắc chắn rằng bản thân nhất định sẽ không bình tĩnh lý trí như Chu Chẩm Nguyệt.
"Chu Chẩm Nguyệt, cô thật sự rất đáng ngưỡng mộ."
Ánh mắt Thẩm Hoài Tinh trở nên thẳng thắn: "Chỉ là, tôi không phải đang khiêu khích cô, Tuyết Y em ấy chưa chắc đã hiểu rõ tình cảm của chính mình.
Tôi biết giữa hai người đã xảy ra cái gì, tôi cũng biết em ấy là một đứa bé khờ khạo, tuy là bất đắc dĩ bị bức ép làm chuyện xấu, thế nhưng đồ ngốc ấy lại đem mọi sai lầm tội lỗi nhận hết về phần mình.
Em ấy ôm đồm càng nhiều, bản thân lại càng mặc cảm.
Tôi làm thế này, chỉ là không muốn em ấy nhất thời vì hổ thẹn mà làm ra một quyết định hối hận cả đời."
Thẩm Hoài Tinh dừng lại, giọng điệu nhẹ hơn: "Em ấy yêu tôi, tôi biết dáng vẻ mà em ấy yêu một người là như thế nào, tình cảm mà em ấy dành cho cô, có lẽ không giống như tình yêu."
Chu Chẩm Nguyệt im lặng.
Một lúc sau, cô vô cảm nở nụ cười: "Cô nói đúng.
Đây là điểm tôi ghen tị nhất với cô, ít nhất...!em ấy từng thật sự yêu cô."
Mà bản thân cô...!
Cô không thể xác định được Mục Tuyết Y đã bao giờ dành hết cả chân tâm để yêu lấy mình chưa.
Thẩm Hoài Tinh than thở: "Chu tổng, tôi hy vọng Tuyết Y có thể nhận thức được cảm tình của bản thân, lựa chọn ở bên cạnh người mình thích.
Hy vọng rằng...!chúng ta có thể cạnh tranh công bằng trong tương lai."
Chu Chẩm Nguyệt nhìn chằm chằm nàng.
"Công bằng?" Cô trêu tức cười xòa.
Trong lòng Thẩm Hoài Tinh vô cớ căng thẳng.
Chu Chẩm Nguyệt hơi nghiêng đầu: "Hy vọng cô hiểu được, hiện giờ Tuyết Y là bạn gái của tôi, dù cho em ấy có nghĩ thế nào, em ấy vẫn là người của Chu Chẩm Nguyệt.
Tôi từng nghe chính cô vì không vượt được bức tường đạo đức cô trò nên mới làm ra quyết định chia tay, nếu đã như thế, tôi mong cô giữ lấy sự chính trực này mãi mãi, tránh xa bạn gái người khác ra một chút.
Nếu muốn theo đuổi em ấy, chí ít phải đợi chúng tôi chia tay đã.
Dù sao thì...!làm tiểu tam...!không phải là phong cách sống của dòng dõi gia giáo Thẩm gia, đúng chứ?"
Dứt lời, sắc mặt Thẩm Hoài Tinh lập tức trở nên trắng bệch.
* * *
Trời đã tối, mưa rơi ngày càng nặng hạt.
Khi Mục Tuyết Y về nhà, thức ăn đã được dọn sẵn trên bàn.
Chu Phong Niên bảo nàng cứ dùng bữa trước, nhưng nàng lại nói muốn đợi Chu Chẩm Nguyệt về nhà cùng ăn.
Chờ mãi hơn một tiếng, Chu Chẩm Nguyệt mới quay về.
Cả hai đều lặng im, Chu Chẩm Nguyệt ngồi trên bàn hầu như không ăn được bao nhiêu, Mục Tuyết Y cũng vậy.
Khi Chu Chẩm Nguyệt định rời bàn, cuối cùng Mục Tuyết Y cũng mở miệng nói câu đầu tiên: "Chị ăn không vô à? Vậy em đi làm thêm hai món xào cho chị."
Chu Chẩm Nguyệt thì thào: "Không cần, tôi không muốn ăn."
Mục Tuyết Y lại hỏi: "Bánh trôi hấp thì sao?"
Sắc mặt Chu Chẩm Nguyệt khó coi, tay vô thức đặt bên ngực phải: "Không cần."
Mục Tuyết Y nhận ra vừa nãy bản thân mơ màng lang thang trong đống suy nghĩ, lại không chú ý tới trạng thái khác thường của Chu Chẩm Nguyệt.
Nàng vứt bỏ đống suy nghĩ lung tung khỏi đầu, ngồi xổm xuống trước đầu gối cô, có chút lo lắng: "Chị sao thế?"
Chu Chẩm Nguyệt nhàn nhạt nhìn ánh mắt lo lắng của nàng: "Em còn biết lo cho tôi?"
Mục Tuyết Y cuống cuồng: "Đến cùng là có chuyện gì?"
Chu Chẩm Nguyệt liếc mắt sang chỗ khác, lát sau mới đáp: "...!Tôi thấy Thẩm Hoài Tinh đưa em về."
Mục Tuyết Y ngẩn người.
Thẩm Hoài Tinh đưa nàng về...!Đó đã là chuyện của một tiếng trước.
Nàng rơi vào tự trách bản thân sâu sắc.
Nàng đã tận lực rút ngắn thời gian của buổi hẹn, cố gắng không để cho A Nguyệt phát hiện nàng gặp gỡ với Thẩm Hoài Tinh, nhưng đến cùng vẫn không thể giấu giếm được cô.
Mục Tuyết Y vội giải thích: "Chị đừng hiểu lầm, em chỉ ăn một bữa cơm với cô ấy mà thôi.
Cũng không phải do em chủ động mời, em...!em có chút...! nguyên nhân..."
Chu Chẩm Nguyệt nhìn chằm chằm nàng: "Nguyên nhân gì?"
Mục Tuyết Y ấp úng: "Em..."
Nhìn Mục Tuyết Y như thế, đáy mắt cô nhẹ lướt qua một tia cô đơn khó kìm nén.
Có vẻ như muốn Mục Tuyết Y học cách nói ra những vấn đề rắc rối và khó xử, vẫn là chuyện cần đến rất nhiều thời gian và nỗ lực.
"Không muốn nói thì thôi." Chu Chẩm Nguyệt đứng lên, tiếng nói có chút khàn khàn: "Tôi cũng không ép buộc em."
Mục Tuyết Y ngoan ngoãn đi sau lưng cô, không dám cách quá xa, cũng không dám lại quá gần.
Hai người lên lầu trở về phòng, Mục Tuyết Y đi đến ban công tiếp tục xếp khối, Chu Chẩm Nguyệt thái độ khác thường không có quay về bàn làm việc mà trực tiếp lên giường nằm.
Cô kéo chăn che kín đầu, dường như rất khó chịu.
Mục Tuyết Y không thể tập trung vào việc xếp khối, nàng vươn cổ nhìn về hướng chiếc giường, do dự không biết có nên qua đó xem thử hay không.
Qua một hồi, chăn bông đột nhiên động đậy.
Chu Chẩm Nguyệt uể oải ngồi dậy, giống như khát nước, cô chống giường lảo đảo muốn đứng thẳng.
Còn chưa kịp ngẩng đầu, thân thể cô đã mềm nhũn vô lực té lăn quay trên mặt đất.
"A Nguyệt!" Mục Tuyết Y vội vàng bò dậy, nghiêng ngả chạy đến bên cô.
Chu Chẩm Nguyệt nằm trên sàn