Năm Tháng Ngọt Ngào Của Anh Và Em

Chương 40


trước sau

Edit: Ngân Nhi

Trịnh Bồi Bồi nghe thấy thế thì vui lắm, học thần đúng là không bao giờ làm cho người ta thất vọng.

cô ngồi bên cạnh huých Cố Tư Ức mãi, ý bảo cô bạn mau lấy bài để còn chép.

Cố Tư Ức đành phải mặt dày nói: “Vậy…anh có thể cho em mượn xem chút đượckhông?”

sự chênh lệch khổng lồ giữa người với người đã khiến cho cô dẹp nỗi xấu hổ sang mộtbên.

Đừng nói là ngày nghỉ đầu tiên, mà cả ngày hôm qua cô ở trong phòng vùi đầu vào làm bài thì cũng chỉ xong được môn anh, Toán thì còn một tờ toàn bài khó, mấy môn khác thì…Thôi đừng nhắc nữa.

Hạ Chi Tuyển lấy vở trong ngăn bàn ra, Cố Tư Ức và Trịnh Bồi Bồi hai mắt sáng lấp lánh nhìn cậu, ánh mắt tràn ngập sự khao khát và nóng lòng.

Cậu lấy bài tập ra, Cố Tư Ức đang định giơ tay cầm lấy thì cậu lại tránh đi, xấu xa cườinói: “Cho em mượn xem thì anh được lợi gì?”

Cố Tư Ức không biết phải làm sao, đành phải chắp tay trước ngực, nét mặt tha thiết nhìn cậu nói: “Giúp em đi mà, anh muốn được lợi gì?”

“…” Trịnh Bồi Bồi sốt ruột, đang thời khắc nước sôi lửa bỏng thế này mà cậu ta còn tán tỉnh được! Mẹ nó, đúng là đám học thần không thể hiểu được nỗi khổ của mấy đứa học dốt!

Lúc Cố Tư Ức đang bó tay, Trịnh Bồi Bồi liền đứng dậy, rướn người ra trước nói: “Tất nhiên là sẽ có phúc lợi lớn rồi! Em gái má lúm sẽ cho cậu hôn một cái rồi bế lên xoay vòng vòng được chưa! Đưa bài cho tôi mau!” nói xong, tranh thủ Hạ Chi Tuyển cònđang ngỡ ngàng thì cô đã cướp lấy đống vở bài tập.

Cố Tư Ức và Hạ Chi Tuyển nhìn nhau: “…”

Trong lòng cô thầm than, câu vừa rồi là Trịnh Bồi Bồi nói chứ không phải em nói đâu nhé.

Lúc Trịnh Bồi Bồi cướp được chiến lợi phẩm, hai cô gái bắt đầu lao vào chép.

Lục Gia Diệp ngáp ngắn ngáp dài, lờ đờ đi vào lớp, trong lớp đang bao phủ bởi bầukhông khí học tập chăm chỉ, khiến cho cậu ta loáng thoáng nhớ ra là có bài tập về nhà, cậu ta gãi mái tóc rối, nói với Hạ Chi Tuyển: “Cho tôi mượn bài tập để chép nào.”

Hạ Chi Tuyển liếc sang dãy bên cạnh, nói: “Hai người kia đang cầm.”

Lục Gia Diệp: “…??”

Trông thấy hai cô gái đang múa bút điên loạn, cậu ta ngẩn người: “không phải chứ? Các cô em cũng sa đọa thế rồi hả?” 

Vậy là đáp án tiêu chuẩn của Hạ Chi Tuyển đã có người giành trước, hơn nữa có vẻ như sẽ không trả lại ngay, cho nên Lục Gia Diệp đành phải mượn bài của Tô Hàn.

Cố Tư Ức và Trịnh Bồi Bồi ngồi chép bài dạng trắc nghiệm và viết lời giải, không quên nhắc nhau: “Đừng có chép giống hệt, hai đứa mình không bao giờ có chuyện giải đúng hết đâu, chép sai mấy câu đi…”

Đến lúc chép mấy bài điền câu trả lời, cả hai đều trợn tròn mắt.

Sao học thần lại không ghi các bước giải vậy? Cùng lắm có bài thì viết chưa đến ba bước đã ra đáp án rồi, còn hầu hết là viết gọn lỏn mỗi cái đáp số không.

