Sinh nhật của Lạc Kỳ trôi qua không được mấy ngày thì nghênh đón kỳ nghỉ ngày 1 tháng 10 dài hạn.
Dâu tây Tưởng Thịnh Hòa trồng ở trong trồng trọt dụng cụ bị Tần Mặc Lĩnh nhớ nhung, nghỉ dài hạn, anh ấy dẫn Giản Hàng đến hái, còn lấy danh nghĩa là thăm Đâu Đâu và Mê Mê.
Tưởng Thịnh Hòa nghẹn vì anh ấy: “Cậu thật biết chọn thời gian, kỳ nghỉ chúng nó cũng đi đến bên mẹ tớ, đâu phải cậu không biết.”
“Thông cảm một chút.” Tần Mặc Lĩnh bưng giỏ bắt đầu hái dâu tây, “Phụ nữ có thai hồ đồ ba năm, mặc dù người hồ đồ không phải tớ, nhưng ngày ngày ở bên nhau, hiện tại tớ cũng không khôn lanh được chỗ nào.”
Tưởng Thịnh Hòa cạn lời.
“Biết cậu làm ba rồi, không cần một ngày khoe khoang một trăm lần.”
Giản Hàng mang thai hơn ba tháng, rốt cuộc cũng có thể công khai, ba câu của Tần Mặc Lĩnh không rời chuyện anh ấy thăng cấp làm ba.
Tưởng Thịnh Hòa nhìn anh ấy hái dâu tây hơi đỏ đỏ, “Chua như vậy, ăn được ư?”
“Hiện tại Giản Hàng muốn ăn đồ chua.”
“...”
Dâu tây trông rất bình thường, khẩu vị cũng bình thường, thắng ở chỗ thuần màu xanh lá cây không bị ô nhiễm bởi môi trường.
Cái giỏ không lớn, Tần Mặc Lĩnh hái nửa giỏ, Tưởng Thịnh Hòa nhìn vào dụng cụ trồng trọt, không còn nhìn thấy bất cứ trái dâu tây hơi đỏ nào nữa.
Trong sân có dù che nắng, Lạc Kỳ và Giản Hàng đang uống trà chiều, bên trên chiếc bàn bày đầy quà vặt.
Vào thời gian Lạc Kỳ trả lời một email, lần nữa ngẩng đầu nói chuyện, Giản Hàng đã tựa vào ghế ngủ, cô nghe Giản Hàng nói sau khi mang thai thì buồn ngủ đến mức cũng sắp không nhận ra mẹ ruột, đang họp cũng sẽ buồn ngủ.
Lo lắng Giản Hàng lạnh, cô về phòng đi lấy tấm mền nhung.
Tần Mặc Lĩnh rửa xong dâu tây để đưa cho Giản Hàng, không ngờ cô ngủ rồi, anh cởi áo khoác trên người đắp cho cô, đầu cô nghiêng sang một bên, nhìn có vẻ rất khó chịu.
Anh dọn chiếc ghế ngồi xuống, đưa tay để dưới đầu cô để cho cô xem như chiếc gối mà nằm.
Giản Hàng mơ màng mở mắt, không nhìn rõ người trước mắt, dựa vào hơi thở, cô biết là Tần Mặc Lĩnh.
“Chồng.”
“Ngủ đi, anh trông chừng em.”
Cô xoay mình nhìn anh, yên tâm tựa vào lòng bàn tay anh ngủ tiếp.
Lạc Kỳ lấy một tấm thảm lông dê dày, Tưởng Thịnh Hòa cất dù che nắng.
Đắp thảm lông dê, ánh nắng chiếu lên người, Giản Hàng xinh đẹp mà ngủ một giấc.
Tưởng Thịnh Hòa kiểm tra mỗi một bụi dâu tây trong dụng cụ trồng trọt một lần, tìm được hai bụi Tần Mặc Lĩnh hái sót, anh dẫn Lạc Kỳ vào biệt thự, rửa hai trái dâu đó cho Lạc Kỳ, hỏi cô: “Em có buồn ngủ không?”
