Nam Thê Xung Hỉ Sẽ Sinh Con

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Buổi tối, Lâm Tử Mặc cùng Diệp Nhiên Tiêu nằm trên một giường, tựa sát vào nhau. Lâm Tử Mặc trong lòng có chuyện nên chậm chạp không nhắm mắt.

Diệp Nhiên Tiêu đã nhìn ra, nhưng cố ý hỏi: “Nương tử không có việc gì thì chúng ta nghỉ ngơi đi.”

Quả nhiên, Lâm Tử Mặc vội vàng lên tiếng: “Có việc!”

Diệp Nhiên Tiêu nghẹn cười: “Chuyện gì?”

Lâm Tử Mặc muốn nói lại thôi, khó thể mở miệng, nếu hỏi thẳng ra có thể tỏ vẻ y quá hẹp hòi không, nhưng nếu không hỏi, trong lòng y như có kiến cắn vậy.

“Không nói ta ngủ đấy?”

“Này này, đừng ngủ mà, ta chỉ muốn hỏi huynh, ờm, Thiền Vũ và huynh có quan hệ gì thôi à? Hai người quen biết thế nào?” Cuối cùng Lâm Tử Mặc vẫn hỏi thẳng ra.

Diệp Nhiên Tiêu đã sớm đoán Lâm Tử Mặc sẽ hỏi cái này nhưng đáp án lại rất đơn giản: “Ta biết hắn khi còn thiếu thời, chỉ là quan hệ rất bình thường, nhưng vì hắn đã từng trợ giúp ta, nên có liên lạc một khoảng thời gian, chỉ có điều những năm gần đây đã ít qua lại rồi.”

Lâm Tử Mặc tựa vào lồng ngực Diệp Nhiên Tiêu, ngẩng đầu: “Vì sao những năm gần đây lại ít?”

Bởi vì Diệp Nhiên Tiêu đã giúp Thiền Vũ lên tới vị trí Võ lâm minh chủ, không còn thiếu nợ nhân tình của hắn ta, đương nhiên không cần phải liên hệ với nhau nữa.

Nhưng Diệp Nhiên Tiêu không nói vậy, chỉ nửa thật nửa giả nói: “Ta đã sớm biết ngươi sẽ xuất hiện, cho nên đã mau chóng cắt đứt liên lạc tránh tị hiềm.”

Đáp án này làm Lâm Tử Mặc rất dễ chịu, lập tức sướng rơn, lúm đồng tiền nho nhỏ nở rộ.

Diệp Nhiên Tiêu cảm thấy lúm đồng tiền này thật đáng yêu, cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên lúm đồng tiền.

Lâm Tử Mặc cười càng rạng rỡ, bởi vì trong mắt y thì đây là Diệp Nhiên Tiêu đang làm nũng với y.

Không thể không nói, đầu óc Lâm Tử Mặc bị nước vào rồi, nhận thức vị trí của mình vô cùng không chính xác, sai lầm nghiêm trọng.

Diệp Nhiên Tiêu
thấy Lâm Tử Mặc cười quỷ dị, chỉ biết không phải chuyện tốt, suy nghĩ xoay chuyển, hỏi Lâm Tử Mặc: “Đồ chuẩn bị đủ chưa?”

Vốn muốn nhắm mắt ngủ, Lâm Tử Mặc lập tức mở to mắt, tỏ ra kích động, liên tục nói: “Đủ đủ.”

“Vậy chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay hoàn thành chuyện phu thê chi thực này đi?” Diệp Nhiên Tiêu phúc hắc đề nghị.

Lâm Tử Mặc rất biết điều, đi xuống giường, liên tục lục tung tìm kiếm thứ hôm qua mình đã mua.

Diệp Nhiên Tiêu thầm nghĩ tại sao hắn không nhìn thấy những vật này, hóa ra giấu kỹ như vậy.

Lâm Tử Mặc vừa khẩn trương vừa chờ mong, hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc, nam tính nói: “Nhiên Tiêu, huynh xác định huynh đã chuẩn bị sẵn sàng sao? Ta sẽ cho huynh thêm thời gian, ta có thể nhịn được!”

Diệp Nhiên Tiêu buông mắt, ra vẻ vô hại: “Tử Mặc đừng lo lắng cho ta, ta đã chuẩn bị tốt rồi.”

“Ừ, vậy là tốt.” Lâm Tử Mặc cầm đồ lên giường, Diệp Nhiên Tiêu cố ý trêu chọc một phen, ngoan ngoãn nằm không động đậy.

Lâm Tử Mặc mang thứ đó ra, lúc này mới cảm thấy xấu hổ, thầm lo sợ bất an, cho tới bây giờ y chưa từng làm qua việc này, ngay cả phim “con heo” cũng chưa xem được mấy bộ, tuy vẫn nắm được trình tự đại khái, nhưng y nên ra tay từ chỗ nào đây?

Lâm Tử Mặc phát sầu, tay cũng không biết nên thả ở đâu.

Diệp Nhiên Tiêu lúc này mới “có lòng tốt” lên tiếng nhắc nhở: “Không giúp ta cởi y phục sao?”

“Đúng đúng, trước tiên phải cởi y phục.” Lâm Tử Mặc bỏ thứ


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện