Lạc Kỳ rốt cuộc không từ chối anh, quyết định ăn cơm xong thì dọn qua đó.
Trong biệt thự không có bất cứ đồ dùng cần thiết của cô, thời gian còn sớm, Tưởng Thịnh Hòa dự định lúc trở về đi ngang qua trung tâm thương mại rồi mua.
Lạc Kỳ không có bao nhiêu quần áo mang sang đó, chọn mấy món đẹp mắt.
Bắt đầu từ tối nay, cô sắp phải bước vào khu vực cá nhân của anh.
Cô và anh hợp tác trong công việc còn tính là ăn ý, không biết sinh hoạt chung một chỗ sẽ như thế nào.
Lên xe rồi thì đặc biệt yên tĩnh.
Lạc Kỳ chủ động nói chuyện: "Giáo sư Lương trở về từ Thành phố Tô chưa ạ?"
"Còn chưa." Tưởng Thịnh Hòa nói: "Có thể quay về trước một ngày trước ngày nghỉ, ngày mai lại hẹn dì Khương gặp mặt."
Mẹ quyết định nhận công việc thiết kế biệt thự của Giáo sư Lương, sau mấy lần tiếp xúc với Giáo sư Lương, trò chuyện rất được, thẩm mỹ cũng có chút tương tự. Mấy ngày qua mẹ bận bịu thiết kế ban công cho phòng Hồ Cảnh trước, thỉnh thoảng bảo cô gọi điện thoại cho vợ của Tưởng Thịnh Hòa, để cho cô dò hỏi một vài ý tưởng của đối phương.
Mẹ đều biết phong cách cô thích, cô đành nói bừa một trận.
Ngày nào cũng nói dối với mẹ, lòng mệt mỏi.
Tưởng Thịnh Hòa lái xe đi trung tâm thương mại, phải đi mua đồ với cô.
"Em tự đi." Lạc Kỳ lo lắng: "Lỡ như bị đồng nghiệp Viễn Duy nhìn thấy thì làm thế nào." Ông chủ đi dạo phố với trợ lý ở trong kỳ nghỉ, đủ để nghĩ ra drama cẩu huyết ba mươi tập.
Tưởng Thịnh Hòa đậu xe xong, chờ cô đi thang máy, anh cũng xuống xe.
Cô đi trung tâm thương mại để đi dạo, anh đi ở bên ngoài trung tâm thương mại.
Lạc Kỳ mới rời khỏi quầy bán đồ trang điểm, nhận được cuộc gọi của Lạc Vũ.
Lạc Vũ muốn đi chỗ của cô, "Chỗ ở của em bây giờ không có cách nào sống được rồi." Không ngờ bị Hạ Hủ tìm tới cửa, không biết ai chọc anh ấy, chọc đến mức anh suýt muốn ăn cô, cô mới tránh né một chút thôi.
"Chị, em đến chỗ chị ở mấy ngày, chị gái 202 mấy ngày nữa là dọn đi rồi."
Lạc Kỳ: "Được, em có thể sang đó ở lúc nào cũng được. Ngày mai chị phải đi công tác."
"Không phải nói là nghỉ tám ngày sao?"
"Lời nói của ông chủ mà em cũng tin?"
"Cũng đúng."
Rốt cuộc cũng qua loa được Lạc Vũ, Lạc Kỳ đi lên lầu mua đồ mặc ở nhà.
Kỳ nghỉ có hoạt động, hai bộ được giảm mười phần trăm, kiểu dáng trai gái tùy ý phối hợp.
Giá cả vừa phải, cô mua hai bộ, dự định chờ sau khi quen thuộc thì đưa cho Tưởng Thịnh Hòa, dù sao thì anh cũng không thiếu đồ mặc ở nhà.
Biệt thự của Tưởng Thịnh Hòa cô không tính là xa lạ, đi qua một lần.
Đến mảnh sân, Lạc Kỳ vừa nghĩ đến: "Dì Sài biết em."
Tưởng Thịnh Hòa nói: "Dì Sài đi chăm sóc cô của anh rồi, đầu năm không về."