“Em không hề buồn ngủ.” Cô cố ý nhấn mạnh: “Thật sự không buồn ngủ.”
Tưởng Thịnh Hòa bật cười, “Anh không phải có ý kia, chỉ là hỏi em có muốn ngủ trưa hay không.”
Lạc Kỳ lắc đầu, tựa vào trong lòng anh.
Cô chủ động hỏi anh: “Anh đã nghĩ tới muốn mấy đứa con chưa?”
“Tùy em. Mấy đứa cũng được. Anh đều thích.”
“Chờ công khai xong, chúng ta cũng không dùng bao nữa.”
Tưởng Thịnh Hòa không biết cô sẽ công khai ngày nào, theo quyết định của cô.
- -
Tiệc rượu thành lập tròn ba mươi năm của Viễn Duy quyết định vào ngày chín tháng mười, tất cả lãnh đạo cấp cao của công ty chi nhánh cũng nhận được thư mời tiệc rượu, đối tác và khách hàng lớn quan trọng của Viễn Duy cũng được mời tham gia.
Tập đoàn Lăng Hoằng nhận được hai lá thư mời, Thôi Nhiễm gọi điện thoại cho chồng, hỏi sắp xếp ra sao.
Chồng sống ở nước ngoài, có hạng mục cần anh ta ký tên, không thể phân thân.
“Em đi thay mặt anh, Tổng giám đốc Tưởng biết hạng mục này quan trọng, đến lúc đó anh ở trong điện thoại chúc mừng một chút.”
Thôi Nhiễm vốn muốn dẫn Phó giám đốc của công ty đi, lúc tan làm em họ đến tìm cô ta, năn nỉ: “Chị, dẫn em đi trải sự đời đi.”
Đi đến tiệc rượu để trải sự đời là một nguyên nhân, chủ yếu muốn xem thử một nửa kia của Tưởng Thịnh Hòa là ai, muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Lạc Kỳ.
Thôi Bồng bảo đảm: “Em đi theo rồi một bước không rời chị. Chị đúng là cho rằng em không có đầu óc đến mức kia, nổi điên sau khi uống rượu ở trong tiệc rượu của người ta ư?”
Cô ta nói thật: “Người bên cạnh theo đuổi em lại coi thường. Em cũng muốn tìm một người bạn trai chất lượng tốt một chút. Hiện tại hầu như là hai điểm một đường đi, nhà và công ty, ngay cả đi dạo phố mà em cũng rất ít khi đi, chỉ muốn chứng minh cho chị xem em không kém như vậy, lúc ấy chẳng qua là đầu óc nhất thời úng nước.”
Thôi Nhiễm mềm lòng, lại nhìn thấy một năm qua em họ triệt để hối cải, biểu hiện không tồi, hết lòng làm hết phận sự trong công việc, nên dự định dẫn cô ta đi.
Nhiều lần dặn dò: “Biết là sân của ai chứ?”
“Có thể không biết sao?” Thôi Bồng tự giễu cợt: "Chị xem em dám trêu anh ta à? Một năm này chẳng phải em cũng cụp đuôi làm người đàng hoàng còn gì."
Cô ta thật không dám trêu chọc Tưởng Thịnh Hòa.
Một năm này cô ta sống cũng không vừa ý, trong lòng rất nghẹn, chỉ có Lạc Kỳ sống không được, kết cục còn thảm hơn thì trong lòng cô ta mới có thể thoải mái, mới có thể hoàn toàn thăng bằng.
Đầu năm Bùi Thời Tiêu đến Lăng Hoằng, lần đó, anh ta giúp Lạc Kỳ thì thôi, lại còn nói với mẹ anh ta là qua để giải quyết chuyện của cô ta, mẹ anh ta cho rằng cô ta lại gọi điện thoại cho Bùi Thời Tiêu.
