Tưởng Thịnh Hòa trở lại phòng họp, liếc nhìn tập tài liệu trên bàn phím laptop trước khi ngồi xuống, tài liệu đã bị di chuyển, trước đó phím T không bị che mất còn bây giờ lại không nhìn thấy phím này.
Anh không khỏi bật cười, xem ra cô đang nhớ tới kiệt tác của mình rồi.
Đặt di động sang một bên, Tưởng Thịnh Hòa đeo chiếc kính viền vàng lên, tiếp tục đọc tài liệu hiển nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ba người họ cũng đang giả vờ, tất cả đều cố gắng kiềm chế bản thân để không nhìn anh.
Mọi thứ trong phòng họp dường như vẫn rất bình thường.
Tưởng Thịnh Hòa lật vài trang trong tập tài liệu ra xem: “Mọi người đã thảo luận đến đầu rồi?”
Thư ký Cứ nhìn Lạc Kỳ, cô ấy nói: "Em nói trước đi."
Lạc Kỳ đã rất quen với dự án này, cô biết được tất cả những chỗ quan trọng trong đó, vừa rồi thư ký Cứ cũng đã nói cho cô nghe những hạng mục mà ông chủ không hài lòng, nhưng cô cũng không biết được ông chủ định sẽ điều chỉnh như thế nào.
“Suy nghĩ của tôi cũng chưa hoàn thiện lắm.”
Tưởng Thịnh Hòa đưa mắt nhìn sang, anh nói: “Nói thử xem.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc nhìn cô, anh bất giác nghĩ tới bức vẽ đã bị cô bôi đen trong xấp tài liệu cùng với kính của anh, mà bây giờ anh lại đang đeo kính cận có phải cô cũng đang muốn dán một tấm phim lên kính của anh không.
Lạc Kỳ lịch sự nhìn thẳng vào mắt ông chủ trong hai giây rồi sau đó dời ánh mắt xuống người anh.
Tưởng Thịnh Hòa quay lại xem mục lục tài liệu, sẵn tiện chăm chú nghe cô nói.
Lạc Kỳ bắt đầu phân tích: “Bởi vì hạng mục này ở thành phố Tô nên chúng ta cần tận dụng hết tất cả các mối quan hệ một cách tốt nhất, mặt dù chúng ta từng giúp đỡ Viễn Duy, nhưng so với sự giúp đỡ của chủ tịch Hạ với Viễn Duy thì lại hơn chúng ta khá nhiều, cho nên theo lẽ thường bọn họ muốn được chia phần nhiều hơn. Nếu chủ tịch Hạ muốn giành thêm hai phần thì chi bằng chúng ta hào phóng hơn cho họ luôn bốn phần.”
Tưởng Thịnh Hòa đột nhiên ngước mắt lên hỏi: “Sau đó thì sao?”
Lạc Kỳ không dư hơi thừa sức để đoán xem bây giờ ông chủ đang suy nghĩ điều gì, mà chỉ tập trung chú ý nói ra suy nghĩ của mình: “Tập đoàn chúng ta có cổ phần của Y Tế Viễn Duy nhưng vẫn chưa mở được thị trường ở phía Nam. Về phần chia lợi nhuận, Chủ tịch Hạ đương nhiên hiểu rõ hạng mục này bản thân sẽ được chia nhiều hơn, hơn nữa ở phương diện này ông ấy cũng có nhiều mối quan hệ, đến lúc đó chúng ta có thể nhờ chủ tịch Hạ giúp mở rộng thị trường của Y Tế Viễn Duy ra khu vực phía Đông Trung Quốc.”
Việc chia lợi nhuận cho chủ tịch Hạ trong hạng mục này bọn họ không chỉ thu được lợi nhuận từ Y Tế Viễn Duy mà còn có thể kiếm được nhiều hơn thế nữa.
Dùng mạng lưới tài nguyên của mình đổi lấy lợi ích, chủ tịch Hạ cũng không lỗ.
Như thế cả hai cùng có lợi.
Tưởng Thịnh Hòa nhìn chằm chằm Lạc Kỳ, không ngờ suy nghĩ của cô và anh lại trùng hợp như vậy. Cô làm việc bên cạnh cô út lâu như vậy, nên tầm nhìn khi xử lý vấn đề đã không còn giới hạn suy xét trong một hạng mục nữa mà còn đứng trên lập trường của tập đoàn Viễn Duy cân nhắc đến phương án toàn diện nhất.
“Được rồi, làm như cô nói đi.”