Lạc Kỳ yên tâm, cô không biết người hầu khác, không có gánh nặng trong lòng, chỉ có dì Sài là người quen cũ.
Tưởng Thịnh Hòa xách hành lý, một bàn tay khác nắm tay cô.
Chỗ này đối với cô mà nói là xa lạ, thật ra thì ngay cả anh đối với cô mà nói, cũng không thân quen như vậy ở trong tình cảm.
Lạc Kỳ nhìn người đàn ông bên cạnh, giờ phút này, thật sự xem anh là chồng.
Lên lầu, Tưởng Thịnh Hòa dẫn cô đi chọn phòng.
"Mỗi căn phòng được bố trí cũng không giống nhau, em xem thử thích phòng nào."
Đối với sinh sống, Lạc Kỳ đã sớm không chú trọng, đã sống quen trong căn phòng bảy tám mét.
Cô hỏi trước: "Tổng giám đốc Tưởng, anh ở phòng nào?"
Tưởng Thịnh Hòa chỉ vào phòng ngủ chính bên phải, "Nếu không thì em đi vào xem thử đi? Nếu phòng bố trí là cái em thích, thì em ở trước, anh ở bên cạnh."
Lạc Kỳ không do dự thêm: "Không cần."
Giường anh luôn ngủ đều là hơi thở trên người anh, cô chắc chắc không ngủ được.
Cô chọn một gian phòng khách cách phòng anh gần, đẩy vali đi vào.
"Tổng giám đốc Tưởng."
"Chuyện gì?"
Cô kêu Tổng giám đốc Tưởng mười ngàn lần, Tưởng Thịnh Hòa vẫn kiên nhẫn như vậy.
Lạc Kỳ đột nhiên quên chuyện gì đó, lời nói kia rõ ràng đã đến miệng, nhưng một chữ cũng không nhớ.
"Không có gì."
"Vậy chờ nhớ đến thì lại gọi anh." Tưởng Thịnh Hòa khép cửa lại.
Lạc Kỳ nhìn căn phòng xa lạ, mỗi lần đổi chỗ đều cần thích ứng một hai ngày.
Cô phân loại rồi treo quần áo mang đến vào phòng thay đồ, vừa thu dọn xong, mẹ gọi điện thoại cho cô.
Khương Nghi Phương đang thiết kế ban công, vẫn cảm thấy có chút chi tiết muốn ngay mặt trao đổi với vợ của Tưởng Thịnh Hòa một chút thì tương đối tốt hơn, mỗi lần đều là con gái chính giữa truyền lời, ý kiến phản hồi khó tránh khỏi có chênh lệch.
"Con nói một tiếng với vợ của Tổng giám đốc Tưởng các con, mẹ muốn trò chuyện với cô ấy ở trong điện thoại một chút, xem khi nào cô ấy thuận tiện."
"..."
Lần này làm khó cô rồi.
"Mẹ, mẹ chờ đã, để con xem cô ấy có thời gian không."
Công khai là chuyện của hai người, Lạc Kỳ đi tìm Tưởng Thịnh Hòa thương lượng để làm thế nào.
Cô gõ cửa của ông chủ, "Tổng giám đốc Tưởng."
"Nhớ đến nói gì rồi à?" Tưởng Thịnh Hòa không mở cửa, cách cánh cửa hỏi cô.
"Không nhớ được."
"Chỉ là qua để gọi anh một tiếng Tổng giám đốc Tưởng à?"
Trong giọng nói anh có cưng chiều, Lạc Kỳ cũng nghe ra được.
"... Không phải, tìm anh có chuyện." Cô hầu như nguyên xi không thay đổi mà nói với anh về lời nói của mẹ, trưng cầu ý tứ của anh, "Anh định làm thế nào?"
Tiếp tục nói dối?
Hay là tìm ai để giả vờ?
Cũng hoặc là tiết lộ một chút với trong nhà.
"Em từng nói với ba mẹ em, em có bạn trai rồi."
"Lạc Kỳ, chờ anh một chút."
"Không gấp."