Cách ngày, Lý Cẩn tìm đến chỗ ba mẹ cô ta, chất vấn ba mẹ dạy dỗ cô ta thế nào.
Ba mẹ cô ta ngơ ngác, không biết chuyện gì cả, kêu cô ta quay về.
Thôi Bồng giải thích với Lý Cẩn là Lạc Kỳ gọi điện thoại kêu Bùi Thời Tiêu đi sang đó, không phải mình.
Lý Cẩn cười, trong ánh mắt nhìn cô ta tất cả đều là sự khinh miệt, "Nói dối thành tinh, lúc này rồi cô còn đẩy lên đầu Lạc Kỳ? Lạc Kỳ tám đời cũng không thể chủ động gọi điện thoại cho Bùi Thời Tiêu."
"Bà không tin có thể điều tra..." Ghi chép cuộc gọi của Bùi Thời Tiêu.
Lời nói nói một nửa bị Lý Cẩn cắt ngang: "Không rảnh nghe cô nói dối. Tôi lần đầu tiên gặp cô thì đã nói với cô tôi không phải đàn ông, không ăn chiêu trò kia của cô. Cô có một chút liêm sỉ nào không?"
Ba nghe Lý Cẩn nói chuyện khó nghe như vậy, kích động đứng lên, "Tôi nói bà biết là tôi vẫn đang nhịn bà đó nha!”
Lý Cẩn dẫn mấy người đến, căn bản không sợ, "Để cho các người xem thử con gái ngoan nhà mấy người đã làm cái gì."
Ba mẹ xem video của cô và Bùi Thời Tiêu, Lạc Tân xông đến đánh Bùi Thời Tiêu.
"Trong video bị đánh chính là con trai tôi, nó có vị hôn thê, đánh nó là em trai của vị hôn thê nó. Con trai tôi không ra hồn, con gái ông cũng chả phải, biết rõ nó sắp kết hôn, còn không có một chút lòng xấu hổ nào cả."
"Vạn bất đắc dĩ tôi sẽ không lấy video này ra, bản thân tôi cũng cảm thấy mất mặt. Đáng tiếc video chỉ quay đến đây, đặc sắc hơn các ông không nhìn thấy được."
Ba mẹ cũng là vào hôm đó mới biết nguyên nhân cô ta bán nhà, Lý Cẩn có chuẩn bị mà đến, cũng đã nghe ngóng rõ ràng chuyện cô ta trở thành chủ nợ của Lạc Kỳ.
Ba mẹ bị chọc tức không cho phép cô ta ở một mình trong căn hộ, bảo cô ta dọn về nhà.
Thôi Bồng không tính những món nợ này lên đầu Lạc Kỳ thì khó mà hả giận.
Vì để lấy được lòng tin của chị họ, một năm này cô ta trừ ăn cơm đi ngủ, thì một lòng một dạ làm việc, ba mẹ đau lòng cô ta, ngày nào cũng thay đổi đủ các món ăn ngon cho cô.
Chị họ còn trấn an cô ta thế này: Nên cho qua thì cho qua, Bùi Thời Tiêu không dễ chịu hơn em, làm mất bạn gái nhiều năm như vậy, bệnh viện điều trị Đông Bác còn bị Tưởng Thịnh Hòa sử dụng thủ đoạn thu mua, ba mẹ ly hôn, sau này cục diện rối rắm trong công ty cũng phải chờ anh ta điều chỉnh.
Bùi Thời Tiêu có lẽ hi vọng Lạc Kỳ sống tốt, nhưng cô ta thì không.
Cho nên làm sao mà cho qua được?
Hiện tại có Tưởng Thịnh Hòa làm chỗ dựa cho Lạc Kỳ, cô ta không thể làm gì Lạc Kỳ, chỉ chờ ngày Lạc Kỳ bị vợ Tưởng Thịnh Hòa phát hiện.
Không phải là không báo thù, mà chưa tới lúc mà thôi.