Lạc Kỳ không khỏi nhớ đến phương án cô đã đưa ra sáu năm trước, nếu có cơ hội cô rất muốn hỏi thử xem phương án ấy có chỗ nào chưa phù hợp.
Nhưng đã lâu như vậy rồi chắc chắn Tưởng Thịnh Hòa cũng không còn nhớ đến phương án kia nữa.
Phương án này liên quan đến Y Tế Viễn Duy, dù kế hoạch có thành công hay không cô vẫn hy vọng Y Tế Viễn Duy sẽ trở thành người đứng đầu trong ngành.
Các điều khoản cần thay đổi gần như đã được thương lượng xong, Tưởng Thịnh Hòa để cho bọn họ nghỉ ngơi một chút.
“Trong nhà hàng có cà phê đấy.” Anh nói.
Lạc Kỳ và thư ký Cứ rót một ly, còn các đồng nghiệp khác mỗi người rót một ly hồng trà.
Tưởng Thịnh Hòa không có ở trong phòng họp, nên bọn họ có thể hoàn toàn thả lỏng người.
Nhìn máy tính hồi lâu, thư ký Cứ đứng lên đi ra cửa sổ nhìn về phía xa, nơi đây cũng có thể nhìn thấy một phần nhà của Lạc Kỳ nhưng tầm nhìn không tốt bằng phòng khách.
Nhìn thấy bên cạnh cây cầu đá có người chụp chân dung phong cách cổ, cô ấy quay lại nói chuyện phiếm với Lạc Kỳ: “Tiểu Lạc, em chụp ảnh cưới chưa?”
Lạc Kỳ khuấy ly cà phê trong tay nói: “Dạ chưa.”
“Vậy thử chụp bộ ảnh váy cưới truyền thống sẽ thú vị hơn mặc lễ phục đấy.” Thư ký Cứ chỉ ra ngoài cửa sổ: “Khung cảnh xung quanh nhà em là chụp đẹp nhất đấy.”
Lạc Kỳ đã quyết định rồi, cô sẽ chụp mấy bộ, mỗi bộ theo phong cách nào, chụp ở đâu cô đều đã suy nghĩ kỹ lưỡng hết rồi. Bây giờ thời tiết đang nắng nóng, nên định đợi đến tháng chín sau khi đăng ký kết hôn xong rồi mới chụp.
Thư ký Cứ ung dung thưởng thức cà phê, dựa vào mép bàn, nói: “Đúng rồi, không phải sáng nay em mới đi thử váy cưới sao, bộ không chụp tấm nào bộ?”
“Có chụp mấy bức.”
“Cho cô ngắm thử xem em mê người đến mức nào trong bộ váy cưới được không.” Thư ký Cứ đặt ly cà phê xuống, kéo cái ghế đến ngồi cạnh Lạc Kỳ.
Khi hai người đang xem ảnh chụp váy cưới, thì Tưởng Thịnh Hòa đi tới.
Một người đồng nghiệp ho khan hai tiếng nhắc nhở bọn họ, nhưng bọn họ lại không nghe thấy.
“Cái này đẹp này, vừa đẹp vừa cổ tích.”
Lạc Kỳ: “Em cũng thích cái này.”
Khi hai người phụ nữ ngẩng đầu lên, Tưởng Thịnh Hòa đã ngồi đối diện từ lâu rồi.
Tưởng Thịnh Hòa hiền hoà nói: “Đang mua sắm online sao?”
Thư ký Cứ thật thà nói: “Không phải, chúng tôi đang ngắm trợ lý Lạc thử váy cưới.”
Tưởng Thịnh Hòa khẽ gật đầu, đột nhiên anh không biết mình nên làm gì trong vài giây, anh lấy mắt kiếng xuống tùy tiện lau qua lau lại.
Thời gian nghỉ ngơi vẫn chưa hết, nên thư ký Cứ và Lạc Kỳ vẫn tiếp tục thì thầm thảo luận về kiểu dáng của váy cưới thêm hai phút nữa, rồi chuyển sang việc chụp ảnh hình cưới, chọn studio nào để chụp ảnh.
Tưởng Thịnh Hòa lau kính xong thì đeo lên lại
Ấn mở album ảnh, nhìn những nét bút đơn giản, đó là mối liên hệ duy nhất giữa anh và cô ngoài công việc.
Cuộc họp mãi đến sáu giờ mới kết thúc, bên ngoài trời lại đổ mưa, Lạc Kỳ và thư ký Cứ không ra ngoài ăn mà ở lại khách sạn ăn buffet.
Lạc Kỳ gửi tin nhắn cho Bùi Thời Tiêu: [Em họp xong rồi.]