Lạc Kỳ đoán được có thể anh đang thay quần áo.
Tưởng Thịnh Hòa nhanh chóng cài nút áo sơ mi mặc nhà, kéo cánh cửa ra.
Lúc Lạc Kỳ kêu anh, anh vừa tắm xong đi ra, trên người là áo choàng tắm, đêm đầu tiên cô mới dọn đến, anh lo lắng mặc áo choàng tắm nói chuyện với cô thì sẽ để cho cô không được tự nhiên, vì vậy thay sang đồ mặc ở nhà.
Tóc tai còn chưa kịp lau khô, chiếc áo sơ mi màu đen bị cổ áo cọ ướt.
Cùng ở dưới một mái hiên, khó tránh khỏi sẽ nhìn thấy dáng vẻ đối phương vừa tắm xong, cổ anh có mấy giọt nước, trái cổ gợi cảm, Lạc Kỳ thoáng dời tầm mắt.
Liên quan đến có cần thẳng thắn với trong nhà không, Tưởng Thịnh Hòa tôn trọng cô: "Nếu em nói thật với dì Khương, anh cũng tiết lộ một chút với mẹ anh, nếu em không muốn, một hồi anh trực tiếp gọi điện thoại để trao đổi phương án với dì Khương, cứ nói ý tứ của anh cũng là ý tứ của vợ anh."
Lạc Kỳ cân nhắc chốc lát, "Hay là cứ tiết lộ một chút đi, sau này bọn họ thường gặp mặt, để bọn họ chẳng hay biết gì, em áy náy. Cứ nói chúng ta đang hẹn hò."
Sau này nhìn thấy nhau nữa bọn họ không cần phí hết tâm tư che che giấu giấu nữa.
Thương lượng ổn thoả, hai người mỗi người gọi điện thoại cho mẹ.
Ban đầu nói dối với mẹ thì lời nói há miệng là ra, lúc thẳng thắn thì khó mà mở miệng.
Lạc Kỳ gọi thông điện thoại, đã quyết tâm, "Mẹ, bạn trai con là ông chủ con."
"Hả?”"
"Là Tưởng Thịnh Hòa. Ngày kia ở đầu hẻm bị mẹ nhìn thấy, quá đột nhiên, con đã nói dối."
Đầu kia điện thoại yên tĩnh mấy giây, cô biết chắc chắc mẹ đã ngẩn ra.
"Mẹ, ban công mẹ cảm thấy làm sao mà thích hợp thì thiết kế thế nấy, mẹ thiết kế con đều thích."
Khương Nghi Phương rốt cuộc cũng nói chuyện: "Mẹ biết con thích ban công dạng gì."
Lạc Kỳ nghe ra sự mừng rỡ trong giọng nói khàn khàn của mẹ, cô bảo mẹ lại nói một tiếng với ba.
"Không cần, ba con vừa nghe thấy rồi, cầm điếu thuốc đi ra ngoài hút rồi, vui vẻ hỏng mất rồi."
Lương Chân và Tưởng Thịnh Hòa tìm bà để thiết kế phương án, Khương Nghi Phương luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, lại không nói ra cảm nhận cụ thể được, hiện tại cũng giải thích thông rồi.
"Giáo sư Lương biết chuyện các con không?"
"Vào lúc này hẳn biết rồi, trước kia không biết, chẳng qua là Giáo sư Lương biết Tưởng Thịnh Hòa đối với con không bình thường, cho rằng con không tiếp nhận, mới nghĩ đến dùng cách sửa sang nhà tìm cơ hội cho chúng con."
Lạc Kỳ không muốn để cho mẹ lo lắng, không nói ý tứ của Ba Tưởng Thịnh Hòa, mối quan hệ giữa ba anh và anh căng thẳng, luôn yêu cầu anh tìm cô gái môn đăng hộ đối để kết hôn.
Khương Nghi Phương vốn đang lo lắng trong nhà Tưởng Thịnh Hòa không đồng ý, hiện tại rốt cuộc cũng có thể thoải mái.
