* * * * * * *
Có lẽ vì say rượu, đêm nay Mục Tuyết Y hiếm thấy không gặp ác mộng.
Nàng mơ thấy vài năm trước, khi nàng và Chu Chẩm Nguyệt vẫn còn ở bên nhau.
Đó là một buổi trưa ánh mặt trời chói chang, nàng lái xe đón Chu Chẩm Nguyệt tan sở, hai người cùng nhau đi đến McDonalds.
Bọn họ ngồi cạnh cửa sổ, ánh sáng óng ánh chiếu vào, sưởi ấm hai phần ăn nhỏ trên bàn.
Chu Chẩm Nguyệt yên tĩnh ăn khoai tây chiên.
Mục Tuyết Y bên cạnh lại tháo đồ chơi kèm nằm trong món ăn, trên mặt không kìm nén được nở nụ cười.
Chu Chẩm Nguyệt thấy nàng vui vẻ như vậy, khuôn mặt cũng không còn vẻ nghiêm túc khi làm việc, giọng nói mang theo mềm mại ấm áp: "Mỗi lần có món đồ chơi mới ra mắt em đều phải mua phần ăn của trẻ con à?"
Mục Tuyết Y nâng tay, cho cô xem món đồ chơi có hình hoa tuyết, ánh mắt nàng chăm chú nhìn kĩ: "Em thích sưu tầm mấy món này lắm."
*Đồ chơi kèm của McDonalds trong phần ăn trẻ em*
Chu Chẩm Nguyệt hỏi: "Mỗi một cái đều thích sưu tầm?"
Mục Tuyết Y gật đầu: "Dạ đúng."
Chu Chẩm Nguyệt: "Tại sao?"
Mục Tuyết Y trầm ngâm một hồi, lại nói: "...!Khi còn bé em không có chơi."
Nàng cũng không giải thích lý do tại sao bản thân là Nhị tiểu thư Mục gia nhưng thời thơ ấu lại không có đồ chơi, chỉ quơ quơ món đồ chơi hình hoa tuyết trong tay, cười híp mắt hỏi Chu Chẩm Nguyệt: "A Nguyệt, nó đáng yêu hay là em đáng yêu?"
Ánh mắt Chu Chẩm Nguyệt chìm trong tia nắng ban trưa, giống như băng tan đầu xuân, ấm áp mềm mại.
Cô khẽ mỉm cười, nói rằng: "Em đáng yêu nhất."
"A." Mục Tuyết Y nằm nhoài trên bàn, tay vẫn đang nghịch đồ chơi: "Chị đoán thử xem món đồ chơi sau là hình gì? Có phải hay không là hình trăng lưỡi liềm nhỏ?"
Chu Chẩm Nguyệt đáp: "Cũng có khả năng."
Mục Tuyết Y lười biếng mà cười: "Không biết lúc nào mới có hình mặt trăng, nói không chừng còn có thể làm bạn với bé hoa tuyết trên tay em."
Chu Chẩm Nguyệt hơi cong môi, nhìn hàng lông mi vàng nhạt của nàng bị tia nắng phủ lên, động viên rồi lại hứa hẹn: "Không sao, sau này có món mới lại dẫn em tới ăn, chúng ta có thể đợi được hình mặt trăng."
Thật đáng tiếc.
Kể từ lúc chia tay Chu Chẩm Nguyệt, Mục Tuyết Y đã không còn hứng thú sưu tầm mấy món đồ chơi đó nữa, cũng không biết rõ liệu hình trăng lưỡi liềm có ra mắt hay chưa.
Khả năng nàng bỏ qua rồi.
Cũng có thể ngay cả cơ hội đều chưa từng có.
Cũng là buổi trưa, cũng là dưới ánh mặt trời, Mục Tuyết Y từ trong giấc mơ chậm rãi tỉnh lại.
Một đêm say rượu, nàng không biết chuyện gì đã xảy ra, hiện tại đầu nàng đau như búa bổ.
Tối hôm qua...!
Xảy ra chuyện gì?
Nàng nén cơn đau đầu, nỗ lực nhớ lại chuyện hôm trước, nhưng chỉ nhớ được hình ảnh bản thân liên tục nốc rượu vào mồm.
Hẳn là say rồi.
Như vậy...!nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hiện tại chắc bản thân nàng đang nằm trong nhà của Thẩm Hoài Tinh.
Mục Tuyết Y bò dậy, dụi dụi con mắt, tùy ý nhìn xung quanh một vòng.
Sững sờ hai giây, lại dùng sức dụi tiếp.
Căn nhà này không phải là nhà riêng của Chu Chẩm Nguyệt sao?