Ăn cơm xong, cô rời khỏi tiệc buffet trở về phòng, mà vẫn không thấy Bùi Thời Tiêu trả lời.
Lạc Kỳ mở TV, tìm một bộ phim xem cùng thư ký Cứ.
Xem được hơn nửa tập, Bùi Thời Tiêu lúc này mới trả lời lại: [Em ăn tối chưa?]
Lạc Kỳ: [Em tiêu hóa xong luôn rồi.]
Bùi Thời Tiêu gọi video tới, Lạc Kỳ cắm tai nghe đi vào nhà vệ sinh.
Cô dựa vào bồn rửa mặt và bật video lên.
Bùi Thời Tiêu đang ở trong phòng làm việc của mình, anh ta đang pha cà phê, nhìn thấy khung cảnh sau lưng Lạc Kỳ không phải nhà tắm ở nhà, anh ta hỏi: “Đêm nay em ở khách sạn à?”
“Vâng.”
Cô không hứng thú lắm với chuyện này nên cũng không nói quá nhiều.
Bùi Thời Tiêu nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô: “Làm sao vậy? Nhìn em có vẻ không vui.”
“Em họp cả buổi chiều, nên mệt lắm, không muốn nói chuyện.”
“Đi họp với ông chủ phải tập trung tinh thần, em thấy mệt cũng là chuyện đương nhiên. Nếu không muốn nói chuyện thì em không cần cố đâu.” Bùi Thời Tiêu lấy giá đỡ đặt điện thoại lên trên: “Tăng ca với anh, em không cần nói gì đâu. Khi nào có gì muốn nói thì cứ nói với anh”
Thật ra Lạc Kỳ không mệt mỏi vì cuộc họp, mà là do sự mệt mỏi không rõ nguyên do trong lòng mang đến.
Bên kia điện thoại, Bùi Thời Tiêu đang xem thông tin trên máy tính, thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn màn hình điện thoại, thấy cô vẫn đang online, anh ta mới yên tâm tiếp tục làm việc.
Bọn họ vẫn thường xuyên làm như vậy cùng giúp nhau tăng ca.
Một cảm giác vừa lạ vừa quen ập đến với Lạc Kỳ.
“Kỳ, em muốn ăn đồ nướng không? Anh đặt đến cho em.”
“Em không đói. Buổi tối em ăn buffet rồi.”
Từ đoạn video trong màn hình, Lạc Kỳ chỉ có thể nhìn thấy gò má của anh ta.
Bỗng nhiên, anh ta ngẩng đầu, nhìn về phía cửa ra vào, chắc là có ai đi vào nhưng cô lại không nghe thấy tiếng gõ cửa, có lẽ là tiếng gõ cửa không lớn nên video không bắt được tiếng.
Một giây sau, Bùi Thời Tiêu quay đầu nói với cô: “Có người đến báo cáo công việc.”
Lạc Kỳ nhìn anh ta nói: “Anh bận quá.”
Bùi Thời Tiêu đấu tranh vài giây, nhưng cuối cùng lý trí đã chiến thắng, không ngắt video, anh ta nói: “Kỳ, em đừng ngắt máy, đợi anh hai phút anh ký cái này chút.”
Sau đó, Lạc Kỳ nghe thấy một giọng nữ vô cùng lạ lẫm vang lên: “Tổng cộng có ba bản.”
Rất nhanh, Bùi Thời Tiêu đã ký xong rồi trả tài liệu lại.
Lạc Kỳ nghe tiếng giày cao gót đi xa dần, cô không biết nhiều người trong công ty anh ta lắm, cũng không có thói quen hỏi anh ta người mới vào là ai, mà có hỏi cô cũng không biết.
Nhưng có thể khẳng định người phụ nữ kia là một giám đốc điều hành còn rất thân quen với Bùi Thời Tiêu, bởi vì cô ta không hề gọi giám đốc Bùi mà chỉ nói một câu tổng cộng có ba bản.
Bùi Thời Tiêu không hề né tránh, cũng không ngắt video nên Lạc Kỳ cũng không suy nghĩ nhiều.
Tăng ca với anh ta khoảng nửa tiếng, thì điện thoại di động của cô hết pin nên đã kết thúc cuộc gọi.
…
Sáng hôm sau, hợp đồng được ký kết thành công.
Hạ Vạn Trình đánh giá cao sự quyết đoán của Tưởng Thịnh Hòa, ông ấy thích nói chuyện với những người thẳng thắn như vậy, nên khi Tưởng Thịnh Hòa giúp làm rõ vấn đề