Tưởng Tư Tầm phát hiện từ khi Tưởng Thịnh Hòa bước vào phòng bệnh, lời của Lạc Kỳ ít đi rõ ràng. Anh ta biết từ trước đây, cô đã sợ ông chủ là Tưởng Thịnh Hòa này rồi.
"Đi, ra ngoài uống một ly!" Anh ta bảo Tưởng Thịnh Hòa.
Tưởng Thịnh Hòa không nói gì, lại ăn thêm một miếng dưa nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Tư Tầm đặt ly nước xuống: "Lạc Kỳ, phiền cô nói chuyện với mẹ tôi."
Lạc Kỳ cười: "Anh khách sáo rồi, chuyện tôi phải làm mà."
Ngay khi Tưởng Thình Hòa vừa đi vào phòng bệnh, cô đã mong anh có thể rời đi nhanh chút. Anh ở đây, cả người cô thấy không tự nhiên.
Không ai muốn gặp ông chủ sau khi tan việc.
Tưởng Thịnh Hòa nghĩ thế nào cũng không ra, lúc này, ở cách mình mấy bước, người mà mình tâm tâm niệm niệm lại đang oán thầm anh.
Ăn xong miếng dưa hấu thứ hai, anh và Tưởng Tư Tầm cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.
"Đi đâu?" Tưởng Tư Tầm hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Thịnh Hòa không để ý: "Đâu cũng được."
"Hay là đến bar nhé?" Tưởng Tư Tầm lại thấy không hợp: "Mẹ anh còn nằm bệnh viện, chúng ta mà đến bar sẽ bị mắng bất hiếu! Thôi chúng ta tìm một nhà hàng tư nhân đặc sắc đi!"
Ở nước ngoài, điều anh ta nhớ nhất không phải gia đình mà là mấy món ăn ở khắp nơi trong nước.
"Em lái xe đi, em quen đường hơn anh." Anh ta đưa chìa khóa xe cho Tưởng Thịnh Hòa.
Tưởng Thịnh Hòa không nhận: "Để tài xế lái đi."
"Để tài xế lái cũng được, nhưng hai chúng ta có một người phải nằm bò trên trần xe."
Lúc này, Tưởng Thịnh Hòa mới nhìn hình dạng của chiếc chìa khóa, là kiểu của xe thể thao: "Xe của Tần Mặc Lĩnh?"
"Ừ."
Tưởng Tư Tầm không có xe trong nước, mỗi lần về nước, anh ta không lấy xe của Tưởng Thịnh Hòa thì cũng lấy xe của Tần Mặc Lĩnh. Anh ta thân thiết với Tần Mặc Lĩnh như vậy là nhờ Tưởng Thịnh Hòa.
Tần Mặc Lĩnh là bạn học của Tưởng Thịnh Hòa. Từ nhà trẻ đến tiểu học, họ đều học cùng lớp, thế là từ nhỏ họ đã ‘úp chung một nồi’, một người gây sự nhất định sẽ kéo luôn người kia xuống nước.
Tần Mặc Lĩnh còn là một đại cổ đông khác của Viễn Duy, một phần ba vốn liếng của Viễn Duy đều từ anh ta mà ra.
Trên đường đi, Tưởng Tư Tầm xác định địa chỉ nhà hàng tư nhân rồi gửi cho Tần Mặc Lĩnh: [Đi chung đi.]
Gửi tin nhắn xong, anh ta tán gẫu với Tưởng Thịnh Hòa: "Nghe nói dạo này Tần Mặc Lĩnh cũng bị gia đình xếp cho đi xem mắt."
Tưởng Thịnh Hòa nhìn chằm chằm đèn tín hiệu ở trước mặt: "Vậy không phải vừa khéo à? Hai người có thể giao lưu học hỏi."
Tưởng Tư Tầm chống lấy cằm, không thèm chấp nhặt với anh, hùa theo anh bảo: "Đúng là anh có ý này."
Bỗng anh ta nghĩ đến: "Câu anh hỏi trước đó, sao em không trả lời?"
