Nam Thê Xung Hỉ Sẽ Sinh Con

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Lâm Tử Mặc đẩy Diệp Nhiên Tiêu đi vào phòng của Thiền Vũ, vừa mở cửa vào, Lâm Tử Mặc đã nghe mùi thuốc đông y nồng nặc, chỉ nghe mùi, Lâm Tử Mặc đã cảm thấy buồn nôn, chứ đừng nói uống hết.

Thiền Vũ lẳng lặng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt, nhắm chặt hai mắt, hơi thở yếu ớt.

Lâm Tử Mặc ló đầu xem thử, hơi lo lắng, Thiên ngư tinh này không phải ợ ra rắm rồi đi?

Nhưng một giây sau, Thiền Vũ đột nhiên mở to mắt, ánh mắt lạnh lùng làm cho Lâm Tử Mặc kinh hãi. Diệp Nhiên Tiêu bình tĩnh nắm tay Lâm Tử Mặc, Lâm Tử Mặc lập tức thả lỏng.

Sau khi thấy là Diệp Nhiên Tiêu, ý lạnh trong mắt Thiền Vũ nhanh chóng rút đi, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Diệp huynh, huynh đã đến rồi.”

Lâm Tử Mặc: “...”

Sao ta như ngửi được mùi JQ (gian tình) nhỉ? Lâm Tử Mặc nghi ngờ nhìn qua nhìn lại giữa hai người kia.

Thiền Vũ nhận ra Lâm Tử Mặc đang dò xét gã, lúc này mới dời ánh mắt về phía Lâm Tử Mặc. Lâm Tử Mặc huýt sáo, chột dạ dời mắt, nhìn Đại Béo và Nhị Béo ngoài cửa sổ đang đánh nhau loạn cào cào.

Thiền Vũ quay đầu, lại nhìn Diệp Nhiên Tiêu, Diệp Nhiên Tiêu không đếm xỉa đến cảm xúc khác thường trong mắt Thiền Vũ, chỉ nói: “Hôm nay ta sẽ đưa Tử Mặc về, thuận đường tới thăm ngươi.”

Nghe được hai từ “thuận đường” này, ánh sáng trong mắt Thiền Vũ ảm đạm, thất vọng nói: “Được, lần này là ta thất lễ, thân là chủ nhân mà không ra cùng du ngoạn với các ngươi.”

Lâm Tử Mặc ngoài miệng không dám nói, trong lòng hò hét, ai muốn đi cùng con Thiên ngư tinh nhà ngươi.

Diệp Nhiên Tiêu lễ phép đáp lại: “Thiền huynh mỗi ngày bận rộn như vậy, sao dám làm phiền.”

Thiền Vũ và Diệp Nhiên Tiêu người qua kẻ lại một hồi, Diệp Nhiên Tiêu thấy tinh thần Thiền Vũ bắt đầu không tốt thì nói: “Thiền huynh nên dưỡng thương cẩn thận, ta không quấy rầy nữa.”

“Được.“ Thiền Vũ đưa mắt nhìn Diệp Nhiên Tiêu và Lâm Tử Mặc ra ngoài.

Lúc Diệp Nhiên Tiêu không thấy, Lâm Tử Mặc làm mặt quỷ với Thiền Vũ, đáng đời dám làm ta sợ hả!

Vẻ mặt Thiền Vũ nhăn nhó rồi nhanh chóng khôi phục bình thường.

Sau khi về đến nhà, Lâm Tử Mặc gần như sắp đuối rồi, úp sấp
trên giường cảm thán, vẫn là ở nhà sướng hơn, ngay cả giường cũng thoải mái gấp trăm lần so với bên ngoài. Đại Béo và Nhị Béo cùng Lâm Tử Mặc bổ nhào xuống giường, chúng vểnh cái mông mập, đung đưa làm vận động duỗi thân.

Lâm Tử Mặc dùng ngón tay bẹo hai cái, sau đó đánh cái đét, Đại Béo và Nhị Béo lập tức lộn ngược ra sau, điều chỉnh thân, lộ ra lông tơ mềm mại trên bụng.

Lâm Tử Mặc đột nhiên nhớ tới một vấn đề hơi thô tục, hì hì hỏi: “Mùa xuân sắp tới rồi, hai ngươi không tìm thấy chim mái đáng yêu nào sao?”

Đại Béo và Nhị Béo vùi đầu vào chăn, quyết định làm chim rụt đầu trốn tránh câu hỏi này.

Lâm Tử Mặc xách hai chim lên, Đại Béo và Nhị Béo bắt đầu bán đứng nhau.

Đại Béo nói: “Lần trước Nhị Béo để ý Tiểu Lan, kết quả bị một con chim sẻ phỗng tay trên rồi!”

Nhị Béo không khách khí đáp trả: “Lần trước chẳng phải ngươi cũng bị Tiểu Hồng đánh đuổi ra khỏi tổ đấy sao?”

“Vậy trước trước đó ngươi...”

“Trước trước trước đó nữa ngươi...”

Lâm Tử Mặc nghe có mùi bát quái, không đành lòng vạch trần, rõ là hai ngươi quá mập, cho nên mới không có chim mái nào chịu đẻ trứng cho các ngươi.

Diệp Nhiên Tiêu thấy Lâm Tử Mặc cười đến thoải mái, lại thấy hai con chim béo đang líu ríu mổ lông nhau, chỉ biết Đại Béo và Nhị Béo chắc chắn vừa nói gì đó chọc cười Lâm Tử Mặc.

Diệp Nhiên Tiêu tiếc hận, đáng tiếc hắn nghe không hiểu.

Diệp Hoa đi tới, nhớ kỹ lời lần trước của Diệp Nhiên Tiêu, không hề nháy mắt nữa, không nói hai lời đẩy thẳng Diệp Nhiên Tiêu ra ngoài.

Diệp Nhiên Tiêu cảm thấy hắn có vẻ quá đề cao chỉ số thông minh của người bên cạnh


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện