Edit by kkjjhh
Beta by Than và "chị xinh đẹp"
Nghe thấy tiếng của Phó Tu, Dung Hiểu theo phản xạ tự nhiên, đi tới cửa, nhưng lại bị Phó Duy Trạch gọi lại.
Dung Hiểu quay đầu nhìn người đàn ông kia, không hiểu sao y lại gọi mình.
"Không cần đi đâu, ngoài cửa có bảo vệ rồi."
Dung Hiểu nghĩ nếu hắn đi ra ngoài thì cũng không giúp được gì, ngược lại thì có lẽ còn gây thêm phiền phức, vậy nên có bảo vệ ở đó thì tốt hơn nhiều. Dung Hiểu đứng ở đó có hơi luống cuống một chút, hắn nhìn Phó Duy Trạch nhắm mắt dựa vào đầu giường, cũng không biết y đang nghĩ gì nữa.
Ngoài cửa dần dần yên tĩnh lại, Dung Hiểu tỉ mỉ lắng nghe, sau khi không còn nghe thấy âm thanh nào của Phó Hằng Vũ nữa thì mới quay lại nhìn về phía người đàn ông kia: "Tôi mang cái này xuống dưới lầu."
Phó Duy Trạch liếc mắt nhìn cái khay trên bàn: "Đi đi."
Từ trong phòng đi ra, hắn tình cờ gặp Phó Tu đang đi tới, ông đảo mắt qua cái bát trống không trong khay: "Đã ăn hết ư?"
Dung Hiểu gật đầu: "Vâng."
"Vậy thì tốt, ông đi xem nó một chút."
Dung Hiểu vừa từ trên lầu đi xuống thì gặp bác Trình từ bên ngoài mới về, nhìn thấy hắn, bác Trình gật đầu coi như chào hỏi rồi đi thẳng lên lầu. Khi hắn vào nhà bếp, hai dì bèn tiến lại gần như đã chờ hắn từ lâu: "Hiểu Hiểu, cháu thật sự đã bỏ lỡ một trò hay rồi!"
"Trò hay gì cơ?" Dung Hiểu vừa hỏi vừa đem bát đũa rửa sạch, dì Trương ở bên cạnh nhìn thấy thì nói: "Không cần rửa, chốc nữa dì để vào máy rửa bát tiệt trùng cho sạch."
"Không sao, cháu rửa trước rồi lát nữa đưa vào máy rửa lại sẽ càng sạch hơn."
Dì Lưu đứng bên kia cũng nói: "Còn có thể là trò hay gì nữa, Phó Hằng Vũ bị bảo vệ ném ra ngoài đó!"
"Thật sao?" Dung Hiểu kinh ngạc trợn tròn mắt, không ngờ Phó Tu đã thật sự gọi bảo vệ.
"Sao mà giả được chứ, hai dì tận mắt thấy mà, không phải khen chứ lão tiên sinh của chúng ta thật sự là... như vầy!"
Dì Lưu nói rồi giơ ngón tay cái lên trời, khua khua một chút. Dung Hiểu thấy thế cũng rất muốn tặng cho Phó lão gia một cái like, thật là ngầu quá đi mà.
"Dung Hiểu, Dung Hiểu, nhanh, thiếu gia Duy Trạch tìm cháu!"
Bỗng nhiên nghe tiếng bác Trình gọi, Dung Hiểu vội vã chạy đến: "Sao vậy, bác Trình?"
"Nhanh lên Dung Hiểu, thiếu gia Duy Trạch khó thở, cần cháu!"
"Cần cháu?" Dung Hiểu nghĩ, những tình huống như thế này không phải nên tìm bác sĩ hay sao, tìm hắn có ích lợi gì?
Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn vội vã chạy lên lầu. Vừa đến cửa phòng đã nghe thấy Phó Tu đang vội vàng kêu tên Phó Duy Trạch, ông thấy hắn đã đến thì gọi thẳng: "Dung Hiểu mau tới đây, Duy Trạch mới vừa tìm con!"
Dung Hiểu không chút do dự mà chạy tới: "Đã xảy ra chuyện gì, vừa nãy không phải vẫn ổn sao?"
Hắn vừa dứt lời thì bị Phó Tu ấn ngồi lên giường: "Duy Trạch, Dung Hiểu đến rồi, con có cảm thấy tốt lên chưa?"
