* * * * * * *
Cát Vi Nùng nghĩ Mục Tuyết Y nói "Muốn đi dạo chỗ khác" là muốn đi tìm Chu Chẩm Nguyệt.
Nhưng Mục Tuyết Y không làm như nàng dự đoán mà đi thẳng lên tầng hai.
Đại sảnh tổ chức dạ hội có không gian hai tầng, trên tầng hai có một hành lang hình vòng cung, đứng trên đó có thể quan sát được toàn bộ hội trường.
Mục Tuyết Y chống gậy, chậm rãi đi tới một bên lan can, nửa dựa vào lan can nhìn xuống phía dưới.
Trong đám đông, Chu Chẩm Nguyệt chỉ là một điểm rất nhỏ.
Quá nhỏ, thậm chí còn nhỏ hơn lúc cô họp báo trên màn hình máy tính.
Cát Vi Nùng đứng ở sau lưng, nhẹ giọng hỏi: "Không đi tìm cô ấy ư?"
Mục Tuyết Y mỉm cười, lẩm bẩm nói: "Cô không cảm thấy...!tự nhiên bỏ đi, lại tự nhiên tìm về, là chuyện rất đáng ghét sao?"
"Một lần thì thôi, nhưng đây đã là lần thứ hai, sao tôi lại có thể tùy tiện đến gặp chị ấy..."
Cát Vi Nùng: "Nhưng không phải cô bị bệnh sao? Một người có bệnh tâm lý, đưa ra lựa chọn vốn không thể áp đặt chuẩn mực của người bình thường.
Cô giải thích rõ ràng với Chu tổng, có lẽ cô ấy sẽ thông cảm."
Nàng dừng một chút, hạ thấp giọng: "Vả lại một năm qua, cô rất nỗ lực vượt qua..."
Mục Tuyết Y cong khóe môi, khe khẽ thở dài.
"A Nùng, không phải ai cũng bằng lòng ở một chỗ chờ tôi."
Nàng đứng thẳng dậy, chống gậy rồi xoay người lại.
"Tôi cũng không thể cưỡng cầu bất cứ một ai thông cảm cho tôi."
"Không ai có trách nhiệm phải thông cảm ai.
Dù rằng chị ấy là người yêu tôi nhất trên đời, chị ấy cũng không có trách nhiệm đó."
Cát Vi Nùng mím môi.
Rõ ràng quá khứ năm đó, niềm tin duy nhất chống đỡ Mục Tuyết Y vượt qua chính là Chu Chẩm Nguyệt, ban đêm nàng mơ thấy ác mộng, cũng chỉ gọi mỗi tên cô.
Nhưng chân chính quay về, nàng lại không muốn sống muốn chết bám chặt Chu Chẩm Nguyệt, cưỡng cầu cô điều gì, hoặc là...!dùng bệnh tật của mình như một nỗi khổ tâm trong lòng hòng cầu xin đối phương tha thứ.
Tình cảm của nàng ẩn nhẫn lại lý trí.
Tình yêu của người trưởng thành, chỉ có hai đặc điểm.
Ẩn nhẫn, lý trí.
Không khóc không nháo, dốc hết ôn nhu, cũng có thể tự lập khi cần thiết.
Mục Tuyết Y bỏ đi được một đoạn, Cát Vi Nùng cũng theo sau, không lên tiếng khuyên can nữa.
Nhưng còn chưa đi được bao xa, ở chỗ ngoặt có một người đột nhiên bước ra.
Cát Vi Nùng thấy rõ người kia, chợt cau mày.
Thẩm Hoài Tinh diện một bộ đầm dạ hội màu đen đang từ từ đi đến gần.
Hôm nay nàng không đeo kính, chiếc đầm đơn giản đen tuyền, không có hoa văn, có vẻ hơi bức bối.
"Tuyết Y." Thẩm Hoài Tinh cản đường Mục Tuyết Y, sắc mặt có chút tái nhợt: "Tuyết Y, đừng vội đi, nghe cô nói vài câu đã...!Chúng ta không gặp nhau ròng rã một năm rồi, mấy ngày trước em quay về Ngạn Dương, vốn cô muốn đến nhà thăm em, nhưng em...!không có ở nhà..."
Mục Tuyết Y dừng lại, hai tay đỡ gậy chống, ngắt lời Thẩm Hoài Tinh:
"Thẩm Hoài Tinh, cô nên biết, em và cô đã không còn bất kỳ khả năng."
Thẩm Hoài Tinh nghe Mục Tuyết Y không còn gọi mình là "Cô giáo" mà lại gọi thẳng tên họ, bỗng sửng sốt.
Mục Tuyết Y: "Cô nên chủ động nói với ba em chuyện hủy bỏ hôn ước."
Thẩm Hoài Tinh thất thần, ánh mắt hiện lên một tia mất mát.
Nàng cảm thấy ngày hôm đó bản thân nói những lời kích thích kia khiến Mục Tuyết Y xuất hiện tâm bệnh, trong lòng hổ thẹn.