Tiếc nuối duy nhất là buổi sáng hôm đó không kiên trì một chút nữa mà bảo Tưởng Thịnh Hòa đi vào nhà uống ly nước.
"Hẹn hò bao lâu rồi?"
"Vừa đón nhận anh ấy chưa được mấy ngày, vốn muốn chờ tiếp xúc thêm nữa rồi dẫn anh ấy về, nào biết Giáo sư Lương muốn sửa sang nhà cửa."
Lạc Kỳ giải thích: "Mẹ, là con yêu cầu không công khai với bên ngoài. Thân phận chúng con chênh lệch lại quá lớn, con có áp lực, không phải anh ấy không muốn thừa nhận."
"Không sao, mẹ biết con không dễ dàng."
Trước kia Khương Nghi Phương cũng không dám hy vọng xa vời con gái còn có thể đón nhận tình cảm mới, Bùi Thời Tiêu đối với cô tốt như vậy cũng có thể ngoại tình, đả kích đối với con gái quá lớn.
"Chuyện này mẹ và ba con sẽ không nói với người ngoài."
Ban đầu con gái và Bùi Thời Tiêu đính hôn, trong nhà không chỉ có bác cả, những thân thích khác cũng vượt qua bọn họ mà lấy danh nghĩa của con gái để leo lên mối quan hệ với nhà Bùi Thời Tiêu, còn trực tiếp tìm người ta hỗ trợ.
Không một ai quan tâm đến cảm nhận của con gái.
Lạc Kỳ giải quyết được một tâm sự, lời nói dối không cần càng lăn càng lớn giống quả cầu tuyết như vậy nữa.
Cúp điện thoại xong, làm quen một chút chỗ phải ở, thì đi tắm rồi đi ngủ.
Nằm trên giường, tìm rất lâu mà không tìm thấy chốt mở đèn đầu giường trên tường.
Lạc Kỳ gửi tin nhắn hỏi Tưởng Thịnh Hòa: [ Chốt mở đèn trên tường ở đâu? ]
Tưởng Thịnh Hòa: [ Trên tủ đầu giường. ]
Đèn trên tường và tủ đầu giường là chung một bộ, nút bấm bị khăn giấy ngăn trở.
Lạc Kỳ lấy giấy ra, nhìn thấy nút bấm cảm ứng.
Tưởng Thịnh Hòa hỏi cô: [ Thấy không? ]
Anh ở hành lang bên ngoài, đi ra để đi đến thư phòng, nhưng không tiện đi vào tắt đèn giúp cô.
Lạc Kỳ: [ Thấy rồi. Tổng giám đốc Tưởng, anh còn chưa ngủ ư? ]
[ Anh còn việc phải xử lý, em ngủ trước. ]
Lạc Kỳ tắt đèn, không được hai phút, cô lại mở đèn, tìm một chiếc váy thích hợp để thay, đi thư phòng tăng ca với ông chủ.
Nghĩ đến ông chủ còn đang thức đêm, cô ngủ không được yên ổn.
"Tổng giám đốc Tưởng." Cửa thư phòng không khóa, cô đứng ở cửa, gõ hai cái.
"Ở nhà anh còn gõ cửa?"
Lạc Kỳ không nói chuyện, đi thẳng tới trước bàn đọc sách.
Tưởng Thịnh Hòa đang chống cằm xem máy vi tính, nâng tầm mắt lên, "Đổi chỗ không ngủ được?"
"Không phải." Lạc Kỳ ngồi đối diện ở bàn đọc sách, có vài tài liệu là cô trực tiếp có thể xử lý, mở ra bắt đầu xem từ trang thứ nhất.
Tưởng Thịnh Hòa nhắc nhở cô: "Đây là ở nhà, không phải công ty, em nên làm gì thì làm cái đó."
Lạc Kỳ đánh trống lãng, hỏi anh: "Sau khi Giáo sư Lương biết thì nói sao?"
"Mời em đến nhà ăn cơm."
Ngay cả cái nhà nhỏ này mà Lạc Kỳ cũng không quen thuộc, còn chưa chuẩn bị xong chính thức gặp mẹ anh.
