Thời tiết chuyển mùa, đã đến lúc cuối năm.
Vào mỗi dịp cuối năm, Chu thị sẽ tổ chức một buổi tiệc họp mặt cho tất cả các nhân viên, mỗi nhân viên có thể đưa một thành viên trong gia đình đến tham dự, buổi sáng xem sân khấu kịch, buổi tối mọi người sẽ quây quần cùng nhau tổ chức tiệc đêm.
Công ty cũng chuẩn bị rất nhiều giải thưởng lớn, nào là chơi trò chơi, nào là bốc thăm trúng thưởng.
Năm ngoái Chu Chẩm Nguyệt chỉ đợi tàn tiệc mới đi ra nói vài câu tổng kết, nhưng năm nay lạ lùng, mới sáng sớm chín giờ, cô đã theo mọi người cùng nhau lên xe buýt đi đến sân khấu kịch.
Những sếp lớn thuộc hội đồng quản trị thường không tham gia vào, vì lẽ đó nhân viên đặt vé cũng không có chuẩn bị xe buýt riêng, Chu Chẩm Nguyệt chỉ đành chọn một chiếc xe buýt bất kỳ, lên đó ngồi cùng chỗ với các nhân viên.
Trên xe buýt của bộ phận tiếp thị có không ít người mang trẻ em theo, trong xe ồn ào náo loạn vô cùng.
Phó Thiến tuy rằng trạc tuổi với Chu Chẩm Nguyệt, thế nhưng con cô ta đã năm tuổi, vì phải đếm đầu người trên xe rồi báo lại cho Tống Kiệt, cô ta bèn nhờ Mục Tuyết Y trông nom đứa bé.
Đứa bé này cũng thật là, nghịch ngợm đòi uống sữa chua, uống một ngụm nhè ra một ngụm, còn cố ý nhổ vào trên ghế đệm.
Mục Tuyết Y hơi lơ là, nó lại nốc cả hũ rồi xoay người nôn vào Tiết Tiểu Bạch ngồi phía sau.
Mục Tuyết Y thấy thế vội vàng rút ra khăn giấy: "Anh Tiết, xin lỗi xin lỗi."
Tiết Tiểu Bạch không hề tức giận, cười nói: "Không có chuyện gì, con nít mà, quậy một xíu mới bình thường."
Mục Tuyết Y thấy hắn không sao, mới đem sự chú ý dời về trên người đứa bé trai.
Tiết Tiểu Bạch nghiêng người về phía trước, nhìn Mục Tuyết Y đang chăm sóc đứa bé, cười híp mắt hỏi: "Tiểu Mục, sau này em muốn sinh con trai hay con gái?"
Mục Tuyết Y không để ý tới lời nói của hắn, thuận miệng đáp: "Thế nào cũng được."
Tiết Tiểu Bạch: "Sao lại thế nào cũng được? Tất nhiên là sinh con trai tốt hơn rồi, con trai thì có thể nối dõi tông đường."
Dù cho Mục Tuyết Y không đồng ý với loại quan điểm này, nhưng Tiết Tiểu Bạch nghĩ thế nào cũng không phải chuyện liên quan đến nàng, bèn qua loa ậm ừ cho có lệ.
Tiết Tiểu Bạch cười càng sảng khoái.
Dưới góc nhìn của hắn, Mục Tuyết Y đã chịu thảo luận về việc sinh con trai hay con gái, khẳng định đã thích hắn lâu rồi, nhưng da mặt cô nàng quá mỏng, không chịu biểu lộ mà thôi.
Đếm đầu người đã xong, Phó Thiến ôm con trai của cô ta trở về, xe buýt cũng chuẩn bị xuất phát.
Mục Tuyết Y là nhân viên có cấp bậc thấp nhất, vì thế mọi người đều ngồi ở đằng trước, một mình nàng đành phải chuyển xuống hàng sau cùng.
Tiết Tiểu Bạch quay lại hỏi nàng có muốn ngồi cùng hắn không, nàng chỉ lễ phép từ chối.
Đứa bé kia khiến nàng mệt mỏi, hiện tại ngồi một mình thật thanh tịnh.
Trong xe nháo nhào náo nhiệt, bỗng dưng có một người gõ cửa xe từ bên ngoài.
Tài xế mở cửa xe, trông thấy Tiểu Ngải mang hai cái túi bước nhanh đi lên, dùng tay ra hiệu mọi người im lặng.
Chưa tới hai giây sau, Chu Chẩm Nguyệt chậm rãi đi vào.
Thời gian như đông cứng, ngoại trừ những đứa bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện thì tất cả người ngồi trong xe đều yên lặng.
