* * * * * * *
Nhà gỗ nhỏ bị bỏ hoang nhiều năm, bởi vì có thêm hai người, không khí xung quanh dường như ấm áp hơn rất nhiều.
Sau khi Cát Vi Nùng vào nhà, cả bốn người đều trốn vào tấm chiếu rơm ở một bên có mái hiên.
Tuyết trắng rợp trời rơi xuống chỗ không có mái che, tích tụ thành một tầng dày đặc, thỉnh thoảng còn thổi qua vài bông tuyết.
Làm cho người ta cảm thấy, có một nơi để ẩn náu tạm thời thật là may mắn.
Mục Tuyết Y nép vào lòng Chu Chẩm Nguyệt, ho khan vài tiếng vì cơn gió lạnh.
Chu Chẩm Nguyệt kéo ba lô, lấy một tấm chăn dày vừa mới mua từ bên trong, đắp lên người Mục Tuyết Y.
"...! Vốn dĩ đi cứu người, nhưng vách núi đột ngột sụp đổ, xe ủi tuyết cũng bị tắt máy.
Chúng tôi sợ lại gặp phải một trận tuyết lở nên chỉ có thể đi đến một nơi trống trải hơn.
Đang đi bộ thì trông thấy căn nhà hoang này, tốt xấu gì cũng có bốn bức tường, an toàn hơn ở bên ngoài, vì lẽ đó mới lánh vào đây, chờ cứu viện đến." Lâm Khả Ny ôn tồn giải thích với Cát Vi Nùng.
Giải thích xong, Lâm Khả Ny trộm nhìn người phụ nữ lạ mặt đang ôm Mục Tuyết Y, hỏi nhỏ Cát Vi Nùng: "Cát tiểu thư, cô gái kia là gì của Mộc Nhĩ tiểu thư vậy...?"
Cát Vi Nùng lạnh lùng nhìn Chu Chẩm Nguyệt, không nói một lời.
Nàng là thuộc hạ của Mục Quốc Thừa, tất nhiên sẽ không cho Chủ tịch Chu thị một sắc mặt tốt.
Chu Chẩm Nguyệt cũng cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo kia, bèn quay sang nhìn.
"A Nùng, có phải cô đang nghĩ cách báo tin cho Mục Quốc Thừa?" Chu Chẩm Nguyệt liếc Cát Vi Nùng, cười như không cười.
Cát Vi Nùng choáng ngợp, vô thức lớn tiếng: "Cô gọi tôi là gì?!"
Chu Chẩm Nguyệt xoa huyệt thái dương, thở dài: "Dù sao chúng ta đang tránh bão cùng nhau, tôi không kiêu ngạo gọi cô là trợ lý Cát, gọi cô một tiếng A Nùng giống Tuyết Y rất quá đáng ư?"
Cát Vi Nùng chế nhạo: "Chủ tịch Chu, tôi nghĩ Mục thị và Chu thị hẳn vẫn chưa thân thiết đến mức độ này đâu?"
Mục Tuyết Y nhíu mày, lên tiếng cảnh cáo: "A Nùng."
Cát Vi Nùng nhìn về phía Mục Tuyết Y, nghiêm giọng nói: "Nhị tiểu thư, tuy tôi là cấp dưới của cô, nhưng tôi vẫn muốn khuyên cô, Mục tổng đặt hy vọng rất cao ở cô, nếu như cô thông minh, đừng ngầm làm những chuyện như thế này.
Rất nhiều thứ đã nằm trong tầm tay cô rồi, cô đừng vì buông thả nhất thời mà vứt bỏ tương lai tốt đẹp, nếu Mục tổng biết cô vẫn còn qua lại với người nhà họ Chu, cô biết hậu quả sẽ như thế nào không..."
Mục Tuyết Y đau đầu nhắm mắt lại, đáp qua loa: "Chậc, biết rồi biết rồi, cô nói năng thật dài dòng."
Cát Vi Nùng nghẹn lời: "Tôi..."
Thường ngày một tuần nàng cũng không nói nhiều như vậy, vất vả lắm mới mở miệng nói vài câu, nào ngờ lại bị Mục Tuyết Y bảo là dài dòng?
Mục Tuyết Y nhắm hai mắt cười khẽ: "Được rồi, tôi biết cô suy nghĩ cho tôi.
Tôi rất cảm động, A Nùng.
Cô chịu đứng ở góc độ của tôi khuyên bảo tôi, còn giải thích rõ ràng...!Cô chỉ muốn tốt cho tôi mà thôi."
Cát Vi Nùng cúi đầu, trầm mặc chốc lát, phun ra ba chữ vô cùng nhẹ: "Tôi không có."
"Khụ..." Mục Tuyết Y mím môi khô khốc, không tiếp tục tranh luận với Cát Vi Nùng, nàng dịch góc chăn trên người sang Chu Chẩm Nguyệt: "A Nguyệt, chị cũng ủ ấm."
"Tôi mặc quần áo rất dày, không lạnh."
Chu Chẩm Nguyệt nắm chặt tay Mục Tuyết Y, ngăn cản động tác của nàng.
Nhưng vừa mới chạm vào bỗng giật mình, tay Mục Tuyết Y quá lạnh, cảm giác như đang cầm một khối băng.
Chu Chẩm Nguyệt: "Sao tay em lạnh thế?"
