Edit by kkjjhh, Echo
Trương Cung nói một câu, khiến Quách Đức Long cùng Lưu Hiệu nghiêng đầu nhìn sang.
"Vâng, tôi vừa mới hỏi tiểu Nhan đây là ai, quan hệ với Dung Hiểu quan hệ thật không tồi" Quách Đức Long tuy rằng chưa nói thẳng ra,Nhan Thanh lăn lộn trong vòng này* sao lại không hiểu.
* ý là làm nghề này đã lâu
"Là tập đoàn Phó thị Phó Duy Trạch tiên sinh." giọng Nhan Thanh không lớn, lại khiến cho những người có mặt ở đây nghe thấy.
Trương Cung đột nhiên quay đầu nhìn về phía nàng, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Quách Đức Long nghe vậy thì lại há miệng, mà cuối cùng cũng không nói gì.
Ngược lại là Lưu Hiệu nhìn hai người cách đó không xa, trong mắt lộ ra ánh sáng.
Đối với phản ứng của những người này, Nhan Thanh cũng không ngoài ý muốn.
Phó thị mặc dù không trực tiếp trải rộng đến vòng giải trí, nhưng đối với bất kể là nước hoa, quần áo hay trang sức cũng đều là nhưng thứ vòng giải trí để ý.
Dù sao Phó thị không chỉ ra tay hào phóng , danh tiếng cũng tốt, lại sau khi qua tay Phó Duy Trạch, càng tiến vào thị trường quốc tế, thậm chí ép thẳng đến địa vị mấy nước Âu Mĩ chuyên trang sức hàng hiệu.
Thường xuyên đóng vai trò khách quý đặc biệt, xuất hiện ở những triển lãm bán hàng, những buổi họp lớn.
Chỉ là Phó Duy Trạch luôn điệu thấp, chưa bao giờ có mặt ở bất kỳ cuộc phỏng vấn cùng sự kiện sản phẩm mới ra mắt, hắn đối với ngoại giới rất nổi tiếng , nhưng cũng chỉ là chỉ nghe tên chứ không biết mặt.
Lúc này nghe Nhan Thanh nói vậy, bất kể là Trương Cung hay là Quách Đức Long nhìn Dung Hiểu ánh mắt đều không giống nhau.
"Dung Hiểu không muốn để cho bên ngoại biết đến quan hệ của bọn họ, cho nên kính xin ba vị bảo mật."
"Yên tâm, chúng ta ngày hôm nay không nhìn thấy bất cứ thứ gì." Trương Cung vỗ ngực một cái, một bộ dáng bị hù dọa.
Nhan Thanh không để ý tới hắn, chỉ đối Quách Đức Long nói: "Quách đạo, bởi vì một ít nguyên nhân, thời điểm quay chụp, Phó tiên sinh có thể sẽ ở đây, thế nhưng ngài không cần làm cái gì, cứ cho là anh ta không tồn tại là tốt rồi."
Quách Đức Long khóe miệng nhẹ nhàng co giật một chút, mắt kính gọng đen dày nặng phản quang: "Biết rồi."
Lưu Hiệu quay đầu đối Nhan Thanh cười nói: "Bọn họ tình cảm rất tốt."
Nhan Thanh nghe vậy tâm lý thở dài, đó là rất tốt sao, Phó Duy Trạch còn kém đem đứa nhỏ treo ở thắt lưng .
"Buổi chiều 3 giờ, cô dẫn người lại đây, tôi ở bên kia chờ cô, chúng ta tranh thủ buổi chiều chụp xong, buổi tối liền phát." Trương Cung căn dặn xong Nhan Thanh liền cùng Quách Đức Long, Lưu Hiệu lên xe rời đi.
Nhan Thanh nhìn bọn họ lái xe đi, quay người cười hướng Dung Hiểu đi tới: "Chúc mừng Dung Hiểu, khởi đầu tốt đẹp, buổi chiều ba giờ hóa trang chụp ảnh, nếu thuận lợi thì buổi tối có thể công bố."
"Nhanh như vậy?" Không nghĩ tới cậu vừa thử vai xong, buổi tối liền có thể xuất đạo, hiệu suất cao đến dọa người.
"Quách đạo hận không thể để cậu có thể lập tức vào sân, hắn càng kéo dài một ngày, thì lại càng tốn thêm một phân tiền, ông lão này keo kiệt vô cùng." Nhan Thanh nói xong hướng Dung Hiểu nháy mắt, sau đó nhìn về phía Phó Duy Trạch- người vẫn luôn không nói gì
"Phó tiên sinh đối với biểu hiện của Dung Hiểu ngày hôm nay hài lòng không?"
"Cậu ấy vẫn luôn rất tốt." Phó Duy Trạch nói phi thường tự nhiên, giống như hắn luôn cho rằng như vậy.
Bị cưỡng ép nhét một miệng thức ăn cho chó, Nhan Thanh lần này bất cẩn rồi.
Nàng không nên đặt câu hỏi này.
"Vậy được, Dung Hiểu buổi chiều ba giờ, chị đem địa chỉ chuyển tới điện thoại của em, đừng tới muộn, chị đi trước." Nhan Thanh nói xong cũng không ở lại tự chuốc nhục nhã mà tìm ngược, trực tiếp chạy chậm trở về cao ốc.
Nàng vừa tiến đến, liền nhìn thấy những người chờ đợi thử vai từ bên trong đi ra.
"Chuyện gì xảy ra, mới đến số ba liền định rồi?"
"Có cái gì kinh ngạc, trước đều nói rồi, thử vai không thành vấn đề, trực tiếp xác định, người sau có thể thử chính là vận may, không đến lượt chỉ có thể tự trách mình không có vận may đó, ai, tôi đã nhận mệnh."( đoạn này chém chút vì không hiểu lắm)
"Tôi ngạc nhiên là vì Quách đạo thế mà lại chọn một tiểu song nhi đóng vai nhân vật này."
"Cậu không nói tôi suýt chút nữa
đã quên rồi, tiểu song vừa lớn lên thật đẹp, nhưng cùng Thiều Hoa thượng tiên lãnh diễm cảm giác không giống nhau lắm đi?"
"Cũng khen người ta thiên phú dị bẩm, thời điểm thử vai liền khiến đạo diễn nhìn trúng đâu?"
"Lời này cậu tin không, kia Tiểu Song nhìn qua so với người ta tuổi tác nhỏ hơn rất nhiều, tôi cũng hoài nghi cậu ta chưa thành niên."
"Thành niên thì chắc là thành niên rồi , mà e sợ tấm màn đen không thể thiếu, đừng quên là ai dẫn cậu ta đi vào."
"Chậc, cây lớn chính là đón gió."
"Tôi thật ghen tị, tôi cũng muốn đổi người đại diên như NhanThanh!"
"Tôi nghĩ cậu đang nằm mơ thì càng đúng hơn."
Nhan Thanh từ bên cạnh bọn họ đi qua, trong nháy mắt khiến những người này ngậm miệng, nhẹ nhàng cong khóe môi, nàng không phải là đại phật gì cả, ý muốn là của Dung Hiểu, Phó Duy Trạch có thể trực tiếp vì cậu chế tạo riêng một bộ phim, để cho xuất đạo, như thế nào vẫn phải chạy tới thử vai?
Bây giờ ở nơi này ghen tị , sau này chẳng phải là muốn ghen chết luôn ?
Nhan Thanh đi rồi, Đồng Trình nói: "Đã đặt trước phòng ăn, hiện tại đi qua sao?" "Đi thôi." Phó Duy Trạch nói xong, Đồng Trình đáp một