Nội dung đĩa CD không dài, chỉ ghi lại đoạn tập thể chất quân sự, gần mười phút đã phát xong.
Đĩa bên trong đầu đọc đĩa ngừng xoay tròn, trên màn hình hiển thị lời nhắc nhở đã hoàn tất.
Chu Chẩm Nguyệt muốn đứng dậy: "Tôi có đem theo nhiều đĩa khác, nếu em muốn..."
Mục Tuyết Y dùng cổ tay đè lại vai cô, không cho cô đứng lên, mi mắt hơi rũ xuống, lẩm bẩm: "Chờ đã..."
Tiếng nói Chu Chẩm Nguyệt khàn khàn: "Hưm?"
Cổ tay Mục Tuyết Y vòng qua sau cổ Chu Chẩm Nguyệt, đè lại, khiến cô cúi đầu.
Nàng ngẩng đầu, dùng môi của mình áp vào môi cô, hơi thở giữa hai người loạn nhịp phả vào mặt nhau.
Căn phòng vốn dĩ có chút nóng, giờ lại càng nóng hơn.
Chu Chẩm Nguyệt chủ động ôm Mục Tuyết Y, tay đeo nhẫn ngọc mò mẫm đến vành tai nàng, làm nàng ngước lên.
Hơi thở mát lạnh trên người cô theo mái tóc dài nhu thuận trút xuống, bao vây lấy Mục Tuyết Y gầy yếu trong ngực, để Mục Tuyết Y sinh ra một loại ảo giác, rằng trời rằng đất, rằng toàn thế giới, đều thay hình đổi dạng biến thành A Nguyệt.
Nàng cũng sẽ hóa thành một phần của A Nguyệt trong nụ hôn này.
Thành mây.
Thành nước.
Vương vấn quanh thân cô, thấm ướt đầu lưỡi cô, xuyên thấu trái tim cô.
Hai người quấn quýt hôn sâu.
Chợt cửa phòng bị ai đó gõ cửa.
Giọng nói không hề có chút cảm xúc của Cát Vi Nùng vang lên: "Nhị tiểu thư, canh hạt sen của cô."
Chu Chẩm Nguyệt dời mặt đi, ngược lại quay sang hôn lên tai Mục Tuyết Y, để cho nàng có không gian để mở miệng.
Đôi môi ấm áp kề sát vành tai trắng như tuyết, mỗi một lần môi lưỡi khuấy động, đều khiến xúc giác và thính giác bị kích thích cực sâu.
Dù cho miệng trống rỗng, Mục Tuyết Y cũng không tài nào mở miệng nói chuyện như bình thường được.
Tai của nàng quá mẫn cảm, Chu Chẩm Nguyệt mới ngậm lấy phần dưới cùng của vành tai, nàng suýt chút nữa đã phát ra âm thanh khó nhịn.
Cát Vi Nùng thấy bên trong yên ắng, lại gõ cửa, có chút do dự: "Nhị tiểu thư?"
Mục Tuyết Y khó khăn nuốt nước miếng, co rúm người, tránh né nụ hôn của Chu Chẩm Nguyệt, âm thanh run rẩy kịch liệt: "Tôi..."
Chu Chẩm Nguyệt thế nhưng không buông tha nàng, còn cố ý cắn tai nàng.
"Tôi...!ưm~!"
Mục Tuyết Y vội che miệng, nhưng âm thanh xấu hổ vẫn bật ra từ khe hở giữa những ngón tay.
Cửa không dày lắm.
Ít nhất, nó không dày đến mức có thể chặn hoàn toàn tiếng rên trong phòng.
Cát Vi Nùng đứng ngoài cửa nghe được động tĩnh khác thường, nàng choáng váng, bàn tay đang giữ chén canh cũng cứng đờ.
Lẽ nào...!Nhị tiểu thư một mình ở nơi núi rừng hẻo lánh xa xôi này quá lâu, cô đơn khó nhịn, bắt đầu tự an ủi...!
Gương mặt vô cảm bỗng chốc đỏ bừng.
"Nhị tiểu thư, vậy tôi..." Cát Vi Nùng hiếm thấy nói lắp: "Tôi để chén canh vào hòm giữ nhiệt đặt ở trước cửa.
Vậy tôi...!đi trước."
Nếu bây giờ Mục Tuyết Y có thể nói chứ không phải rên, nàng tuyệt đối sẽ lặp lại ba lần: "Đi đi!"
Nghe tiếng bước chân của Cát Vi Nùng từ từ đi xa, Mục Tuyết Y mới dám thả tay đang bịt miệng mình, ngón út vẫn chưa khôi phục tốt đơ cứng đáng thương.
Vừa nãy có mặt Cát Vi Nùng, Chu Chẩm Nguyệt hôn nàng đến hăng say.
Hiện tại Cát Vi Nùng đi mất, Chu Chẩm Nguyệt trái lại không hôn nữa, chỉ ôm nàng, mỉm cười xoa xoa mái tóc mềm mại của nàng.
Mục Tuyết Y cố gắng hít sâu vài hơi, muốn giảm nhịp tim đang mất phanh nhảy loạn.
"Chị cố ý?" Nàng nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.
Chu Chẩm Nguyệt nghịch tóc nàng, đầu ngón tay quấn quanh lọn tóc, khẽ cười: "Tôi chỉ muốn nhìn xem, Nhị tiểu thư nhà họ Mục muốn đoạt quyền soán vị, tố chất Định lực* liệu có tốt không.