Mục Tuyết Y rụt tay về: "Không có..."
Chu Chẩm Nguyệt đưa tay về phía trước, nắm thật chặt cổ tay Mục Tuyết Y.
Mục Tuyết Y xoay cổ tay, muốn tránh thoát.
Nhưng Chu Chẩm Nguyệt vẫn gắt gao nắm chặt.
Cô dùng một tay khác mở khóa kéo áo khoác.
Khi khóa kéo mở ra, hơi ấm từ nhiệt độ cơ thể lan ra, tiến vào bên tai Mục Tuyết Y, khiến vành tai nàng nóng hổi đỏ bừng.
Sau khi mở khóa kéo, Chu Chẩm Nguyệt nắm bàn tay Mục Tuyết Y để ở bên trong áo khoác, dùng nhiệt độ của bản thân sưởi ấm cho nàng.
Lòng bàn tay áp vào áo len trắng trên eo đối phương, bàn tay đông cứng không khỏi co quắp, ba ngón tay túm chặt lấy vạt áo len.
Chu Chẩm Nguyệt lại mở rộng áo khoác, bọc lấy nửa cơ thể Mục Tuyết Y.
Mục Tuyết Y vốn không muốn như vậy, nhưng ngay khi tiếp cận hơi ấm của cô, nàng không khống chế được run cầm cập, siết chặt vòng tay, ôm chặt eo đối phương, hận không thể rúc cả người lẫn chân vào bên trong áo khoác của người nọ.
Một khối băng chui rúc vào lồng ngực, gió lạnh theo khe hở trên cổ áo tràn đến da thịt, bản năng thần kinh của Chu Chẩm Nguyệt nói cho cô, không thể tiếp tục thế này, nếu còn tiếp tục thì cơ thể của cô sẽ gặp sự cố mất.
Nhưng cô càng ôm nàng chặt hơn.
Mục Tuyết Y càng lạnh.
Cô càng dùng sức ôm.
Sắc trời dần tối đen, nhiệt độ càng lúc càng giảm, bão tuyết vẫn không thấy nhỏ đi.
Chỉ trong hai, ba tiếng, tuyết đọng bên cạnh bọn họ đã dày đến tận đầu gối.
Mọi người cần nghỉ ngơi, cũng cần ăn uống.
Nhưng rõ mồn một, trong căn nhà đổ nát không có mái che này, bọn họ có thể chịu đựng vượt qua đêm nay.
Muốn vượt qua ngày thứ hai, khả năng cơ bản là bằng không.
Không biết từ lúc nào, Mục Tuyết Y đã ngủ thiếp đi, cả người gầy gò yếu ớt, bị quần áo dày nặng và lớp chăn bọc kín mít, nhìn qua như bị vùi trong đống vải vóc.
Chu Chẩm Nguyệt cẩn thận tách khỏi nàng, đứng dậy, kéo cao khóa áo khoác, lúc này mới thở ra một hơi căng thẳng.
Cát Vi Nùng vốn đang nhắm mắt thu mình trong góc tường, vừa nghe thấy động tĩnh đã nhanh nhạy mở mắt ra.
Nàng không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn chằm chằm Chu Chẩm Nguyệt, nhìn xem cô muốn làm gì.
Chu Chẩm Nguyệt ngồi xổm trước cái ba lô to, lục lọi bên trong.
Một lát sau, cô lấy ra một cái xẻng quân dụng đa năng*, cầm trên tay, đứng dậy đi ra khỏi nhà.
*Xẻng quân dụng đa năng: thường dùng khi đi du lịch, có nhiều tính năng như tạo lửa, bật bia, phay gỗ, la bàn, cắt dây, xoay vít, đập kính xe hơi thoát hiểm,...!Có thể chia nhỏ, điều chỉnh độ dài để sử dụng.
Cát Vi Nùng thấy Chu Chẩm Nguyệt ra ngoài, lập tức đứng lên, muốn đi theo xem thử.
Lâm Khả Ny đang ngủ bên cạnh bị nàng đánh thức, vô thức nắm lấy tay áo Cát Vi Nùng.
"Cát tiểu thư, cô muốn..."
Khuôn mặt lạnh lùng của Cát Vi Nùng chợt đỏ ửng, kiên nhẫn nhỏ giọng giải thích: "Tôi ra ngoài nghe ngóng tình hình, lát nữa sẽ quay lại."
Bởi vì có Cát Vi Nùng giúp đỡ, nên trong hiểm cảnh như thế này, Lâm Khả Ny theo bản năng muốn dựa dẫm vào nàng.
Chờ đến khi phản ứng lại, Lâm Khả Ny có chút ngượng ngùng, vội vàng buông tay áo, nói: "Không sao đâu, Cát tiểu thư đi đi."
Cát Vi Nùng thấp giọng đáp lời.
Nàng nói "Ừm" với Mục Tuyết Y, chưa từng "Ừm" một cách dịu ngoan như thế.
Cát Vi Nùng cũng theo ra ngoài.
Ngoài cửa một mảnh trắng xóa, tầm nhìn bị giới hạn, nàng đeo kính bảo hộ, híp mắt tìm kiếm, trông thấy xa xa một điểm đen nhỏ đang di chuyển.
Bên kia là rừng cây nhỏ, sớm chỉ còn