Lời nói của Mục Tuyết Y đã khiến Chu Chẩm Nguyệt sâu sắc dao động.
Tuy nhiên, điều càng khiến Chu Chẩm Nguyệt xúc động hơn cả là Mục Tuyết Y thật sự mang theo một cái xẻng.
Nói cách khác, nàng không chỉ nói suông.
Nàng đã chuẩn bị tất cả mọi thứ, cùng cô bỏ trốn, ẩn cư một đời.
Tiếc thay, Mục Tuyết Y có dũng khí, nhưng cô lại không có.
Quả thật, Mục Tuyết Y là người cô không thể thiếu, nhưng cuộc sống của cô còn rất nhiều điều quan trọng khác.
Cô không thể cứ thế bỏ mặc ông nội và một công ty lớn như vậy.
Cô không phải Tổng giám đốc giống như Tuyết Y, cô là Chủ tịch, là người phụ trách hàng đầu.
Cô có trách nhiệm xã hội thuộc về riêng mình.
Tuy có tiếc nuối, nhưng cảm giác an toàn cũng đã rót vào trái tim.
Thế nhưng cảm giác thỏa mãn còn chưa kịp khắc ghi vào lòng, trong đầu lại nhảy ra một ý nghĩ đáng sợ.
Mục Tuyết Y hiện tại thông minh như vậy.
Lời nói của nàng, hành vi của nàng, đến cùng là thật lòng thật dạ, hay là nàng đã tính trước kết quả rằng mình sẽ bị cảm động cho nên cố tình?
Cả ngày hôm nay, từ lúc sáng sớm muốn cùng mình đến Cao Xuyên, trên đường đi lại nói những lời này, mọi thứ đều quá chân thành, quá hoàn mỹ.
Chuyện như thế, rất khó khiến người ta không hoài nghi tính chân thật.
Cô thật sự có năng lực giữ Tuyết Y, hay là Tuyết Y muốn cô lầm tưởng rằng mình có khả năng giữ được nàng?
Tuyết Y đối với cô, suy cho cùng là yêu thương không phai nhạt, hay chỉ...!
Còn lại thói quen?
Chu Chẩm Nguyệt tự nhận bản thân có thể rõ ràng tường tận chuyện học thuật và chuyện kinh doanh dù có phức tạp đến cỡ nào.
Nhưng những thứ liên quan đến Mục Tuyết Y, cô không tài nào hiểu được.
Hai dây thần kinh chi phối cảm xúc và lý trí lại bắt đầu đánh nhau.
Càng đánh càng rối loạn.
Dọc đường đi, bầu trời dần dần tối sầm.
Chốc lát sau, mưa bắt đầu rơi.
Chu Chẩm Nguyệt tạm gác mớ suy nghĩ ngổn ngang qua một bên, cô nhớ Mục Tuyết Y vẫn chưa ăn một bữa cơm tử tế, bèn lái xe ra khỏi đường cao tốc.
Nơi đây là một thị trấn nhỏ ven đường, không quá sầm uất, kiến trúc đơn sơ, hầu hết đều làm bằng gạch xanh ngói đen.
Nhìn con đường lát gạch đá chật hẹp, trông như không chứa nổi chiếc xe địa hình to lớn đồ sộ này.
Mục Tuyết Y vừa chợp mắt hai tiếng trước, đang cuộn tròn bên cửa sổ xe.
Chốc chốc mơ màng nói mớ một hai câu.
Ban đầu nghe không rõ nàng nói cái gì, ra khỏi cao tốc, mới nghe rõ nàng nói "Lạnh".
Trời mưa, đúng là lạnh.
Chu Chẩm Nguyệt dừng xe ở lối vào thị trấn, cô cởi áo khoác nỉ màu xám, cẩn thận đắp lên người nàng.
Áo khoác vừa tiếp xúc với cánh tay, Mục Tuyết Y bất ngờ bị đánh thức.
"A?" Nàng buồn ngủ chớp mắt vài lần: "...!Đây là đâu?"