Đáng tiếc, nhìn dáng dấp hẳn còn kém xa lắm."
*Định lực (定力): Không bị cảnh giới lay chuyển (Định nghĩa nó rất rộng, có liên quan đến tôn giáo, mọi người có hứng thú thì tìm hiểu nhé).
Mục Tuyết Y lại hít sâu một hơi, nheo mắt: "Chị đừng có hối hận, Chu Chẩm Nguyệt."
Chu Chẩm Nguyệt bất ngờ, nhíu mày: "Em vừa gọi tôi là gì?"
Mục Tuyết Y: "..."
"Chu Chẩm Nguyệt." Mục Tuyết Y bắt chước cô nhíu mày: "Sao thế, tên chị giống Voldemort, không gọi được?"
Chu Chẩm Nguyệt nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, khóe môi chậm rãi cong lên.
Mục Tuyết Y thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, cho rằng cô đang muốn gọi lại tên mình, trong lòng cũng đã nghĩ xong mấy câu đáp trả.
Nhưng thật không ngờ, Chu Chẩm Nguyệt hé môi, giây tiếp theo, miệng cô không phun ra tên đầy đủ của mình.
Mà là một tiếng hô vô cùng nhẹ: "Chị."
Mục Tuyết Y sững sờ.
Nhớ lại chuyện thất đức trước đây mà bản thân từng làm nhân lúc cô "say rượu", mặt nàng đỏ ửng lan đến tận cổ.
"Hừ..." Nàng vùi mặt vào lòng cô.
Cam tâm tình nguyện, bị cô đánh bại.
Hai người lại thân mật với nhau một lúc.
Màn đêm thăm thẳm, Chu Chẩm Nguyệt vốn chuẩn bị một số đĩa CD kỷ niệm nhưng không có thời gian xem.
Sức khỏe Mục Tuyết Y không tốt nên phải đi ngủ sớm.
Sau khi Mục Tuyết Y nằm xuống, nàng ôm cô giống như lần trước tại dinh thự, nói: "A Nguyệt, chờ em ngủ hẳn đi."
Chu Chẩm Nguyệt: "Tôi không đi đâu hết, đêm nay chỉ canh em ngủ."
Mục Tuyết Y: "Lỡ sáng mai Cát Vi Nùng thấy chị thì phải làm sao?"
Chu Chẩm Nguyệt: "..."
"Không thể không nói, có tôi ở bên cạnh em, khiến đầu óc em trở nên hồ đồ nhiều lắm."
Chu Chẩm Nguyệt nằm xuống, tiện tay tắt đèn ngủ: "Sáng mai em tìm cớ, nhờ cô ấy đi mua bữa sáng, đến lúc đó tôi có thể quang minh chính đại ra ngoài rồi."
"Ừm..." Mục Tuyết Y nép vào lòng cô, ngáp một cái: "A Nguyệt thông minh hơn em..."
Chu Chẩm Nguyệt biết nàng buồn ngủ, cũng không tán gẫu nhiều lời, vỗ về lưng nàng, cùng nàng tiến vào giấc ngủ.
* * *
Mục Tuyết Y lại nằm mơ.
Kể từ khi nàng trọng sinh, đêm nào cũng mơ thấy kiếp trước.
Nhưng đêm nay thì khác, giấc mơ vừa bắt đầu, nàng đã ở một nơi xa lạ nhưng lại có đôi phần quen thuộc.
Chân trời xanh màu vỏ cua, không có mặt trời hay mặt trăng, chỉ có mây đen trĩu nặng.
Ở góc tối trong sân, có mấy cây khô giương nanh múa vuốt, hung dữ như muốn ăn thịt người.
Nàng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nhớ ra.
Nơi này là bệnh viện tâm thần nàng từng tới.
Nàng vừa quay đầu lại, không kịp đề phòng đã nhìn thấy Mục Như Tình đứng ở sau lưng.
.
Đam Mỹ Sắc
Mục Như Tình cười với nàng:
"Em gái, mày rốt cuộc cũng điên rồi."
Nàng mở to hai mắt, lớn tiếng phản bác: "Tôi không điên!"
Ý cười của Mục Như Tình dần sâu.
"Mày cho rằng núp bên cạnh Chu Chẩm Nguyệt khoác tấm da người vài hôm, mày sẽ trở lại như trước?"
Mục Tuyết Y lùi về sau một bước, đột nhiên hoảng hốt.
"Em gái, tay mày không còn sạch sẽ nữa, bộ xương dưới lớp da...!đã biến thành thứ sắc bén..."
Mục Như Tình chậm rãi tới gần nàng, dây xích trên người nàng ta cọ vào quần áo tạo ra âm thanh sột soạt.
"Sớm muộn cũng có một ngày, mày sẽ vào đây thôi.
Mày là người điên, người nhà họ Mục, đều là người điên..."
Mục Tuyết Y liên tiếp lùi về sau, nhưng xung quanh càng lúc càng xuất hiện nhiều tiếng kim loại va chạm.
Như dao giải phẫu của bác sĩ.
Kìm kim loại.
Xích sắt.
Nàng mờ mịt ngẩng đầu, lần thứ hai nhìn bầu trời vẩn đục tăm tối.
...!Nàng đã nhảy xuống vực sâu.
Nàng là một kẻ, không