Dung Hiểu: "..."
Chuyện gì đây?
Phó Duy Trạch vì thiếu dưỡng khí nên có chút khó thở, vậy nên hai gò má đã đỏ ửng một cách không bình thường. Dung Hiểu vừa tới gần, hắn thấy Phó Duy Trạch rõ ràng đã hô hấp rất khó khăn lại bỗng nhiên thở hắt ra một hơi...
Phó Tu thấy Phó Duy Trạch bình thường trở lại thì thở phào nhẹ nhõm, vành mắt đỏ hoe, hai tay ông chắp trước ngực mà khấn: "Bồ tát phù hộ, bồ tát phù hộ!"
Dung Hiểu hoàn toàn không thể hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn nhìn người đàn ông đang há lớn miệng để hô hấp kia. Y mới vừa bị nghẹt thở, tại sao khi hắn đến gần thì liền chuyến biến tốt lên?
Phó Duy Trạch dần dần ổn định lại, y mở mắt ra, giọng khàn khàn bảo: "Ông, cháu không sao."
Phó Tu gật gật đầu, tóc tai vốn dĩ được chải chuốt tỉ mỉ giờ đây đã rối lên hết cả, còn lộ ra màu sắc hoa râm bên trong. Trán vẫn nhíu chặt, ông đỏ mắt, giọng run run mà vỗ vai Phó Duy Trạch: "Không sao là tốt, không sao là tốt, ông để bác Trình chuẩn bị xe, nghe ông, lát nữa chúng ta sẽ đến bệnh viện, không thể chờ đến ngày mai nữa, được không?"
"Vâng." Chuyện vừa xảy ra đã làm Phó Duy Trạch không còn sức lực gì nữa, y suy nhược mà hấp háy mắt.
"Dung Hiểu con ở đây trông nó, có việc gì thì cũng đừng đi đâu, ông sẽ quay lại sớm thôi." Phó Tu căn dặn Dung Hiểu xong thì quay đầu đi ra ngoài cùng bác Trình.
Cửa đã được đóng lại, Dung Hiểu nhìn Phó Duy Trạch đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn bị chuyện vừa rồi hù cho giật mình nên cũng thử mở miệng thăm dò: "Anh vẫn ổn chứ?"
Vì thiếu niên đã trở lại nên vị ngọt kia lần nữa trở nên nồng nặc trong không khí.
Chính một chút chút ung dung Phó Duy Trạch khô cạn thân thể. (*)
Ban đầu y chỉ cảm thấy mùi trên người Dung Hiểu có hơi đặc biệt, rất có sức hấp dẫn với y, nhưng chưa từng nghĩ nó sẽ ảnh hưởng đến mức này.
Lúc Dung Hiểu mới đi ra ngoài thì y vẫn ổn, nhưng thứ mùi đó đã phai nhạt rất nhiều, theo thời gian dần trôi, mùi ngọt kia cũng hoàn toàn biến mất. Mỗi lần y hô hấp đều cực kỳ đau đớn, giống như có một mũi tên nhọn đang liên tục đâm vào khí quản của y, sau cùng là mất đi khả năng hô hấp. Lúc đó, mỗi một nơi trong thân thể y đều đang kêu gào khát vọng có được mùi hương đó.
Thấy người đàn ông kia bỗng nhiên mở mắt ra nhìn mình nhưng không nói lời nào, Dung Hiểu có hơi lo lắng: "Phó..."
"Trên người cậu có mùi vị rất đặc biệt, không ngửi được sẽ cảm thấy khó thở."
Sau khi nghe thấy lời của Phó Duy Trạch, Dung Hiểu không tự chủ trợn được mà trọn to hai mắt. Người đàn ông kia nói từ nào hắn cũng hiểu, nhưng khi ghép lại thành câu thì chẳng hiểu gì. Sao lại có thể như thế nhỉ?
Dung Hiểu nhấc cánh tay lên ngửi một cái, sau đó ngẩng đầu, thắc mắc mà hỏi: "Anh thích mùi nước giặt quần áo này ư?" Ngoài mùi nước giặt quần áo thì hắn cũng không ngửi thấy mùi gì khác nữa.
"Cậu không ngửi thấy ư, rất thơm, rất ngọt." Phó Duy Trạch yết ớt, giọng khàn khàn