Ngày chín, Thôi Bồng và chị họ bay đi Bắc Kinh, chạng vạng đến làng du lịch. Viễn Duy bao hết làng du lịch để chúc mừng tập đoàn thành lập tròn ba mươi năm.
Làm xong thủ tục nhận phòng, để hành lý vào phòng, Thôi Bồng đi với chị họ ra bờ hồ tản bộ.
Hôm nay bờ hồ vô cùng náo nhiệt, có tiệc buffet nướng.
Suốt đường gặp phải không ít người nhưng không người nào cô ta quen mặt, chị họ thỉnh thoảng gặp phải một người quen thì lên tiếng chào hỏi.
Chân Thôi Bồng chợt tạm ngừng một lát, nhìn thấy trừ Lạc Kỳ, đó là người phụ nữ cô hận nhất.
"Biết à?" Thôi Nhiễm men theo tầm mắt của cô ta mà nhìn sang, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp lộng lẫy.
"Lạc Vũ." Cô ta cắn răng nghiến lợi.
Thôi Nhiễm chỉ từ chỗ của em họ nghe về Lạc Vũ, nói ban đầu chính là Lạc Vũ chạy đi tìm em họ rồi quay video. Có thể bắt gian thay chị họ còn không nói với chị họ, khắp nơi bảo vệ chị họ, em họ như vậy ai mà không muốn.
"Người đàn ông bên cạnh cô ta là ai?"
Thôi Bồng hỏi rồi lại cảm thấy hỏi một câu dư thừa, chị họ làm sao mà ai cũng biết được.
Thôi Nhiễm đúng là biết, chơi rất táo bạo ở Thượng Hải, "Hạ Hủ. Cháu trai Hạ Vạn Trình."
Từ đáy lòng Thôi Bồng không muốn thừa nhận: "Chị sẽ không nhìn lầm người chứ?" Sao Lạc Vũ có thể ở bên cạnh cháu trai của Hạ Vạn Trình được!
"Không nhìn nhầm, cậu ấy là bạn của bạn của anh rể em, ăn cơm chung."
"Anh ta nông cạn như vậy hả? Lạc Vũ cũng không có một chút năng lực nào, chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi tầm thường, anh ta vừa ý cô ta cái gì?"
"..." Thôi Nhiễm hoàn toàn không có lý do phản bác.
Bên kia, Lạc Vũ cũng nhìn thấy cô ta.
Bên trong Lạc Vũ mặc váy, bên ngoài có chút lạnh, cô ấy khoác một cái áo khoác.
Nhìn thấy gương mặt kia, cô ấy vén tay áo.
Thôi Bồng bị đánh thì sợ, tạo thành điều kiện phản xạ, nhìn thấy cô ấy vén tay áo thì không khỏi lui nửa bước ra sau lưng chị họ.
Hạ Hủ không biết cô ấy đang cách không khí mà đối mặt chửi nhau, "Bên trong mặc trang phục Haute Couture, em thô lỗ vén tay áo như vậy hả? Có thể tao nhã một chút không?"
Lạc Vũ cười nhạt, "Không thể. Em nóng."
Hạ Hủ thả tay áo áo khoác của cô ấy xuống.
Lạc Vũ nhìn thấy chị họ, vẫy tay với chị họ, "Chị!"
Hôm nay Lạc Kỳ mặc một chiếc váy nhãn hiệu bình dân,
nhưng trên người cô thì lại toả ra khí chất của hàng hiệu.
Đã sớm nghe nói người phụ trách Nhuệ Phổ là người đảm đương giá trị nhan sắc của Viễn Duy, không ít người hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Kỳ, gặp xong thì tầm mắt như bóng với hình.
Chiếc nhẫn kim cương trên tay cô ngăn trở người có ý tưởng đối với cô.
"Chị," chờ chị họ đến gần, Lạc Vũ nhỏ giọng hỏi: "Sao Thôi Bồng cũng đến?"