Chu Chẩm Nguyệt ôn tồn nói: "Thị trấn nhỏ ven đường.
Em ngủ tiếp đi, tôi đi mua cơm cho em ăn."
Mục Tuyết Y vẫn còn lim dim, lần theo nhiệt độ của Chu Chẩm Nguyệt, mềm mại nhích lại gần, tiến vào lồng ngực cô.
"A Nguyệt..." Nàng nhỏ giọng nỉ non.
Chu Chẩm Nguyệt ôm lấy nàng, nhẹ vô cùng hỏi: "Hửm?"
"...!Bên ngoài trời đang mưa, em ở trong xe được che chắn.
Còn được ôm ấp chị.
Thật tốt."
Mục Tuyết Y lắng nghe tiếng mưa rơi trên nóc xe và cửa sổ, nhắm nghiền hai mắt, thoải mái cọ cọ vào lòng Chu Chẩm Nguyệt.
Chu Chẩm Nguyệt nhìn Mục Tuyết Y hệt như mèo con, trái tim thoáng mềm nhũn.
Hết thảy căm hờn, hết thảy oán giận, tại giờ phút này chỉ muốn thu hồi tất cả, giấu ở một góc xó xỉnh tận sâu trong lòng.
Thậm chí không cần một lời giải thích.
Ít nhất...!
Trong một giây này, cô không muốn chất vấn nàng bất cứ điều gì.
Đầu ngón tay Chu Chẩm Nguyệt mơn trớn lỗ tai Mục Tuyết Y, dừng lại trên cằm, làm nàng ngẩng đầu lên.
Cô nhắm mắt, dịu dàng từ tốn hôn lên.
Không có sự tham dự của đầu lưỡi, chỉ dùng bờ môi trăn trở lẫn nhau, tựa như hai đám mây lướt ngang qua.
Chu Chẩm Nguyệt chỉ muốn thân mật, nhưng Mục Tuyết Y lại không cam lòng dừng ở mức thân mật.
Nàng không kiềm chế nổi, dò đầu lưỡi ra ngoài, tiếng thở dốc cũng theo nụ hôn sâu càng lúc càng nặng nề.
Không biết từ lúc nào, tay nàng vươn tới cổ áo cô, mềm mại không xương tháo gỡ hai nút áo.
Người này, tối hôm qua muốn làm chuyện đó, nàng lại ngủ say mèm.
Bây giờ ngủ một ngày một đêm, ngủ no rồi, lại bắt đầu muốn làm.
...!Nhưng cả hai đang ở trên xe.
Chu Chẩm Nguyệt gạt tay Mục Tuyết Y, ra hiệu bây giờ không được.
Mục Tuyết Y ôm cổ Chu Chẩm Nguyệt, từ khóe môi hôn đến lỗ tai, ở bên tai cô khiêu khích: "Chu Chẩm Nguyệt, cớ gì một năm trước chị không dám, một năm sau chị vẫn không dám?"
Chu Chẩm Nguyệt hơi sửng sốt.
Mục Tuyết Y liếc mắt nhìn vành tai đỏ chót của Chu Chẩm Nguyệt, trong giọng nói tràn đầy mê hoặc:
"Chị không dám...!vứt bỏ phép tắc?"
Chu Chẩm Nguyệt ngước mắt, trong đôi mắt đỏ bừng còn lưu lại một tia lý trí.
"Chưa rửa tay." Cô nặng nề nói.
Mục Tuyết Y mở ngăn chứa đồ trong xe, lấy ra một chai dung dịch sát khuẩn tay, vừa hôn Chu Chẩm Nguyệt vừa nhét vào tay đối phương.
Hai người điều chỉnh ghế dựa ngả về phía sau, mở rộng không gian.
Mục Tuyết Y uyển chuyển ngồi lên người Chu Chẩm Nguyệt, cúi đầu hôn cô.
Mái tóc xoăn dài xõa xuống, khiến Chu Chẩm Nguyệt nhất thời ngây ngẩn.
Dường như cô có ảo giác...!
Bị những khóm hoa sơn chi vây quanh.