Mọi người đang ngồi luống cuống tay chân đứng dậy, cúi đầu chào hỏi với Chu Chẩm Nguyệt: "Chào Chu tổng!"
Tuy rằng nơi làm việc của họ gần sát bên văn phòng Chu Chẩm Nguyệt, nhưng dù sao Chu Chẩm Nguyệt cũng là lãnh đạo tối cao, mấy nhân viên cấp thấp như bọn họ mỗi ngày chỉ có thể gặp mặt cô ở ngoài, còn lại sẽ không có bất kỳ cơ hội tiếp xúc nào.
Nói quá thì Chu Chẩm Nguyệt xuất hiện bên trong xe buýt khiến bọn họ có cảm giác như thần tiên hạ phàm.
Tiểu Ngải nói: "Mọi người ngồi đi, Chu tổng chỉ đi nhờ xe, đừng căng thẳng quá."
Nói không căng thẳng mới lạ đó.
Tống Kiệt và Phó Thiến chủ động đứng dậy, đem hàng ghế đầu tiên nhường lại, cung kính mời Chu Chẩm Nguyệt ngồi.
Nhưng Chu Chẩm Nguyệt lại khéo léo từ chối, trực tiếp đi thẳng tới hàng ghế cuối cùng.
Khuôn mặt cô không có biểu cảm gì, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Mục Tuyết Y, giống như chỉ tùy tiện chọn đại một cái vị trí.
"Lái xe đi." Cô nói.
Mọi người đều có chút câu nệ ngồi xuống.
Nếu như Chu Chẩm Nguyệt ngồi ở hàng thứ nhất, bọn họ có lẽ đã thoải mái hơn, bây giờ Chu Chẩm Nguyệt ngồi ở hàng sau cùng, cảm giác như cô giáo chủ nhiệm đang ngồi phía sau quan sát lớp học, khắp toàn thân bọn họ lúc này tràn ngập ba chữ:
Không dám động.
Xe bắt đầu di chuyển, cảnh vật ngoài cửa sổ xe lùi về phía sau ngày càng nhanh hơn.
Ở hàng đầu tiên.
Tống Kiệt cứ cảm thấy là lạ, vắt óc suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được điểm kỳ quái nào.
Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên vỗ đầu một cái, hỏi Phó Thiến bên cạnh: "Cô nhìn chiếc khăn quàng cổ của Chu tổng xem, có phải giống hệt như màu len sợi mà hôm trước Tiểu Mục ngồi đan hay không?!"
Phó Thiến nhìn hắn như một kẻ bị thần kinh: "Anh có phải lớn tuổi nên trở nên hồ đồ? Khăn quàng cổ màu xám hiếm lạ lắm à?"
Tống Kiệt sờ soạng cái đầu hói của mình, khó hiểu nhăn mày: "Thật hả..."
"Mấy gã đàn ông như anh, ngay cả màu son môi cũng không phân biệt được, lẽ nào có thể phân biệt được màu sắc của khăn quàng cổ ư?" Phó Thiến khịt mũi: "Nếu để cho Chu tổng biết anh đem cô ấy liên hệ với loại thư ký quèn này, cẩn thận vị trí của anh đấy."
Tống Kiệt lập tức ngậm miệng, không nói nữa.
Ở hàng cuối cùng.
Mục Tuyết Y cẩn thận quan sát đằng trước, thấy không ai ngó về phía sau mới móc ra một bức thư tình từ trong túi được viết vào đêm qua, nhanh nhẹn để trên đùi Chu Chẩm Nguyệt.
Chu Chẩm Nguyệt rũ mắt, không nhanh không chậm cầm lên, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy tờ giấy bên trong, sau đó rút ra.
Cô đọc được hai dòng, bỗng lấy cây bút máy, vặn ra nắp bút, đem bức thư đặt ở trên đùi bắt đầu chấm điểm.
Mục Tuyết Y ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn, trông thấy Chu Chẩm Nguyệt khoanh tròn mấy đoạn văn dài của nàng, đau lòng không thôi.
Nàng biết, Chu Chẩm Nguyệt khoanh tròn đoạn nào thì có nghĩa là phải xoá đoạn đó.
Khoanh đủ rồi, Chu Chẩm Nguyệt lại viết một câu nhận xét ở cuối thư, nhẹ nhàng đưa qua.
Mục Tuyết Y lén lút liếc phía trước, nhận bức thư về tay, thấy Chu Chẩm Nguyệt viết: "So với mấy lần trước có tiến bộ."
Điểm nhấn chính là, ở bên cạnh còn viết một con số "55", còn gạch chân phía dưới giống như