Mấy năm trước khi Chu Chẩm Nguyệt chưa giới thiệu nàng cho người nhà, hai người bọn họ liền ở lại đây, bố cục trước mắt không thể nào quen thuộc hơn được.
Tối hôm qua...!
Nàng bị Chu Chẩm Nguyệt mang đi?
Mục Tuyết Y nhìn xung quanh phòng ngủ, không thấy bóng dáng Chu Chẩm Nguyệt, hiện tại trong phòng ngủ chỉ có một mình nàng.
Nàng đắn đo suy nghĩ, cẩn thận bò xuống giường, thăm dò đi ra cửa.
Đếm ngược một, hai, ba, hít sâu một hơi rồi mới dám mở cửa bước ra.
Bên ngoài cũng không thấy Chu Chẩm Nguyệt, chỉ có trợ lý Tiểu Ngải đang ngồi trên sofa cắn hạt dưa xem tivi.
Tiểu Ngải thấy nàng đi ra, vội đặt túi hạt dưa xuống, đứng lên chào hỏi: "Nhị tiểu thư tỉnh rồi à?"
Mục Tuyết Y nhìn kỹ căn phòng thêm một lần, xác nhận Chu Chẩm Nguyệt không có ở đây, mới hỏi: "Chu tổng nhà cô đâu?"
Tiểu Ngải đáp: "Lão gia sinh bệnh, trời vừa sáng Chu tổng đã đến bệnh viện.
Chị ấy dặn dò, khi Nhị tiểu thư tỉnh dậy thì có thể rời đi bất cứ lúc nào, muốn đi nơi nào nói cho tôi, tôi chở Nhị tiểu thư đến đó."
Mục Tuyết Y thở dài, trong lòng nặng trình trịch: "...!Chị ấy không muốn gặp tôi?"
Tiểu Ngải vội bổ sung: "Chu tổng còn nói, nếu Nhị tiểu thư không có chỗ để đi, muốn ở lại, ở đây..."
Đáy mắt Mục Tuyết Y lóe lên tia sáng.
Tiểu Ngải: "...!Cũng có thể."
Mục Tuyết Y không nhịn được cười: "Thật sao?"
Tiểu Ngải trông thấy nàng vui vẻ, có chút không đành lòng nói ra lời tiếp theo đả kích nàng: "Nhưng mà...!Chu tổng cũng nói rằng, sẽ không gặp Nhị tiểu thư.
Nếu như Nhị tiểu thư muốn ở đương nhiên vẫn có thể ở, nhưng chỉ cần Nhị tiểu ở đây, Chu tổng sẽ không lại đây."
"A..." Lông mi của nàng có chút sụp xuống: "Thì ra là vậy..."
Rốt cuộc Chu Chẩm Nguyệt có ý gì?
Cho phép nàng ở đây, nhưng lại không chịu tới gặp mặt nàng.
Nếu đã không muốn nhìn thấy, trực tiếp đuổi nàng đi là được, vì sao còn bố thí cái nhà này?
Tiểu Ngải suy đoán chín mươi chín phần trăm Nhị tiểu thư sẽ chọn ở lại, nói vài câu rồi xin phép rút lui.
Mục Tuyết Y một mình tẻ nhạt ở trong phòng, đi qua đi lại vài lần, nhìn từng món nội thất quen thuộc, không tự chủ nhớ đến cuộc sống trước đây của nàng và cô, trái tim lại nặng trĩu.
Sofa do hai người chọn, cái cốc mua cùng nhau, ghế xích đu nằm một góc kia là món quà nàng tặng nhân dịp sinh nhật cô.
Nơi này mỗi một tấc đều lưu giữ dấu vết cũ, như dấu ấn không có cách nào xóa nhòa.
Chu Chẩm Nguyệt có tâm trạng ra sao khi ở đây sinh hoạt ròng rã ba năm?
Mục Tuyết Y nhẫn nhịn khóe mắt chua xót, nghĩ đến việc đi tắm.
Mỗi lần tâm trạng xấu nàng đều đi tắm.
Dù cho là ở nhà mình, cũng chỉ có phòng tắm mới khiến nàng giải tỏa được sự yếu đuối của bản thân.
Nàng đi tới trước tủ quần áo, soạn ra một bộ quần áo mới.
Không nghĩ rằng cửa vừa mở ra, có vài món đồ chơi lộp độp rớt xuống, suýt nữa đã rơi trúng mặt nàng.
Tay chân nàng có chút luống cuống nhặt lên, ngẩn ngơ nhìn hồi lâu, thấy rõ nhãn hiệu được in phía trên lại, mạch suy nghĩ lại bị rối loạn.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào nơi