Mục Tuyết Y kêu Cát Vi Nùng đi mua chè, Cát Vi Nùng đặt ly trà sữa size lớn xuống bàn rồi đứng dậy đi mua.
Ống hút bị nàng cắn dẹp và gãy khúc trồi trên miệng ly.
Trời oi bức, khí nóng thổi qua khiến người ta cảm thấy hơi ngột ngạt.
Cát Vi Nùng vừa đứng lên, bỗng nhìn thấy Chu Chẩm Nguyệt cách đó mười bước chân.
Mục Tuyết Y chú ý tới Cát Vi Nùng đứng trơ ra một lúc, quay đầu nghi hoặc hỏi: "A Nùng?"
Cát Vi Nùng không biết liệu có nên để Bạch Lộc Đình biết mối quan hệ của Mục Tuyết Y và Chu Chẩm Nguyệt hay không, vì thế nàng im lặng, chỉ nháy mắt ra hiệu với Mục Tuyết Y rồi xoay người đi đến quầy hàng mua chè.
Mục Tuyết Y thấy Cát Vi Nùng đang ám chỉ mình nhìn ra phía sau, vội quay đầu lại.
Bất thình lình.
Đối diện với cặp mắt của Chu Chẩm Nguyệt.
Chu Chẩm Nguyệt vừa đi bộ nửa vòng công viên, trên trán lấm tấm mồ hôi hột.
Cô cởi chiếc áo vest màu bạch trà rồi phủ lên cánh tay.
Bên trong mặc một cái áo len cao cổ mềm mại đen tuyền làm bằng lông cừu, càng tôn lên dáng người thướt tha và mảnh mai.
Có hai giọt mồ hôi chảy từ quai hàm xuống tới cổ rồi mất hút trong cổ áo màu đen.
Đôi mắt của cô giống với hai lớp áo, trắng đen rõ ràng.
Đồng tử đen nhánh nhìn chằm chằm Mục Tuyết Y.
Nhìn một lúc, lại liếc sang Bạch Lộc Đình ngồi bên cạnh.
Chỉ chốc lát sau, lại đảo mắt tiếp tục nhìn Mục Tuyết Y.
Mục Tuyết Y há miệng.
Muốn gọi một tiếng A Nguyệt, thế nhưng có mặt người ngoài, nàng không tiện mở miệng.
Chu Chẩm Nguyệt thu hồi ánh mắt, yên lặng đi tới quầy hàng, đứng kế bên Cát Vi Nùng.
Như thể không có chuyện gì xảy ra, chuẩn bị gọi món.
Cát Vi Nùng: "Cho một bát chè, gấp đôi khoai môn viên."
Nhân viên phục vụ: "Có ngay, một bát chè, gấp đôi khoai môn viên, cô vui lòng đợi một lát."
Chu Chẩm Nguyệt: "Tôi cũng mua một bát chè."
Nhân viên phục vụ: "Có ngay có ngay."
Chu Chẩm Nguyệt từ tốn nói: "Bát chè của tôi không cần để khoai môn viên."
"Đem phần khoai môn viên của tôi tặng cho vị khách kia đi.
Xem như tôi mời cô ấy."
Cát Vi Nùng xem trò vui, không chê chuyện lớn phì cười.
Đuôi mắt Mục Tuyết Y khẽ co giật.
Cảm thấy còng tay vàng trên cổ tay trái lại nặng thêm mấy phần.
Chu Chẩm Nguyệt gọi món xong, đi đến cái bàn tròn cạnh cái bàn Mục Tuyết Y ngồi xuống, chỉ chừa cho nàng một bóng lưng.
Một lát sau, chè được bưng lên.
Ba phần khoai môn viên chồng chất và một phần khoai môn viên đi kèm xếp chồng trên bề mặt, tạo thành một tòa núi khoai môn viên.
Mục Tuyết Y nhìn chằm chằm bát chè, lại chăm chú nhìn bóng lưng Chu Chẩm Nguyệt một lúc lâu.
Nàng chớp mắt vài lần, quay sang nói với Bạch Lộc Đình đang ăn kem:
"Ăn xong tôi kêu A Nùng đưa em tới chỗ của ba em, được không?"
Bạch Lộc Đình múc một muỗng đầy ắp khoai môn viên bỏ vào trong miệng: "Ừm, hôm nay nắng to, tôi cũng muốn về sớm một chút..."
Mục Tuyết Y ừ một tiếng: "Công việc vẫn chưa hoàn thành, vậy tôi đi trước."
"Được." Quan hệ giữa Bạch Lộc Đình và Mục Tuyết Y đã hòa hoãn, lúc ra về cô nàng còn nói đùa: "Hẹn gặp lại, chị gái hôn thê của tôi."
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người có mặt ở đây ngoại trừ Bạch Lộc Đình đều sững sờ.
Tiểu Ngải nơm nớp lo sợ nhìn về phía Chu Chẩm Nguyệt.
Cát Vi Nùng liếc Mục Tuyết Y, lại ngây người nhìn Chu Chẩm Nguyệt.
Mục Tuyết Y siết chặt gậy chống, kìm nén tâm tình nhìn Cát Vi Nùng, tựa như đang nghiến răng nghiến lợi:
"Đợi em ấy ăn xong rồi, lập tức đưa đi."
Cát Vi Nùng: "...!Vâng."
"..."
Mục Tuyết Y chống gậy đứng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi đó.
Bạch Lộc Đình vừa ngấu nghiến ăn chè vừa cầm điện thoại lướt Weibo xem chuyện bát quái trên hot search.
