Edit by Cleo
Beta by Than một "chị đáng eo"
Cùng ngày Phó Duy Trạch giải phẫu, Phó Tu nhận được điện thoại của Phó Hằng Vũ.
Từ ngày Hằng Vũ đi qua nhà cũ, Phó Tu vẫn luôn đợi gã chủ động liên hệ với ông.
Bác Trình đưa di động, Phó Tu duỗi tay tiếp nhận: "Có chuyện thì mau nói."
"Ba, Duy Trạch đang trong phòng phẫu thuật......"
"Anh muốn nói gì?" Nghe thấy Phó Hằng Vũ nhắc tới điều này, Phó Tu thái độ càng lạnh hơn, lại bởi vì đang ở bệnh viện nên ông không thể không hạ giọng.
Phó Hằng Vũ cười nhạo: "Ba, nhiều khi con có suy nghĩ, ngài rốt cuộc có phải cha ruột của con không, nhưng con tin chắc rằng lúc mẹ sinh con ra thì ngài đã sớm đã làm kiểm tra DNA, nhưng con tình nguyện tin rằng ngài không phải là cha ruột của con, như vậy con mới có thể thuyết phục chính mình. Con gọi điện thoại không có ý gì khác, chỉ là hỏi xem Duy Trạch có phải đang phẫu thuật không, nó đã tỉnh, con sao còn có thể có ý niệm khác, ngài yên tâm con sẽ không làm gì cả."
"Anh tốt nhất là đừng làm gì hết!" Phó Tu không vì Phó Hằng Vũ nói vài câu tình cảm mà bị lừa, lạnh lùng cắt đứt cuộc trò chuyện, đưa điện thoại di động cho bác Trình, "Nếu nó có gọi tới nữa thì không cần tiếp."
Bác Trình đáp lời rồi cất điện thoại di động đi.
......
Phó Duy Trạch nằm trên giường giải phẫu, mặt nạ dưỡng khí đem mặt y che hơn phân nửa, Dung Hiểu ngồi ngay cạnh y, tay nắm lấy tay Phó Duy Trạch, biểu tình khẩn trương.
Vì bảo đảm xác suất thành công, trong quá trình giải phẫu hắn vẫn luôn bảo trì thanh tỉnh.
Có lẽ vì nhiệt độ trong phòng phẫu thuật quá thấp, tay Dung Hiểu cũng lạnh theo. Phó Duy Trạch cầm lấy tay hắn, nhẹ nhàng nắm trong tay.
Cảm nhận được động tác của Phó Duy Trạch, Dung Hiểu lo lắng nhìn về phía y, hắn còn nhớ rõ trước khi giải phẫu, bác sĩ nói có nói trong quá trình giải phẫu thì thuốc tê sẽ mất đi tác dụng bất cứ lúc nào.
Bởi vậy ở lần phẫu thuật trước, thân thể của Phó Duy Trạch đã bị cố định ở trên giường phẫu thuật rất chặt.
Phó Duy Trạch nhìn Dung Hiểu chớp mắt, tựa như an ủi hắn đừng sợ.
Dung Hiểu bỗng nhiên có chút chua xót trong lòng, hắn cảm thấy bây giờ người sợ không phải là hắn mà là Phó Duy Trạch. Trong quá trình giải phẫu mà thuốc tê mất đi tác dụng, còn có gì khủng bố hơn điều này nữa chứ? Nhưng giống như y không có một chút lo lắng nào, vả lại còn có dư sức lực mà an ủi hắn.
Phòng giải phẫu tràn ngập các loại âm thanh của dụng cụ giải phẫu, thỉnh thoảng còn có lẫn vài câu thảo luận của bác sĩ.
Dung Hiểu thường thường nhìn về phía bác sĩ, hắn không biết còn bao lâu nữa thì thuốc tê sẽ mất tác dụng, nếu thuốc tê mất tác dụng thì hắn nên làm thế nào để có thể giảm bớt đau đớn cho Phó Duy Trạch?
"Thời gian?"
Người phụ trách đi theo bác sĩ bỗng nhiên mở miệng, tim Dung Hiểu đạp mạnh lên, theo phản xạ nắm chặt lấy tay của Phó Duy Trạch, giống như làm vậy là có thể trao thêm sức mạnh cho y.
"2 giờ 38 phút."
Đã hai giờ rồi sao? Bác sĩ hỏi như vậy là có ý gì? Là thời gian thuốc tê sẽ mất tác dụng sao?
Dung Hiểu khẩn trương đến mức trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, nhưng bây giờ lại không thể mở miệng hỏi.
Chỉ có thể bất lực và bất an mà chờ đợi.
Hắn thường nhìn sang Phó Duy Trạch, quan sát phản ứng của y.
Dung Hiểu khẩn trương đến nỗi mắt thường còn có thể thấy được, Phó Duy Trạch nghĩ cậu bé này chắc là đang sợ hãi, trong lòng y mềm mại như là bị lông chim quét qua, dần trở nên tê dại.
Ngồi ở ngoài phòng giải phẫu, Phó Tu giơ tay nhìn thời gian, theo thời gian dần trôi, cảm giác bất an lại càng thêm mãnh liệt.
Dựa theo suy tính của bác sĩ thì thuốc tê chắc là sẽ mất tác dụng sau hai tiếng, mà thời gian hoàn thành giải phẫu chỉ còn có một tiếng rưỡi. Nói cách khác, Phó Duy Trạch cần phải chịu đựng thêm một tiếng nữa sau khi thuốc tê mất đi tác dụng.
Rất khó để tưởng tượng được sẽ đau đớn tới cỡ nào khi phải nhẫn nhịn trong thời gian lâu như vậy?
Bác Trình thấy Phó Tu không ngừng lau mồ hôi: "Tiên sinh, ông có khỏe không?"
Phó Tu quay đầu nhìn về phía bác, hốc mắt phiếm hồng: "Ông nói xem nó sẽ phải chịu đựng như thế nào đây...... Ai, tôi thật không thể tưởng tượng được."
Bác Trình biết Phó Tu muốn nói gì, Phó Duy Trạch ba tuổi đã mất đi song thân, được Phó lão gia tử một tay nuôi lớn, vì bồi dưỡng y nên Phó Tu rất nghiêm khắc. Mười tám tuổi y đã tiếp nhận Phó thị, nhưng Phó lão gia tử chẳng quan tâm chuyện gì, mọi việc y đều phải tự mình làm.
Sự thật chứng minh, Phó Duy Trạch đúng là đã kế thừa được thủ đoạn của người nhà họ Phó, chỉ trong 10 năm mà y đã mở rộng Phó thị gấp đôi. Phó lão gia tử đều nhìn thấy tất cả, ông cũng đau trong lòng, nhưng ông cháu hai người đều hiếu thắng, ai cũng không chịu hạ giọng với ai. Bác là người ngoài đứng xem, lại thấy rõ tất