Tưởng Thịnh Hòa không để ý: "Câu gì?"
Tưởng Tư Tầm kiềm tính nết lại, nhắc nhở anh: "Câu anh hỏi em trong phòng bệnh ấy!"
Câu hỏi anh ta hỏi lúc ở trong phòng bệnh - chưa từng nghĩ sẽ cướp Lạc Kỳ về à?
Tưởng Thịnh Hòa hỏi ngược lại: "Anh nói xem?"
Giọng điệu này chính là đã nghĩ sẽ cướp.
"Nếu em chưa từng nghĩ đến thì anh sẽ giật dây em làm, dù sao anh cũng không có nhiều ý thức đạo đức lắm!"
Từng nghĩ thì được rồi.
Còn như vì sao cuối cùng anh muốn cướp mà lại không cướp, Tưởng Tư Tầm không cần hỏi cũng biết, Bùi Thời Tiêu chưa cho anh cơ hội.
Chỉ cần Bùi Thời Tiêu đối xử với Lạc Kỳ không tốt, Lạc Kỳ sống không vui vẻ, Tưởng Thịnh Hòa sẽ dùng tất cả thủ đoạn để chia rẽ đôi tình nhân nhỏ bọn họ. Nhưng cố sao Bùi Thời Tiêu luôn đối xử với Lạc Kỳ chung thủy một lòng, hành động lại không thể soi mói.
Có lẽ Tưởng Thịnh Hòa chỉ có thể mơ đến chuyện cướp người trong những lúc Lạc Kỳ không cam tâm và khó chịu.
Lần này Tưởng Tư Tầm về nước mới được biết Lạc Kỳ đã đính hôn, ngày cưới cũng đã được xác định, là trong tháng Mười Hai.
"Sang năm em có tính toán gì không?" Anh ta thử dò xét.
Tưởng Thịnh Hòa nheo mắt nhìn anh ta: "Sợ em không nghĩ thoáng được à? Không đến mức đó!"
Lạc Kỳ kết hôn, anh đã sớm có chuẩn bị tâm lý. Lấy tình cảm của cô và Bùi Thời Tiêu, chẳng qua chuyện kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn.
Tưởng Tư Tầm tự chế giễu: "Là anh lo bò trắng răng rồi!"
Tưởng Thịnh Hòa nói về dự định năm sau, tất nhiên không phải trong chuyện tình cảm: "Y Tế Viễn Duy có đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn, sức phát triển của công ty này rất lớn. Nếu nó tạo thành uy hiếp với Viễn Duy thì không thể để lại."
Khoa học kỹ thuật y tế Viễn Duy là công ty con thuộc tập đoàn Viễn Duy, nghiệp vụ chính là in 3D, lĩnh vực mũi nhọn là chuyên khoa chỉnh hình và Nha khoa.
Tưởng Tư Tầm tán thành: "Vậy thì thu mua thôi!"
Không lâu sau, xe thể thao dừng ở trong sân của nhà hàng tư nhân.
Tần Mặc Lĩnh đã ở trong phòng, chọn mấy món ăn, đang chậm rãi ăn một mình.
Tưởng Tư Tầm: "... Cậu có biết xấu hổ không hả? Người chưa tới đủ cậu đã ăn rồi?"
Tưởng Thịnh Hòa đã thấy từ lâu nhưng không trách được, kéo một cái ghế ra ngồi xuống.
Tần Mặc Lĩnh nhướng mày: "Tôi có gì mà xấu hổ?" Anh ta đánh bài cả đêm, sáu giờ sáng mới ngủ, đánh một giấc đến chiều, đây là bữa đầu tiên trong hôm nay.
Tưởng Thịnh Hòa cầm máy tính bảng trên bàn lên xem thực đơn. Anh mới không đến mấy ngày mà nhà hàng tư nhân đã đổi thực đơn mới, có những món ăn mới.
Tưởng Tư Tầm không ngồi xuống, đi đến bên cửa sổ, mở cửa ra, hút thuốc.
Anh ta vừa xuống máy bay đã bị cậu ba kéo đi xem mắt, rồi lại vội vã đuổi đến bệnh viện, cả một ngày không tìm được cơ hội hút điếu thuốc.