Cô hối tiếc: "Xem như
vừa rồi em không hỏi."
Tưởng Thịnh Hòa cười: "Vào lúc này không coi mình là trợ lý rồi? Trợ lý cũng sẽ không phản bác ông chủ."
"..."
Lạc Kỳ lấy lời nói vừa rồi của anh để phản bác anh: "Đây là ở nhà, không phải ở công ty."
Nụ cười của Tưởng Thịnh Hòa không giảm, "Được, em nói cái gì thì chính là cái đó."
Lần nào Lạc Kỳ cũng không có lực chống đỡ loại lời nói không là lời nói tình cảm này, nhưng lại tựa như chiến thắng cả lời nói tình cảm.
Tưởng Thịnh Hòa thoát khỏi hòm thư, rút tài liệu trong tay cô.
Lạc Kỳ không có chuyện gì làm, thỉnh thoảng nhìn anh một cái.
"Tổng giám đốc Tưởng, trước kia anh được nghỉ sẽ làm gì? Cũng là tăng ca?"
"Nghỉ thì phần lớn anh tăng ca một mình."
Trong lòng Lạc Kỳ không dễ chịu.
"Không trò chuyện trước kia nữa. Cuộc sống trước kia của anh rất đơn điệu, kiếm tiền, đánh bài." Sau đó đi Thành phố Tô.
Lúc Tưởng Thịnh Hòa nói chuyện không ngẩng đầu, nói đến trước kia thì không tránh được tiết lộ cảm xúc.
"Anh uống nước không? Em đi rót." Lạc Kỳ cầm lấy ly nước của anh, làm trợ lý của anh một năm, trước giờ chưa rót nước cho anh, đều là anh pha cà phê giúp cô.
Tưởng Thịnh Hòa ngẩng đầu, trước đó cảm xúc hơi chập chờn, đã sớm bình tĩnh lại, cười nhạt hỏi cô: "Lấy thân phận gì rót? Trợ lý thì không được."
"Không phải trợ lý."
Thư phòng có máy lọc nước trực tiếp, Lạc Kỳ rót một ly.
Tưởng Thịnh Hòa không khát, nhưng vẫn uống nửa ly.
Nếu anh tiếp tục tăng ca, cô cũng không có khả năng ngủ, anh đóng tài liệu lại, ngày mai xem tiếp.
Tưởng Thịnh Hòa tắt đèn, Lạc Kỳ đi ở trước mặt anh quay về phòng ngủ, đến cửa, cô xoay người nói với anh: "Tổng giám đốc Tưởng, ngủ ngon."
"Tối nay đổi một cách gọi, có được không?" Giọng điệu anh thương lượng, đi về trước hai bước, ngăn đi ánh sáng, Lạc Kỳ bị bao phủ trong bóng dáng của anh.
Lạc Kỳ biết anh muốn nghe cô gọi cái gì.
Anh và cô duy trì khoảng cách thích hợp, không thúc giục cô, chờ cô gọi.
Ngay trước mặt, gọi ra miệng vẫn là có chút khó khăn.
"Qua mấy ngày nữa được không?"
Anh nói: "Cũng được."
Lại bổ sung: "Hôm nay là mười ngày lấy giấy chứng nhận kết hôn."
Chưa nghe nói ai kỷ niệm mười ngày cả.
Lạc Kỳ chợt phản ứng lại, mười ngày lấy giấy chứng nhận kết hôn, cô dời đến biệt thự, đối với anh mà nói không bình thường.
Đèn hành lang quá sáng, Lạc Kỳ tắt đi, chỉ có một chút ánh sáng mà hai phòng ngủ cho đường đi.
Lạc Kỳ gom góp dũng khí, "Chồng." Cô không thêm ngủ ngon, dừng mấy giây, sau đó mới nói: "Em ngủ đây. Ngủ ngon."
Trong lòng Tưởng Thịnh Hòa suy nghĩ để cho cô trở về phòng ngủ, bàn tay lại không nghe theo sai bảo mà ôm cô đến trước người, cằm vuốt ve trán cô, áy náy nói: "Từ khi lấy giấy chứng nhận kết hôn đến ở chung, cả đuờng đều bị anh đẩy đi. Có mệt không?"