Nhiệt độ trong xe chầm chậm tăng lên, nhưng hai người không thể mở cửa sổ.
Bên ngoài trời càng mưa càng lớn.
Trong xe cũng càng ngày càng nóng.
Tay chạm tới đâu, nơi đó dính mồ hôi ướt át nóng bỏng.
Hạt mưa rơi trên nóc xe, lộp độp lộp độp, hệt như một kẻ lười biếng chơi piano một cách cẩu thả.
Lạc nhịp, lộn xộn mất trật tự, nhưng mỗi một lần đánh đàn đều chạm đến tâm khảm mềm yếu nhất của con người.
Tí —— tách ——
Tí —— tách ——
Như xuyên qua lớp sắt thép dày cộm của xe địa hình, rơi vào nhụy hoa của đóa sơn chi.
Cánh hoa chao đảo, ướt đẫm sương mưa, từng giọt mưa thản nhiên đáp xuống cánh hoa nhưng lại có thể khơi dậy sự run rẩy của cả một bông hoa.
Trời mưa tầm tã.
Át đi những âm thanh mà người khác không nên nghe thấy.
Nhưng vẫn còn một vài tiếng thì thầm rất nhỏ, mông lung mơ hồ, chen ở trong gió, lẫn ở trong mưa, băng qua tất cả sắt lá cốt thép, tản mát trên bầu trời đầy mây.
Xe địa hình ở một chỗ, rung lên lắc xuống không ngừng.
Một lúc sau ngoan ngoãn yên ắng, dáng vẻ giả vờ khuất phục thuận theo, như thể chưa bao giờ lung lay lắc lư.
Hơn một tiếng sau, cửa sổ xe đóng kín mới từ từ hạ xuống.
Không khí mát lạnh hòa cùng mưa bụi thổi vào buồng xe ngột ngạt.
Mục Tuyết Y nằm bên cửa sổ xe, bờ vai kịch liệt phập phồng, mồ hôi trên trán túa ra, tóc cũng bị thấm ướt.
Nàng mất hết sức lực, nằm ở nơi đó, tựa như một con thú nhỏ chưa tan hết cơn mê.
Chu Chẩm Nguyệt dựa vào lưng ghế, nhẫn ngọc đã tháo ra, đặt ở chỗ trống trước mặt.
Ngón trỏ vốn đeo nhẫn và ngón giữa bên cạnh dính đầy dịch nhầy nhớp nháp.
Mục Tuyết Y nhỏ giọng nói: "Em đói, A Nguyệt."
Chu Chẩm Nguyệt rút ba tờ khăn giấy lau tay sạch sẽ, lại dùng dung dịch sát khuẩn rửa cẩn thận, cầm áo khoác trên ghế đứng lên.
"Tôi vào thị trấn tìm tiệm cơm, mua cái gì đó cho em ăn."
"Ừm." Mục Tuyết Y cào mái tóc xoăn, một tay toàn là mồ hôi: "Đường trơn trượt, chị đi từ từ thôi.
Dù ở cốp sau."
Chu Chẩm Nguyệt mở cửa định bước xuống xe, chợt ngừng lại.
Cô quay đầu nhìn Mục Tuyết Y.
"...!Em sẽ không như lần trước đúng không, làm xong chuyện với tôi, nhân lúc tôi không chú ý...!mà bỏ chạy?"
Mục Tuyết Y cười nhạt: "Em biết chị sẽ lo sợ, vì lẽ đó em đã kêu A Nùng chuẩn bị."
Chu Chẩm Nguyệt: "Chuẩn bị cái gì?"
Mục Tuyết Y khom lưng, tìm tòi dưới gầm xe, lôi ra một dây xích chân bằng kim loại nặng nề.
Nàng tự giác đeo hai cái còng vào mắt cá chân, dây xích nối liền hai bên rất ngắn, hoàn toàn không có cách nào đi bộ như bình thường.
Khóa xong, nàng đưa chìa khóa cho Chu Chẩm Nguyệt.
"Vậy thì em không thể chạy."
Mục Tuyết Y