Cô nàng chỉ lo xử lý tòa núi khoai môn viên ở trước mắt, vẫn chưa biết bản thân vừa gây ra chuyện gì.
Dưới tán dù, Chu Chẩm Nguyệt máy móc cầm muỗng, múc một muỗng không có khoai môn viên đưa vào trong miệng.
Đá bào, đậu đỏ, trái cây sấy chua ngọt.
Khi nhai đến lần thứ ba, cô không cẩn thận nhai trúng đá vụn, cắn vào một bên lưỡi.
Miệng đầy mùi máu tanh.
* * *
Sau khi hoàn thành tất cả công việc, Mục Tuyết Y mệt mỏi nằm ườn ra ghế sau trên chiếc Maybach.
Đêm qua nàng ngủ được hai tiếng, trời vừa chuyển màu đã thức dậy làm bữa sáng, cũng không dám ngủ tiếp, chỉ vì muốn chờ Chu Chẩm Nguyệt rời giường.
Ra khỏi căn hộ ven sông, lại bận rộn xã giao cả ngày.
Bây giờ nhắm mắt lại là có thể ngủ say.
Cát Vi Nùng khởi động xe, nhẹ giọng hỏi Mục Tuyết Y:
"Đưa cô về nhà?"
"Không vội." Mục Tuyết Y cuộn tròn bên cửa sổ, giọng nói có chút xa vời: "Hôm nay không thể quay về."
Cát Vi Nùng ngầm hiểu: "Ừm, quả thật cần phải đi dỗ dành Chu tổng."
Mục Tuyết Y ngập ngừng: "Đúng là...!cần phải dỗ."
Mục Tuyết Y dựa vào cửa sổ xe chợp mắt mười mấy phút.
Giấc mơ vừa bắt đầu, lại bị tiếng chuông điện thoại đột ngột đánh thức.
Cũng không biết nguyên do gì, trong khoảnh khắc mở mắt, bất luận nàng có cố gắng như thế nào cũng không thể nhớ được giấc mơ ngắn ngủi vừa mới trải qua.
Mục Tuyết Y nhận cuộc gọi, đặt ở bên tai, tiếng nói khàn khàn xen lẫn ủ rũ vì đột nhiên tỉnh giấc:
"A Nguyệt, chị hết bận rồi?"
Bên kia điện thoại trầm mặc một hồi.
"...!Đang ngủ với ai?" Giọng nói vô cảm phát ra từ loa điện thoại.
Mục Tuyết Y bất đắc dĩ cong môi: "Em nói em đang ở cạnh A Nùng, chị có tin không?"
Nàng bật chế độ rảnh tay, vươn người về phía trước: "A Nùng, nói cho chị ấy tôi đang ngủ với ai."
Cát Vi Nùng nghiêm túc nói: "Chủ tịch Chu, chúng tôi đang ở trên xe."
Một lời xác nhận vị trí của bọn họ, cũng thể hiện nàng là người trong sạch.
Nàng chọc ai cũng không dám chọc Chu Chẩm Nguyệt.
Người kia ghen, thật đáng sợ.
Mục Tuyết Y tắt loa, áp điện thoại bên tai.
"Được rồi, chị bình tĩnh, đừng suy nghĩ quá nhiều.
Em sẽ gặp mặt giải thích với chị chuyện ngày hôm nay."
Chu Chẩm Nguyệt: "...!Đến công ty mới của tôi."
Mục Tuyết Y: "Ừm, đến văn phòng của chị sao?"
Chu Chẩm Nguyệt: "Ở tầng thượng."
Mục Tuyết Y: "Được."
Cúp điện thoại, Cát Vi Nùng định vị địa điểm mới của công ty Chu thị, một đường chạy thẳng đến đó.
Có lẽ Chu Chẩm Nguyệt đã sớm thông báo với nhân viên bảo vệ, chiếc xe một mạch tiến vào công ty mà không bị ai cản lại.
Cát Vi Nùng dừng xe, Mục Tuyết Y một mình bước xuống, chỉ có nàng ở lại trong xe.
Đã rất muộn, nhân viên trong công ty đều đã tan tầm.
Hơn phân nửa tòa nhà chìm trong bóng tối, chỉ dư lại vài ánh đèn dọc theo hành lang và thang máy.
Tòa nhà này là tòa nhà cao nhất Ngạn Dương, tổng cộng có 102 tầng.
Nơi đây từng là khu du lịch ở Ngạn Dương, 50 tầng bên dưới là khu làm việc, từ tầng 50 trở lên là khu tham quan ngắm cảnh.
Sau khi công ty trước đó đóng cửa, Chu Chẩm Nguyệt đã sửa sang lại toàn bộ tòa nhà rồi sáp nhập vào Chu thị.
Phong cảnh ở trên cao rất đẹp, vì lẽ đó văn phòng của Chu Chẩm Nguyệt nằm ở tầng cao nhất, là tầng 102.
Nhưng muốn ngắm toàn cảnh thì phải lên tầng thượng.
Có người nói, vào lúc bầu trời đêm quang đãng, khi đứng tại nơi đó thì có thể cảm nhận được "Tay hái ánh sao trời" dưới ngòi bút của cổ nhân.
Từ tầng 1 đến tầng thượng, thang máy mất một quãng thời gian dài di chuyển.
Đứng trong thang máy chờ đợi, Mục Tuyết Y nhân lúc nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Ting—"
Đã đến tầng thượng ngoài trời.
Mục Tuyết Y mở mắt.
Chống gậy, chậm rãi bước ra thang máy.
Diện tích tầng thượng vô cùng rộng, bên trái có một đài quan