Anh ta châm thuốc, hỏi Tần Mặc Lĩnh một cách đầy hứng thú: "Nghe nói tháng này cậu có buổi xem mắt?"
Tần Mặc Lĩnh: "Có tháng nào tôi không có đâu?"
Tưởng Tư Tầm cười lớn.
Lời của Tần Mặc Lĩnh không hề khoa trương. Trong nhà xếp cho anh ta đi xem mắt không biết mệt mỏi, anh ta không bỏ lần nào, bản thân cũng quên mất mình đã gặp bao nhiêu đối tượng xem mắt rồi.
Mấy mối quan hệ thông gia môn đăng hộ đối đều là vì một chữ lợi vô nghĩa.
Tưởng Tư Tầm hút xong điếu thuốc, Tưởng Thịnh Hòa vẫn còn đang xem thực đơn.
Tưởng Tư Tầm nhíu mày: "Nhìn thực đơn có thể ra vàng à?"
Tưởng Thịnh Hòa như không nghe thấy, không trả lời.
Tưởng Tư Tầm chậm rãi khac ra ngụm khói cuối cùng, dập đầu lọc, đi đến. Anh ta quét mắt qua thực đơn, cuối cùng cũng biết vì sao Tưởng Thịnh Hòa thấy hứng thú với thực đơn: "Có món ăn nổi tiếng ở Tô Thành à?"
"Ừ." Tưởng Thịnh Hòa chọn mấy món trong thực đơn, đặt máy tính xuống.
Tưởng Tư Tầm ngồi xuống, nhìn chằm chằm cậu em họ một lát: "Mang một phần cho Lạc Kỳ nhé?"
"Không cần." Tưởng Thịnh Hòa nhắc nhở Tưởng Tư Tầm, cũng là cảnh cáo bản thân: "Cô ấy sắp kết hôn rồi, không nên làm phiền cô ấy."
"Được rồi, hiểu rồi." Chỉ trong mỗi chuyện Lạc Kỳ này, Tưởng Tư Tầm chưa bao giờ pha bất cứ trò gì, Tưởng Thịnh Hòa nói gì thì anh ta làm cái đó, chưa bao giờ phản bác.
Ăn cơm xong, Tưởng Thịnh Hòa đi thẳng từ nhà hàng tư nhân về chỗ mình ở. Ngày mai anh ra nước ngoài công tác, phải dậy sớm kịp chuyến bay, nên anh không cố ý đến bệnh viện nữa.
Nếu Lạc Kỳ không ở đó, anh mới có thể đến thăm cô mình lần nữa.
-
Mãi đến ngày Bảy tháng Sáu, bất kể là trong phòng bệnh ở bệnh viện hay trong các hội nghị cấp cao của công ty, Lạc Kỳ đều không tình cờ gặp Tưởng Thịnh Hòa.
Trong khoảng thời gian này, thư ký Cứ gọi điện cho cô, hỏi cô về thông tin căn cước dùng để đặt vé tàu cao tốc đến Tô Thành.
Lạc Kỳ thuận tiện hỏi khách sạn được đặt trước ở đâu.
Dựa theo chỉ thị của Tưởng Thịnh Hòa, thư ký Cứ đặt phòng ở một khách sạn năm sao tại trung tâm Tô Thành. Trong nội thành cái gì cũng tốt, chỉ là kẹt xe nghiêm trọng. Trước nay ông chủ đi công tác không thích nghỉ lại mấy chỗ ồn ào, lần này là ngoại lệ. Anh nói muốn đi gặp một người bạn, ở khu trung tâm tiện hơn.
Lạc Kỳ vừa nghe địa chỉ của khách sạn là biết nó cách đường dẫn vào ngõ nhà cô chưa đến năm trăm mét, buổi tối cô có đủ thời gian về nhà.
Thư ký Cứ chỉ biết Lạc Kỳ là người Tô Thành, không quá rõ nhà cô ở đâu.
"Nhà em có gần khách sạn không?