Giống như lời giải trong sách tham khảo hay viết ở cuối sách vậy.

Cố Tư Ức và Trịnh Bồi Bồi hai mắt nhìn nhau.

Chỉ có học thần, người có thành tích đứng đầu thành phố mới có thể làm như vậy thôi, chứ các cô mà viết mỗi đáp án vào bài thì chỉ có nước chết…

Cùng lúc đó Lục Gia Diệp cũng đang chép bài của Tô Hàn, vừa chép vừa cằn nhằn: “Cậu làm dài dòng thế! Sao không học A Tuyển ý, ngắn gọn súc tích, đỡ tốn sức chép hơn bao nhiêu.”

Trịnh Bồi Bồi nghe thấy vậy thì lập tức cầm bài của Hạ Chi Tuyển đi sang bên đó, đập xuống bàn nói: “Cậu thích ngắn gọn thì tôi cho này! Đưa bài của Tô Hàn đây!”

“Ơ này, ơ, ơ, ô kìa, cậu làm gì đấy? Ăn cướp à!” Lục Gia Diệp nói.

Trịnh Bồi Bồi trừng mắt quát: “Có đổi không?!”

“Cậu muốn đổi thì đổi thôi, cầm đi cầm đi.” Lục Gia Diệp thay đổi 180 độ, cười tủm tỉmnói.

Trịnh Bồi Bồi lườm cậu ta một cái rồi cầm lấy bài tập của Tô Hàn.

Lục Gia Diệp nhìn lưng cô bạn, nói: “Chậc, hổ cái lại nổi điên rồi, làm tôi tỉnh cả ngủ.”

So sánh với cách giải bài kiểu thiên tài của Hạ Chi Tuyển thì Tô Hàn lại ngược lại, cậu giải đề rất quy củ, đến nơi đến chốn, làm cho hai cô nàng học tra cảm động rơi nước mắt mà ngồi chép.

cô giáo chủ nhiệm đi giày cao gót chậm rãi bước vào lớp, kiểm tra tình hình truy bài buổi sáng.

Lúc nghe thấy tiếng giày cao gót thì tiếng lật giở sách của cả lớp cũng ồn ào hơn hẳn.

Cố Tư Ức và Trịnh Bồi Bồi vội vàng lấy sách che đi chỗ bài tập đang chép, trong lòng run sợ.

Cả hai đang lo lắng thì bất ngờ thấy Hạ Chi Tuyển đứng dậy đi lên chỗ bục giảng, trong tay cậu còn cầm một quyển sách, hình như là có câu hỏi muốn hỏi cô thì phải.

Sau đó hai cô lại thấy Hạ Chi Tuyển và cô chủ nhiệm đi ra khỏi lớp học…

Qua cửa sổ, hai người đứng quay lưng lại lớp, ở chỗ hành lang thảo luận với nhau.

Trịnh Bồi Bồi khẽ hô lên: “Yes! Thoát rồi! Mau chép tiếp đi!”

Hai cô gái lại tiếp tục tranh thủ thời gian để hoàn thành bài tập.

Lục Gia Diệp ngồi bên kia vừa chép vừa thở dài nói: “A Tuyển vì để cho tôi chép bài thuận lợi nên đã ra tay yểm trợ, tôi sắp bị tình anh em sâu đậm này làm cho cảm động phát khóc rồi đây.”

Bài tập đã xong, cả bọn đều yên tâm ngồi học.

không bao lâu sau thì Hạ Chi Tuyển quay về chỗ của mình.

Lục Gia Diệp giơ ngón cái nói với cậu: “Đúng là anh em chí cốt của tôi.”

Hạ Chi Tuyển liếc cậu ta: “Đừng có mà tưởng bở.”

Lúc ăn sáng, Cố Tư Ức không thấy ngon miệng, Trịnh Bồi Bồi cùng Hướng Lê và Trương Hân Dịch thì vui vẻ cười cười nói nói, còn cô thì khá yên lặng.

Ngày nghỉ chỉ lo chơi mà không thèm làm bài tập, đến hôm đi học mới lấy bài người khác để chép, việc này khiến cô cực kỳ khó chịu với bản thân.

