Edit by Nhiên Nhiên
Beta by Chris
Một khoảng thời gian sau, thời gian trị liệu của Phó Duy Trạch từ một giờ tăng lên ba giờ. Nội dung trị liệu lúc đầu từ có người giúp đỡ duỗi thân đổi thành dùng máy móc kéo duỗi.
Quá trình cũng không dễ dàng, thậm chí có thể nói là phi thường vất vả, nhưng hiệu quả thật sự rỗ rệt, hắn đã có thể vịn đồ vật để đứng lên.
Trong khi Phó Duy Trạch trị liệu, Dung Hiểu sẽ ngồi ở bên cạnh nghiên cứu kịch bản hoặc nghe một ít các biểu diễn tương tự khóa học của cậu.
Từ lúc xác định nhận vai sư tôn trong "thượng tiên", Nhan Thanh vì cậu đã sắp xếp một khóa học diễn xuất, chẳng qua theo tình hình trước mắt cậu có thể chọn hình thức học online.
Hai ngày học một lần, mỗi lần học hai giờ, lão sư* sẽ dựa vào tình hình học tập của cậu để lưu lại một ít công việc, kiến thức của cậu cũng là do lão sư dạy trực tiếp, lão sư đã từng dạy cho nhiều học sinh chuyên nghiệp, Dung Hiểu đối với diễn xuất cũng không quá xa lạ, chẳng qua để đi trên con đường diễn viên, kĩ thuật diễn là điều tất yếu phải tập luyện.
*nghĩa là giáo viên. Mk để nguyên vì có nhiều chỗ để từ giáo viên không hay
"Hôm nay tới đây thôi, Phó tiên sinh vất vả rồi, có cần tôi đẩy ngài ra ngoài không?" Tuy rằng biết đáp án, nhưng mỗi lần trị liệu xong, Tô An đều không từ bỏ ý định phải hỏi một lần.
Trong khoảng thời gian này, vô luận y tìm lí do gì, Phó Duy Trạch giống như một viên đạn sẽ không bắn vào bức tường (hem biết dịch sao cho thuật luôn), không chê vào đâu được, càng đừng nói đến Dung Hiểu cơ hồ là không lúc nào không có mặt.
Y không hiểu, rõ ràng Dung Hiểu mỗi lần đến đều không thể giúp gì nhưng Phó Duy Trạch đều kiên trì giữ cậu ở lại. Thậm chí mỗi lần nghỉ ngơi, chỉ Dung Hiểu đưa nước hắn mới uống, hoàn toàn giống như người trong nhà.
Đối mặt với một Phó Duy Trạch như vậy, Tô An cảm thấy bản thân hoàn toàn không có thực lực.
"Không cần đâu bác sĩ Tô, mọi người có thể đi trước, hôm nay vất vả rồi". Quả nhiên Phó Duy Trạch nghìn bài đều một điệu cự tuyệt, Tô An cảm thấy y giống như vật làm cảnh, lúc xoay người, mắt lạnh nhìn Dung Hiểu, y liền nhanh chóng không còn kiên nhẫn.
Dung Hiểu không chú ý đến ánh mắt của Tô An, vừa cười vừa vẫy tay, sau đó đi về phía Phó Duy Trạch, đưa khăn lông cho hắn: "Về phòng đúng không, Phó tiên sinh?"
Phó Duy Trạch nhận khăn lau mặt, gật đầu: "Ừ"
Phó Duy Trạch thấy kịch bản trong tay cậu, cầm đến để trên đùi mở ra xem, kịch bản không có chỗ nào trống, tràn ngập ghi chú cốt truyện.
Chữ của Dung Hiểu rất đẹp, trong sự nhẹ nhàng lộ ra một chút bừa bãi, như một chú mèo con, bên ngoài nhu nhược nhưng bên trong lại hoang dã, nghĩ đến cách so sánh này, Phó Duy Trạch không nhịn được cười nhẹ: "Không phải nói, chỉ là vai phụ bình thường, sao lại phân tích vai chính, là lão sư yêu cầu sao?"
Thấy hắn hiểu lầm Dung Hiểu lắc đầu giải thích: "Không phải, là tôi tự mình nghiên cứu, tuy rằng là nhân vật nhỏ nhưng tôi nghe chị Nhan nói, đạo diễn này vì làm cốt truyện thêm phần hợp lý, đầy đặn mà tăng thêm vai diễn, tuy không nhiều nhưng lại giữ vai trò mấu chốt, tôi sợ không diễn được như mong muốn của đạo diễn nên mới kết hợp với phân tích vai chính, không nghĩ lại viết nhiều nhự vậy"
Có chút ngoài ý muốn khi thấy cậu thiếu niên này lại nghiêm túc như vậy, rồi lại cảm thấy thật bình thường vì từ lúc đầu Dung Hiểu đã nói qua cậu thực sự thích diễn kịch.
Phó Duy Trạch gật đầu: "Cậu làm đúng lắm, hôm qua diễn như thế nào?"
Mỗi lần diễn xong lão sư đều lưu lại một tài liệu, Phó Duy Trạch đều giúp cậu tập luyện, chỉ là chủ đề của khóa biểu diễn trước, khi nhìn vào mặt Phó Duy Trạch, Dung Hiểu có chút diễn không được.
Không nghe được giọng của Dung Hiểu, Phó Duy Trạch quay đầu lại liền thấy tiểu hài tử nhấp môi, gương mặt có hơi hơi đỏ lên, định hỏi cậu có khó chịu hay không, Dung Hiểu đưa điện thoại cho hắn: "Anh đọc kĩ đi rồi chúng ta bắt đầu"
Phó Duy Trạch cầm lấy điện thoại, không nghĩ nhiều lướt xem hình, hỏi: "Chủ đề là gì?"
"Tỏ tình"
"Hả?" Đột nhiên nghe hai chữ này Phó Duy Trạch ngẩng đầu nhìn Dung Hiểu
Cho rằng hắn không nghe rõ, Dung Hiểu đỏ mặt lặp lại một lần, Phó Duy Trạch nghe xong rũ mắt cười, thấp giọng nói: "Thì ra là cái này"
Khó trách sao mặt lại hồng như vậy.
Dung Hiểu khẽ liếc nhìn hắn một chút, nhắm mắt điều chỉnh cảm xúc. Tuy rằng đối với gương mặt của Phó Duy Trạch diễn cảnh thông báo làm cậu có chút không tự nhiên, nhưng nếu nhập vai, hắn cũng sẽ trở thành nhân vật thôi.
Chỉ thấy trong màn hình Dung Hiểu từ bên ngoài chạy vào, trong mắt lộ ra nét thấp thỏm cùng hoảng loạn, bước chân tự nhiên chậm lại, ánh mắt chuyển thành kinh ngạc, dường như thấy được cảnh ngoài ý muốnt
Sau đó ánh mắt sáng ngời dần ảm đạm