"Không mệt." Lạc Kỳ cũng ôm anh, "Nếu anh không tỏ tình, em không điều đi, chúng ta lại ở cạnh nhau một khoảng thời gian không ngắn, cho dù biết cùng anh không thể, em chắc cũng sẽ thầm mến anh. Anh..."
Lạc Kỳ còn muốn nói, môi bị niêm phong.
Một cái hôn rơi ở giữa môi, kiềm chế giống như trước, Lạc Kỳ cho rằng cái này coi như là nói ngủ ngon, nhưng Tưởng Thịnh Hòa không thả cô ra.
Hôn đổi sang sâu hơn.
Chóp mũi của anh dán lên rồi lướt qua sống mũi của cô.
Muốn dùng môi miệng chiếm cô làm của riêng.
Biệt thự không giống phòng thuê ba tầng của cô, ở trong phòng trọ, xe hơi dưới lầu lui tới, âm thanh của người đi đường không ngừng, nhà cũ cách âm lại không tốt, trừ phi quá nửa đêm, trước giờ trong nhà sẽ không quá an tĩnh.
Mà hiện tại, biệt thự chỉ có hai người bọn họ, ngay cả tiếng hít thở cũng bị phóng đại vô hạn.
Tưởng Thịnh Hòa suy nghĩ muốn buông cô ra, nhưng chậm chạp không rời khỏi môi của cô.
Giống như trong cơn mưa to ngày đó anh cầu hôn cô, cảm thấy không có hi vọng, nhưng vẫn là đang chờ đợi.
Lạc Kỳ giơ tay vòng lấy cổ của anh.
Thấp giọng kêu một câu: "Tổng giám đốc Tưởng."
Tưởng Thịnh Hòa sao còn buông cô ra được.
Phòng ngủ của anh có đồ bảo vệ, buổi tối cô đi dạo trung tâm thương mại, anh đi mua hai hộp để sẵn ở trong nhà dự phòng.
Vừa đi vừa hôn, lần đầu tiên Lạc Kỳ vào phòng ngủ của ông chủ, tuởng ở trong chỗ này. Không ngờ Tưởng Thịnh Hòa cầm một hộp, lại quay lại phòng cô.
Giống như đêm đó đồng ý lời cầu hôn của anh, mọi chuyện cũng mất khống chế.
Trước mắt trời đất quay cuồng, Lạc Kỳ bắt chặt bả vai của anh.
Rơi trên chiếc gối như thế nào, đèn của gian phòng tắt khi nào, Lạc Kỳ có ấn tượng mơ hồ, bị chìm trong hơi thở của anh.
Hiện tại giác quan của Lạc Kỳ hỗn loạn, có lúc không phân rõ hiện tại người ôm cô rốt cuộc là ông chủ hay là chồng.
Loại cảm giác đó quen thuộc, xa lạ, lại phức tạp mà kỳ diệu.
Không cách nào nói rõ được.
Cho đến khi Tưởng Thịnh Hòa đi vào, Lạc Kỳ quay lại thực tế.
Trong một chốc đó, anh ôm cô vào ngực, hôn trán cô, giọng nói khàn khàn: "Anh yêu em. Trước đó em hỏi anh làm gì lúc ngày nghỉ. Nhớ em rồi, thì đi Thành phố Tô."
Giọng nói là trầm thấp dịu dàng chưa bao giờ có.
Song, thứ dành cho cô vẫn là cường thế.
Không biết Lạc Kỳ là đau hay là thế nào, hốc mắt ướt át.
Chờ cô quay về từ biển sâu vô biên vô tận, ngay cả trên lông mi mắt cũng có giọt nước hiện lên, trên sống mũi cũng có một giọt, là trên trán Tưởng Thịnh Hòa nhỏ xuống.
Lạc Kỳ vịn vào vòng eo có lực của anh, ánh mắt anh thâm thúy, ở phía trên cô nhìn cô, cô không dám đối mặt.