Nhất là cô lại còn mượn bài của Hạ Chi Tuyển nữa…

Cậu ấy cũng đi chơi cùng cô, vậy mà bài tập đã làm xong hết rồi.

Còn cô thì…Sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy chứ?

Nhóm Hạ Chi Tuyển ngồi cách đó không xa, cậu thấy Cố Tư Ức cứ ngồi ngoáy cháo trong bát, chỉ mới ăn có vài thìa, bánh bao để bên cạnh thì không đụng đến.

Đợi mấy cô gái đi rồi, Hạ Chi Tuyển liền đi tới quầy bán quà vặt mua một cốc sữa tươi và một cái sandwich rồi mang vào lớp.

Trong lớp, Cố Tư Ức đang ngồi đọc sách làm bài tập.

cô đã rút ra được một kinh nghiệm xương máu sau lần này rồi, dịp nghỉ tới nhất định phải làm xong bài tập từ sớm, kiên quyết không được mượn bài người khác để chép nữa!

Hạ Chi Tuyển để đồ ăn lên bàn học của cô, Cố Tư Ức ngẩng lên nhìn, thấy thế thì nói: “Em đã ăn sáng rồi mà.”

Hạ Chi Tuyển nói: “anh lỡ mua nhiều quá, không muốn lãng phí, em ăn hộ anh đi.”

Cố Tư Ức nghe cậu nhờ thế thì cũng rất nghe lời mà ngồi ăn.

Hạ Chi Tuyển ngồi vào chỗ của Trịnh Bồi Bồi, hỏi cô: “Tâm trạng không được tốt à?”

“…không ạ.” Cố Tư Ức phủ nhận ngay.

Hạ Chi Tuyển búng nhẹ vào đầu cô: “anh bảo này, em không biết nói dối, nét mặt của em không giấu được tâm sự trong lòng đâu.”

Cố Tư Ức mím môi, nuốt miếng bánh trong miệng xuống, nói: “Cũng không có gì…Em chỉ cảm thấy là mình không có tiền đồ gì cả…Chép bài tập để đối phó…” Ngập ngừng vài câu xong, cô lại kiên định mà nói tiếp: “sẽ không có lần sau đâu! Lần sau nhất định em sẽ không chép bài tập của người khác nữa!”

Hạ Chi Tuyển khẽ cười, nói: “anh còn tưởng là chuyện gì.”

“…??”

“anh không có ý kiến gì, chỉ muốn nhắc em là phải ngoan ngoãn ăn hết chỗ đồ ăn này đấy nhé.”

“…!!” Chuyện cô chép bài tập chẳng lẽ không đáng để nói đến sao?

Cũng kỳ lạ thật, lúc này cô không còn cảm thấy buồn bã nữa rồi.

Hạ Chi Tuyển không quan tâm đến chuyện đó, cho nên dường như cô cũng ném điđược gánh nặng trong lòng.

Tháng mười, trời cứ mưa tầm tã.

Hôm nay học sinh được nghỉ tập thể dục giữa giờ vì trời mưa, cho nên hầu hết mọi người chỉ loanh quanh ở trong lớp hoặc đứng ngoài hành lang.

Hạ Chi Tuyển vừa mới quay trở về chỗ, cầm cốc đồ uống mà bọn Chu Kiêu mới mua,đang chuẩn bị uống thì thấy lớp trưởng Lam Hiểu Thu cầm một quyển sách đi tới bàn cậu, hỏi nhỏ: “Bạn học Hạ, cậu có biết
bài này làm thế nào không?”

Hạ Chi Tuyển chậm rãi uống mấy ngụm, để cốc xuống, liếc nhìn trang sách rồi lạnh nhạt đáp: “không biết.”

“…” Lam Hiểu Thu im lặng vài giây, có hơi buồn rầu, “Thầy dạy Toán nói là mình có thể hỏi cậu…Cậu xem lại một lần được không?”

Lam Hiểu Thu để sách lên bàn cậu, cầm bút chỉ vào bài cần hỏi.

Ánh mắt Hạ Chi Tuyển lộ ra sự mất kiên nhẫn, nét mặt cũng không hề che giấu cảm xúc, nói: “Tôi nói rồi, tôi không biết làm.”

Lam Hiểu Thu lúng túng đứng yên tại chỗ, gượng cười nói: “thật ngại quá, làm phiền cậu rồi, để mình đi hỏi thầy vậy.”

