Mục Tuyết Y không nghe rõ nửa câu nói sau của Chu Chẩm Nguyệt, nàng mơ hồ hỏi: "Chị nói gì vậy?"
Chu Chẩm Nguyệt khẽ nhíu mày, tản ra ôn nhu, khóe môi nhẹ cong, nói: "Không có gì."
Cô nghiêng người sang một bên, để cơ thể gầy gò của nàng thoải mái nép vào chiếc áo len mềm mại của mình.
Không khí trầm mặc ngắn ngủi, mọi cảm xúc dồn nén dưới đáy lòng, trong khoảnh khắc này, chậm rãi được lắng đọng.
Chu Chẩm Nguyệt suy tư một lúc, chủ động nhắc tới rắc rối sẽ ảnh hưởng đến hai người ở chung sau này.
"Cát Vi Nùng là thuộc hạ của ba em?"
Mục Tuyết Y: "Ừm, trước đây cô ấy là trợ lý của ba em.
Trước khi đi, ông ta chuyển cô ấy sang cho em, dặn cô ấy sau này theo em làm việc."
Chu Chẩm Nguyệt cười khẽ: "Vậy em có thể biến cô ấy thành người chân chính làm việc cho mình không?"
Mục Tuyết Y nhắm mắt lại, dụi cằm vào áo len cao cổ màu trắng, thở dài: "A...!Em không biết..."
"Nếu như em không thu phục được người này, Mục thị nhiều thế lực như vậy, tương lai em phải làm sao mới thu phục hết được bọn họ?"
"Ừm...!Chị nói đúng."
Chu Chẩm Nguyệt đưa tay xoa đầu Mục Tuyết Y, có chút bất đắc dĩ: "Sao tôi có cảm giác, tôi ở bên cạnh em khiến em trở nên không có chí tiến thủ."
"Không phải..." Mục Tuyết Y vươn cổ, ở trong lồng ngực của Chu Chẩm Nguyệt thích thú làm nũng: "A Nguyệt, chị làm Chủ tịch nhiều năm, khẳng định chị hiểu rõ môn Quản lý hơn em, chị dạy em đi, làm cách nào để thu phục lòng người?"
Chu Chẩm Nguyệt cầm ly nước ấm trên bàn, kề bên mép Mục Tuyết Y, để cho nàng ngậm lấy miệng ly.
"Mỗi người có tính cách không giống nhau, phương thức dụ dỗ cũng khác nhau.
Có thể giả bộ gần gũi, diễn vai người tốt.
Có thể giả bộ tàn nhẫn, diễn vai người xấu.
Bí quyết thu phục lòng người, không thể áp dụng cho tất cả, tôi không thể dạy em."
Mục Tuyết Y nhấp một ngụm nước, trên môi còn đọng lại một ít nước, cười nói: "Vậy...!Bí quyết thu phục lòng em thì sao?"
Vẻ mặt Chu Chẩm Nguyệt cứng đờ.
Trong mắt cô lộ ra mấy phần sâu xa: "Tôi và em cần đến cái này?"
"Không có không có, chỉ đùa một chút." Mục Tuyết Y mỉm cười.
Ý cười dần thu lại, nàng khẽ lẩm bẩm: "Chị không cần lo lắng, trong lòng em nắm chắc.
Một Cát Vi Nùng mà thôi..."
"Vậy thì tốt."
Chu Chẩm Nguyệt cũng yên tâm, tạm không nghĩ đến những người khác, ngón tay cô cuộn tròn, nâng gò má Mục Tuyết Y, khiến cho nàng ngẩng đầu nhìn mình.
Mục Tuyết Y bị cô nâng mặt, vẫn chưa kịp phản ứng thì ánh sáng đã mờ đi, một luồng hơi lạnh đột ngột phả vào mặt.
Chu Chẩm Nguyệt nhắm hai mắt, hôn môi Mục Tuyết Y.
Cùng lúc, cô từ từ dùng sức, để đối phương càng dán chặt vào mình.
Mục Tuyết Y kịp phản ứng, nhắm chặt mắt, nghiêng đầu đáp lại nụ hôn bất ngờ.
Trước đây, mỗi một lần hôn môi với Chu Chẩm Nguyệt, nàng không tài nào tìm được một từ ngữ chuẩn xác để hình dung loại cảm giác đó.
Nhưng hiện tại nàng chợt phát hiện, nàng chưa tìm được là vì nàng chưa từng tới phương Bắc bao giờ.
Là bởi vì, nàng chưa từng gặp tuyết.
Nụ hôn của A Nguyệt...!
Tựa như A Nguyệt.
Cực kỳ giống tuyết.
Lạnh lẽo, lại ôn nhu.
Mục Tuyết Y rất muốn đứng dậy hôn sâu hơn, nhưng Chu Chẩm Nguyệt đã lùi về sau, kết thúc nụ hôn bất ngờ.
Mục Tuyết Y thẫn thờ liếm môi trên.
Chu Chẩm Nguyệt chậm rãi rút cánh tay đang lót phía sau Mục Tuyết Y về, cầm lấy áo khoác nhung treo trên sofa, nói: "Trời gần tối, Cát Vi Nùng cũng sắp quay về, tôi phải về phòng rồi."