"Cô ta làm trong Lăng Hoằng, chắc hẳn chị họ cô ta dẫn tới." Cô nghe Thôi Nhiễm đề cập, nói để em họ ở bên người để quản lý.
Mặt trời còn chưa rơi xuống, hai nhóm người cách mười mấy mét xa, không có cách nào giả mù mà không nhìn thấy nhau.
Lăng Hoằng là khách hàng lớn của Nhuệ Phổ, Lạc Kỳ không thể không đi đến để chào hỏi, "Các em chơi đi, chị đi chào hỏi một tiếng."
Thôi Nhiễm cũng đi sang bên này, bắt đầu khách sáo.
"Tổng giám đốc Lạc, đã lâu không gặp."
Lạc Kỳ cười cười, "Đang dự định làm xong đoạn này, đi đến Thượng Hải viếng thăm cô đấy."
Vì sao viếng thăm, lòng mọi người biết rõ, bởi vì lại đến thời gian gia hạn hợp đồng.
Hàn huyên vài câu, Lạc Kỳ nói có khu tiệc buffet nướng, không ít người ở bên kia vừa nướng vừa trò chuyện, "Cách tiệc rượu còn có hai tiếng mấy, Tổng giám đốc Thôi cũng có thể sang bên kia để ăn một chút đồ nướng trước."
Thôi Nhiễm khách khí nói: "Được, cô bận việc đi, chúng tôi đang muốn đi qua đó."
Thôi Bồng cười giễu cợt một tiếng: "Đúng là xem mình như bà chủ."
Lạc Kỳ nhìn cô ta, "Đúng thì sao?"
"..."
Đủ không biết xấu hổ.
Chị họ còn ở bên cạnh, Thôi Bồng chịu đựng không mắng, "Nói tôi không có lòng liêm sỉ, bản thân thì sao? Là cô xác định tối nay vợ của Tưởng Thịnh Hòa không đến, hay là đắc ý bản thân không khác chính cung?"
"Thôi Bồng!" Thôi Nhiễm đánh đầu cô ta một cái, một cái đánh rất nhẹ nhàng, là làm cho Lạc Kỳ xem.
"Em ấy bị tôi quản lý quá nghiêm khắc, trong lòng không vui, bắt được ai thì trút giận với người đó, cô đừng để trong lòng."
Lạc Kỳ: "Vậy xem ra quản lý còn chưa đủ nghiêm khắc, đánh thêm hai cái, xem cô ta còn dám ngay mặt cô mà ăn nói tùy tiện không."
Thôi Nhiễm bị nói, trên mặt không kiềm chế được.
Thôi Bồng oán hận nói: "Tôi xem cô có thể đắc ý được bao lâu."
"Tôi có thể đắc ý đến mức bất cứ lúc nào cũng khiến cho cô rời đi được, nhưng tôi sẽ không đuổi cô đi." Lạc Kỳ lấy điện thoại trong túi xách ra, "Tôi muốn khiến cho bản thân cô khóc mà cút về."
Bây giờ cô còn có chuyện quan trọng phải làm, một lát lại xử lý Thôi Bồng, gửi tin nhắn ghi âm thoại cho Hứa Hướng Ấp, bên kia ngay sau đó nghe máy.
"Bác Hứa, bác và bác gái Hứa đến đâu rồi? Con đi đón các bác."
"Đã vào làng du lịch. Bọn bác và mẹ con cùng đến, bà ấy ở nhà không có chuyện gì làm, dẫn Đâu Đâu và Mê Mê đến chơi, nói không khí của làng du lịch tốt."
"Mẹ con cũng đến rồi ạ?"
"Ừm."
"Con qua đó ngay."
Lạc Kỳ cất điện thoại di động, cũng không chào hỏi mà đã cất bước đi.