Tưởng Thịnh Hòa ôm cô một lúc lâu, rồi đứng dậy.
Lạc Kỳ cảm giác bên hông có đồ vật cấn vào người, đưa bàn tay sang đó để gạt đi, kéo ra thì chính là chiếc áo sơ mi màu đen của anh.
Bị đè cho nhăn nhúm, cô ném đi, không nhìn anh, mà thả vào bên cạnh chiếc giường.
Mọi chuyện bình tĩnh lại, tất cả lý trí cũng quay về.
Cô biết người đứng phía sau ở mép giường là chồng cô, nhưng mối quan hệ giữa trợ lý và ông chủ giống như khắc ở trong DNA, mười ngày ngắn ngủi còn chưa đủ để hoàn toàn chuyển biến.
Tình cảm anh đối với cô là bảy năm lẻ bảy tháng, mà cô đối với anh mới mười ngày, bản thân cô cũng không dám muốn, mười ngày cô có thể vì một người đàn ông mà làm nhiều như vậy.
Lấy giấy chứng nhận kết hôn, ở chung, có tiếp xúc cơ thể thân mật nhất.
Cô rõ ràng chậm nhiệt.
Xung động qua đi, không thể tránh khỏi sắp phải lúng túng.
Thì ra chung đụng khó khăn nhất không phải hôm nay, mà là ngày mai.
Lạc Kỳ không nhìn thấy Tưởng Thịnh Hòa có biểu cảm gì, "Tổng giám đốc Tưởng, lúc anh đi thì đóng cửa luôn cho em, cảm ơn."
Tưởng Thịnh Hòa: "..."
Dở khóc dở cười, anh thuận theo cô: "Được."
Mặc quần áo vào, anh đành phải quay về phòng mình.
Quay lại phòng ngủ chính, Tưởng Thịnh Hòa đi tắm, một vết cào trên vai khiến cho anh cảm thấy hai lần đó của tối nay là chân thực, cô là của anh.
Trong phòng ngủ không có thuốc lá, anh đi thư phòng lấy.
Vừa kéo cánh cửa ra, cánh cửa gian phòng Lạc Kỳ cũng mở ra, nhìn thấy anh, cô vô thức đóng cửa lại, qua hai giây, lại kéo ra.
Tưởng Thịnh Hòa nhìn rõ ràng váy ngủ trên người cô, biết vừa rồi vì sao cô vô thức đóng cửa, váy ngủ hai dây màu trắng gạo, còn là kiểu dáng ngắn.
Hai chân trắng nõn đều ở bên ngoài.
Lạc Kỳ cũng là đóng cửa rồi mới phản ứng lại, không cần tận lực tránh cái gì nữa, không nên làm tối nay cũng làm cả rồi, vì vậy lại rộng lượng kéo cửa ra, bị ép buộc gặp mặt anh.
"Tổng giám đốc Tưởng."
Anh hỏi: "Có phải muốn tìm đồ không?"
Lạc Kỳ cũng học anh thấy cơn sóng lớn mà không sợ hãi, "Đi rót ly nước."
"Anh rót cho em." Anh đã quên đã chuẩn bị một ly nước cho cô.
"Không cần. Em tự mình rót." Trong tay cô có ly, bước nhanh đến thư phòng gần đây. Vừa rồi mây mưa, hai người thân mật kề sát nhau, hoàn toàn khác với lúc luống cuống đồng ý lời cầu hôn của anh.
Trên người Tưởng Thịnh Hòa khoác tây trang, dự định đi xuống mảnh sân dưới lầu hút thuốc, cô mặc ít như vậy, anh cởi tây trang đắp lên người cô từ sau lưng cô.
Mấy ngày nay trời giảm nhiệt độ, mặc chiếc váy này quả thật là lạnh, nhưng Lạc Kỳ vừa đi tắm xong, cảm thấy còn ổn.
Lạc Kỳ nhận lấy nước, đưa lưng về phía anh uống mấy hớp.
Lúc cô uống nước, Tưởng Thịnh Hòa đè lại tây trang trên người cô, gần như ôm cô vào ngực.