Mục Tuyết Y không muốn bị quấy rầy, một năm qua nàng cũng không có đi quấy rầy.
Cơ hội gặp mặt hôm nay, nàng thật vất vả mới tìm được.
Không ngờ cách một năm, Mục Tuyết Y giống như biến thành một người khác.
Vẻ mặt, giọng điệu, dáng dấp, đều...!
...!Nói thế nào nhỉ?
Bất nộ tự uy*.
*Dùng để mô tả một người không tức giận nhưng vẫn có thể gây áp lực cho người khác bằng tính khí của mình.
Không nhu nhược mềm yếu như lúc ban đầu, cũng không điên loạn thần kinh như một năm trước.
Không hèn mọn, cũng không tự kiêu.
Tựa hồ có thể muốn gì được nấy, có năng lực giải quyết những thứ làm nàng khó chịu.
Một kẻ mạnh có thực lực, cho dù không lộ diện trước mắt người đời, cũng có thể tạo thành áp bức vô hình đối với một kẻ khác.
Giống như...!
Bản năng chuột sợ mèo.
Bản năng cừu sợ sói.
Vào giờ phút này, Thẩm Hoài Tinh có một loại ảo giác.
...!Dường như nàng đã biến thành cừu.
"Nếu như cô không hủy bỏ hôn ước, em sẽ làm gì?" Nàng gắng gượng hỏi ra câu này.
Mục Tuyết Y tựa cười mà không phải cười: "Cô không hủy, vậy em sẽ tự mình hủy.
Có điều cách làm của em, có thể khiến cục diện trở nên hơi khó coi."
Thẩm Hoài Tinh: "..."
Mục Tuyết Y: "Tin em đi, em khuyên cô hủy bỏ là vì muốn tốt cho cô, thật đấy."
Thẩm Hoài Tinh nuốt nước bọt, cứng họng, không biết nên nói cái gì.
Mục Tuyết Y muốn đi đến cầu thang nhưng đường đi đã bị Thẩm Hoài Tinh chặn, nàng tặc lưỡi, thở dài.
"Những chướng ngại vật cản đường, đều bị tôi dùng gậy đánh bay."
Cát Vi Nùng yên lặng tiến lên một bước, ở đằng sau Mục Tuyết Y lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Hoài Tinh.
Thẩm Hoài Tinh cụp mắt, chậm chạp tránh ra.
Mục Tuyết Y chống gậy chậm rãi đi tới.
Khi đi ngang qua Thẩm Hoài Tinh, nàng hơi dừng lại, nghiêng đầu, nhàn nhạt cười: "Aiz, đừng sợ, tôi nào có tàn bạo như vậy, sẽ không thật sự đánh người đâu."
Nói xong, bước chân tiếp tục di chuyển bước xuống lầu.
Thẩm Hoài Tinh nhìn theo bóng lưng Mục Tuyết Y chậm rãi rời đi, chỉ cảm thấy nàng càng chạy càng xa, đã đi đến con đường hoàn toàn trái ngược so với chính mình.
Nàng cũng không có cách nào nắm tay Mục Tuyết Y như lúc ban đầu.
* * *
Chu Chẩm Nguyệt đứng trước bàn ăn tráng miệng ở tầng một, đưa tay lấy một miếng bánh trên đỉnh tháp gato.
Chiếc áo vest màu trắng theo động tác của cô ôm chặt lấy cơ thể, ống tay hơi nhíu lại, để lộ ống tay áo sơ mi trắng sạch sẽ bên trong.
Ở trên ống tay, một chiếc khuy măng sét màu xanh lam đậm hầu như không thấy dấu vết của thời gian mơ hồ lộ ra, vắng lặng trầm tĩnh như mặt hồ xanh biếc.
Suốt một năm cô không cắt tóc nên mái tóc dài màu đen đã rủ xuống tới hông.
Vì quá dài, mái tóc của cô có phần cổ điển và tao nhã hơn hẳn so với mái tóc dài của những người bình thường khác.
Chiếc bánh gato trên đỉnh tháp...!
Là món Cherry Cream Mousse mà Tuyết Y rất thích ăn.
Cô cũng không biết tại sao mình lại muốn lấy nó, khi nhìn thấy thì đã theo bản năng muốn lấy, bỏ vào trong đĩa của mình.
Quả cherry đỏ có một nửa chìm trong lớp kem.
Trông rất ngọt ngào.
Đáng tiếc, cô không thích đồ ngọt.
Tiểu Ngải phía sau bỗng nhiên thốt lên kinh ngạc: "Đó chẳng phải là-"
Chu Chẩm Nguyệt như đoán được điều gì, lập tức quay đầu, nhìn theo ánh mắt của Tiểu Ngải.
Ở bàn tròn hàng đầu tiên trong hội trường, Mục Tuyết Y đang ngồi bên cạnh Mục Quốc Thừa, quay lưng về phía cô.
Cô quá quen thuộc nàng, quen thuộc đến mức chỉ cần nhìn độ cong của mái tóc xoăn là đã có