Lúc Lam Hiểu Thu đi rồi, Trịnh Bồi Bồi ghé vào tai Cố Tư Ức nói: “không đi hỏi thầy mà lại hỏi Hạ Chi Tuyển, đúng là rảnh rỗi kiếm việc để làm.Ai mà không biết Hạ Chi Tuyển rất ghét giảng bài cho người ta chứ, thế mà cậu ta còn cố mà tới gây sự chú ý, đảm bảo có vấn đề…không biết có phải cậu ta thích ai rồi không?”

“…??” Cố Tư Ức ngạc nhiên nhìn Trịnh Bồi Bồi, “Có phải cậu nghĩ quá lên rồi không?”

“không tin thì bọn mình cứ nhìn mà xem, chắc chắn là cậu ta thích một trong bốn người của nhóm đó, dạo này còn cứ thấy đi loanh quanh xuống đây nữa.”

“…”

Cố Tư Ức thấy hơi khô cổ, cầm cốc định đi lấy nước thì Hạ Chi Tuyển lại giành lấy, nói: “anh lấy giúp em.”

Bình nước ở cạnh hành lang, đúng lúc này có mấy học sinh đang đùa nghịch, Hạ Chi Tuyển không tránh né gì mà đi thì đụng phải bọn họ, người lui về sau một bước, cái cốc trong tay cũng rơi xuống đất.

Cốc cô dùng là cốc sứ, bị rơi nên đã vỡ tan tành.

Cố Tư Ức mở to mắt nhìn, Hạ Chi Tuyển cầm chổi quét mảnh vỡ rồi đổ vào thùng rác, quay về chỗ đưa cốc đồ uống của mình cho Cố Tư Ức: “Em uống tạm của anh đi.”

Cố Tư Ức nhìn cốc nước mà cậu đã uống một nửa, không nói gì, Hạ Chi Tuyển thấy vậy liền nói: “Trước còn cướp nước của anh để uống, giờ lại chê rồi à?”

“không phải…” cô lập tức phủ nhận, sau đó cầm lấy uống một hớp lớn.

Hạ Chi Tuyển vui vẻ gật đầu, nói: “À, ở Thành Đô bọn mình đã mua một cái cốc mới rồi đúng không? Bây giờ em có thể đem nó ra dùng rồi.”

“Vâng.” Cố Tư Ức gật đầu đáp, trong lúc nhất thời không kịp nghĩ ra là có điều gì đó sai sai.

Buổi chiều, Cố Tư Ức cầm cái cốc mới đi vào lớp.

Hạ Chi Tuyển nói: “Đẹp đấy, vậy anh cũng có thể dùng rồi.”

Thế là ngày hôm sau cậu cũng cầm cái cốc mới theo luôn.

Hai cái cốc của hai người chỉ cách nhau một lối đi, được đặt ở góc bàn, một cái màu hồng và một cái màu xanh da trời, có in hình hoạt hình, một cái hình con mèo và mộtcái hình con sói, rất đáng yêu, hai cái hình đối xứng với nhau, cách một lối đi trông như đang muốn hôn nhau vậy.

Lúc ngồi học, Hạ Chi Tuyển cứ nhìn hai cái cốc, khóe miệng cong lên, yên lặng mỉm cười.

Cố Tư Ức gặp bài khó giải mãi không được, bất đắc dĩ phải nhờ tới sự giúp đỡ của Hạ Chi Tuyển.

cô đứng bên cạnh cậu, cúi người xuống nói, Hạ Chi Tuyển nghe xong liền đá một phát vào ghế Lục Gia Diệp đang ngồi, nói: “Cậu sang bên kia ngồi đi.”

“Được được, không quấy rầy hai người.” Lục Gia Diệp cực kì phối hợp mà đứng dậy.

Hạ Chi Tuyển ngồi vào ghế của Lục Gia Diệp, để Cố Tư Ức ngồi vào ghế của mình.

Trịnh Bồi Bồi ngồi cắm đầu vào đọc truyện tranh, đúng lúc đang đến một cảnh khá nóng…

Lục Gia Diệp ghé sát vào, đọc lời thoại trong truyện rồi hạ thấp giọng diễn lại: “cô gái, em có thấy thỏa mãn không?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện