Tuần thứ ba của tháng chín, trong điện thoại của Lạc Kỳ lại có thêm một lời nhắc, ngoại trừ thông báo lúc mười giờ tối, thúc giục mẹ cô đi ngủ ra, còn có thêm một lời nhắc vào ba giờ rưỡi chiều, nhắc Tưởng Nguyệt Như tan làm.
Chiếc di động trên bàn rung lên, chuông báo vang lên đúng vào lúc ba giờ rưỡi chiều.
Lạc Kỳ tắt chuông, đứng dậy đi vào phòng làm việc của Tưởng Nguyệt Như.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sáng hôm nay, Tưởng Nguyệt Như không ở nhà được, mặc kệ người nhà khuyên can, cố tình chạy tới công ty làm việc, bà ấy tự quy định bản thân mỗi ngày không được làm việc quá sáu tiếng đồng hồ, bảo cô giám sát bà ấy.
Lạc Kỳ gõ cửa: “Chủ tịch Tưởng, đã đến giờ rồi ạ.”
Tưởng Nguyệt Như cười: “Giục cái gì mà giục, có thấy phiền không.”
“Dù sao thì cháu cũng không ngại phiền phức, nếu cô không chịu về thì cứ cách năm phút, cháu sẽ tới thúc giục một lần.”
Lạc Kỳ giúp bà ấy sắp xếp lại những giấy tờ trên bàn.
Tưởng Nguyệt Như tắt máy tính, nếu không phải vì muốn giúp cháu trai được nhẹ nhàng hơn một chút thì bà ấy cũng không cần phải liều mạng như vậy.
“Tiểu Lạc, Y Tế Viễn Duy tính kết hợp với một công ty để cùng hoạt động, cháu có biết không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Kỳ chưa nghe được chuyện này, từ sau khi Tưởng Nguyệt Như phẫu thuật, những công việc liên quan tới Y Tế Viễn Duy đều do phó chủ tịch Lệ Nhụy quản lý. Sau khi công việc được phân chia xong, cô không có quyền hỏi nhiều.
“Bây giờ là do phó chủ tịch Lệ quản lý.”
“Ai quản lý không quan trọng.”
Tưởng Nguyệt Như nói: “Mấy tháng qua, cô ở nhà nhàn rỗi, không có việc gì làm nên đã cân nhắc lại, cho cháu đến công ty con không bằng cho cháu tới Y Tế Viễn Duy. Công ty con đều làm những công việc truyền thống của Viễn Duy, không thể tạo ra được thành tích gì nổi bật, không giống như Y Tế Viễn Duy, chủ yếu phát triển lĩnh vực in 3D, đây là xu thế chữa bệnh trong tương lai, tương lai sẽ phát triển tốt hơn.”
Bà ấy nói thêm: “Y Tế Viễn Duy có trung tâm nghiên cứu ở cả Thượng Hải và Tô Thành – quê cháu, nếu cháu tới đó, cháu có thể đi về giữa hai thành phố, vừa có thể chăm sóc gia đình nhỏ của cháu vừa có thể chăm sóc ba mẹ cháu. Tốt biết bao.”
“Cảm ơn chủ tịch Tưởng.”
Lạc Kỳ tương đối hiểu về bộ phận quản lý và bộ phận nghiệp vụ của Y Tế Viễn Duy, bọn họ đều là tinh anh: “Nếu điều cháu tới đó thì mọi người sẽ không phục, ban giám đốc nhất định sẽ không đồng ý, cô đừng nên nhọc lòng nữa. Đi công ty con cũng tốt mà, cứ rèn luyện trước đã, chờ tới khi năng lực của cháu có thể vượt qua được thử thách thì cháu nhất định sẽ tranh thủ cơ hội.”
Tưởng Nguyệt Như mặc áo khoác vào: “Đến lúc đó rồi nói sau, đây cũng không phải là chuyện cấp bách. Đi đón thằng con ngỗ nghịch của cô đã, chắc là nó sắp xuống máy bay rồi.”
Ở trước mặt cô, Tưởng Nguyệt Như vẫn hay gọi Tưởng Tư Tầm là thằng con ngỗ nghịch, tuy ngoài miệng bà ấy nói như vậy nhưng trên thực tế, Tưởng Nguyệt Như lại là một người mẹ rất thoáng, bà ấy không can thiệp vào cuộc sống riêng của con mình, tôn trọng suy nghĩ và quyết định của con.”
Không chỉ có Tưởng Tư Tầm, mà ngay cả Tưởng Thịnh Hòa cũng vậy.
Cho nên giám đốc thân thiết với người cô này hơn cả ba mẹ của anh.
Lạc Kỳ cười rồi nói: “Anh Tưởng lại về đây thăm cô ạ?”
“Không phải thăm cô. Nó lại thèm ăn đồ ăn của khách sạn nào đó, lấy cái danh là về thăm cô để ngụy trang. Đúng là đồ bất hiếu.”
Tưởng Nguyệt Như vừa cười vừa mắng.
Tắt đèn trong phòng làm việc xong, hai người đi ra ngoài.
Tưởng Nguyệt Như quan tâm cô: “Hôn lễ đã chuẩn bị xong hết rồi chứ, khi nào thì đăng ký kết hôn?”
“Tháng sau ạ, Bùi Thời Tiêu còn đang đi công tác ở nước ngoài, cuối tháng mới về được ạ.”
“Tới lúc đó, cô sẽ cho cháu nghỉ thêm vài ngày nữa, đăng ký kết hôn xong tiện thể đi du lịch luôn.”
Tưởng Nguyệt Như nhớ lại: “Cả năm nay, cháu chưa đi du lịch lần nào đúng không?”
“Dạ chưa ạ.”
Cô và Bùi Thời Tiêu đều bận, gặp nhau cũng là điều xa xỉ chứ đừng nói tới chuyện đi du lịch.
“Nhân dịp được nghỉ, đi du lịch một chuyến.”
Tới chỗ thang máy, Tưởng Nguyệt Như đi vào, Lạc Kỳ muốn đưa bà ấy xuống lầu, Tưởng Nguyệt Như phất tay: “Cháu đi làm việc đi. Tài xế ở ngay dưới lầu, cô cũng không phải là đi không nổi.”
Mãi tới khi cửa thang máy khép lại, Lạc Kỳ mới quay về phòng làm việc.
Cô chỉ cần xin nghỉ một ngày để đi đăng ký kết hôn, không cần phải nghỉ nhiều, Bùi Thời Tiêu còn bận hơn cả cô, trước khi tổ chức hôn lễ, anh ta không thể dành thời gian để đi du lịch được.
Sinh nhật năm nay, anh ta cũng không thể ở cạnh bên cô, đón sinh nhật cùng cô được, cuối tuần chính là sinh nhật của cô, khi đó anh ta đang còn ở Gia Châu.
Từ mười tám tuổi tới hai mươi tám tuổi, đây là lần đầu tiên anh ta vắng mặt trong sinh nhật của cô.
Lạc Vũ nói là tới lúc đó sẽ cùng đón sinh nhật hai mươi tám tuổi với cô. Lạc Vũ đã đến Bắc Kinh rồi, công ty thuê nhà cho cô ấy, cách nhà cô không xa, không tới mười phút đi đường.
Mỗi đêm,