Mục Tuyết Y vịn sofa đứng lên, vội hỏi: "Chị ở phòng mấy?"
Chu Chẩm Nguyệt vuốt cổ áo, thản nhiên trả lời: "Ở phòng 1102."
Mục Tuyết Y: "Nhưng em có tới phòng 1102 gõ cửa, phòng đó không có ai ở cả..."
Chu Chẩm Nguyệt dừng tay, quay đầu nhìn về phía nàng, trong ánh mắt có chút bất lực.
Mục Tuyết Y đột nhiên tỉnh ngộ.
"Ồ...!Bởi vì vừa nãy chị không có ở trong phòng."
Chu Chẩm Nguyệt cúi xuống lấy áo khoác, ngón tay thon dài đeo nhẫn ngọc vẫn đang nắm áo len cao cổ, đi đến trước cửa: "Tôi đi đây, hôm nào sẽ trở lại thăm em."
Mục Tuyết Y tràn đầy miễn cưỡng, dựa vào sofa, lớn tiếng hỏi: "Hôm nào là hôm nào?"
Chu Chẩm Nguyệt: "Khi Cát Vi Nùng vắng mặt."
Mục Tuyết Y: "Vậy làm sao em biết chị đến?"
Chu Chẩm Nguyệt: "Trước khi tôi đến sẽ gửi cho em tín hiệu.
Đến lúc đó em sẽ biết."
Mục Tuyết Y lại gọi cô: "A Nguyệt!"
Chu Chẩm Nguyệt dừng bước, quay đầu lại, kiên nhẫn nhìn nàng: "Sao vậy?"
Mục Tuyết Y hơi đỏ mặt, cổ họng thốt ra âm thanh nhỏ như muỗi kêu: "Chị vừa...!chủ động hôn em, chúng ta...!đã tính là hợp lại rồi sao?"
Chu Chẩm Nguyệt cười nhạt, vẫn đáp y như cũ: "Thư tình em viết tròn 100 điểm chưa?"
Mục Tuyết Y thở dài: "Chưa."
"Hợp đồng nợ tôi mấy trăm vạn, trả hết nợ chưa?"
Mục Tuyết Y lại thở dài: "Vẫn chưa."
Chu Chẩm Nguyệt: "Thế thì chúng ta vẫn chưa tính là hợp lại."
Mục Tuyết Y lúng túng: "Vậy chị hôn em...!không phải đang trắng trợn chơi gái à."
Chu Chẩm Nguyệt khẽ cong môi: "Vậy thì không chơi gái nữa?"
Cô ôm áo khoác xoay người đi tới cửa, mặc áo khoác vào, tay trái cài nút áo, tay phải mở cửa.
Mục Tuyết Y bám vào ghế sofa, vội vã nói: "Có thể chơi gái, có thể chơi gái."
Thấy Chu Chẩm Nguyệt đã bước ra ngoài hai bước, nàng gấp gáp nói: "A Nguyệt, chị mau trở lại đây trắng trợn chơi gái với em!"
Cửa đóng lại.
Có vài cơn gió lạnh xen lẫn bông tuyết ùa vào, kèm theo đó là tiếng cười nói mơ hồ của người kia khi đóng cửa lại.
"...!Ngốc."
Mục Tuyết Y dựa vào sofa, thở dài một hơi.
Nàng nhắm mắt lại, đầu ngón tay vuốt ve lớp vải thô ráp trên ghế sofa, tưởng tượng bản thân vẫn đang ở trong vòng tay ấm áp của A Nguyệt.
* * *
Trễ một chút, Cát Vi Nùng mang theo trái cây mới mua quay về.
Tuyết rơi ngày càng lớn, khi Cát Vi Nùng mở cửa, gió tuyết cũng theo chân thổi vào nhà, trên mũ và quần áo của nàng lúc này bị phủ một lớp tuyết trắng xóa.
Nàng đặt hòm giữ nhiệt trên tay xuống đất, nhìn qua như thợ săn đang thả một con cừu non.
Mục Tuyết Y đang ngồi ở bàn học, đọc sách kinh tế dưới ánh đèn nhỏ ấm áp.
Thấy Cát Vi Nùng vào nhà, bèn mở miệng hỏi: "A Nùng, có mua được trái lê không?"
Cát Vi Nùng còn chưa kịp hớp một ngụm nước, nhanh chóng lấy túi trái cây bên trong hòm giữ nhiệt.
Quần áo leo núi nặng nề cọ xát, tạo ra âm thanh sột soạt.
"Chỗ này vắng vẻ quá, hiện giờ cũng không đúng mùa lê, tôi chạy đến nơi khác cũng không tìm thấy.
Chỉ tìm được loại này."
Nàng mở túi ni lông, bên trong là đống trái cây màu đen lạ hoắc.
Mục Tuyết Y thở dài, hai ngón tay cầm thứ được gọi là "trái cây" lên, xoay qua xoay lại ở trước mắt.
"Cô mua than về hả?" Nàng