Thôi Nhiễm không để ý tới xử lý em họ, muốn biết "Mẹ con" trong miệng Lạc Kỳ là ai. Thế mà có thể đi cùng xe với dượng để đến làng du lịch, vậy chắc hẳn là người đặc biệt thân quen của dượng.
Trong lòng Thôi Bồng hốt hoảng một cách khó hiểu, Lạc Kỳ lại gọi Hứa Hướng Ấp là bác Hứa.
Thôi Nhiễm không đi đến bờ hồ, đi phương hướng của khách sạn, Thôi Bồng theo sát bước chân của chị họ.
Cô ta nhìn thấy dượng đậu xe ở cửa chính khách sạn, ba người ngồi phía sau đi xuống, dượng của cô ta, còn có một người mà Thôi Nhiễm cảm thấy quen mắt, lại một lúc cũng không nhớ ra là ai, trong xe còn vọt xuống hai con Samoyed.
Thôi Nhiễm đột nhiên nhớ ra, "Đó không phải là... Mẹ của Tưởng Thịnh Hòa sao?"
Nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng Lương Chân.
Cô ta còn từng gặp Lương Chân một mặt trong nhà dượng.
Chỉ nhìn thấy Lương Chân chỉnh sửa mái tóc dài của Lạc Kỳ một chút, hai con Samoyed kia vây quanh Lạc Kỳ, không ngừng thân mật mà xoay vòng.
Cho nên "Mẹ" trong miệng của Lạc Kỳ là Lương Chân?
Trừ Lương Chân, không còn những người khác.
Sau lưng Thôi Nhiễm đổ mồ hôi lạnh, may mà ban đầu cô ta ký hợp đồng với Lạc Kỳ.
Cô và Lương Chân dẫn theo hai con Samoyed đi vào khách sạn, bọn họ không tham gia tiệc rượu tối nay, Lạc Kỳ đi ra bờ hồ với dượng.
Thôi Nhiễm đánh bả vai của Thôi Bồng một cái: "Em suýt hại chết chị rồi."
Thôi Bồng tan vỡ ngay tại chỗ, "Sao có thể! Không thể nào! Sao cô ta có thể lấy giấy chứng nhận kết hôn với Tưởng Thịnh Hòa! Sao Tưởng Thịnh Hòa lại cưới cô ta!"
Hiện tại Thôi Nhiễm ngẫm lại vì sao ngày đó trong buổi hội nghị lãnh đạo cấp cao của Nhuệ Phổ, Tưởng Thịnh Hòa lại đột nhiên xuất hiện. Vì sao Tưởng Thịnh Hòa dẫn Lạc Kỳ đi đến nhà của dượng. Vì sao cô hỏi dượng Tưởng Thịnh Hòa liên hôn với nhà nào, dượng đáp một nẻo. Vì sao ngày đó lúc ăn cơm, Tưởng Thịnh Hòa sẽ ngay trước mặt dượng mà gắp sườn cừu nướng cho Lạc Kỳ.
Thôi Bồng khóc lóc, Tưởng Thịnh Hòa là cổ đông lớn của Lăng Hoằng, Lạc Kỳ và Tưởng Thịnh Hòa kết hôn, đồng nghĩa Lăng Hoằng cũng có phần của Lạc Kỳ, một năm qua thế mà cô ta đi làm thay cho Lạc Kỳ!
Cô ta không tham gia tiệc rượu, nằm ở trong phòng một đêm.
- -
Buổi sáng ngày thứ hai Lạc Kỳ cũng không nhìn thấy Thôi Bồng, nghe Lạc Vũ nói sáng sớm nhìn thấy mắt của Thôi Bồng bị sưng, kéo vali bắt xe đi rồi.
Thôi Nhiễm còn chưa đi, hôm nay gặp khách hàng quan trọng, thuận tiện bàn về hợp tác sang năm.
Tưởng Thịnh Hòa bận bịu chiêu đãi đối tác quan trọng của Viễn Duy, cô vì tránh hiềm nghi, tối hôm qua ở trong phòng của mình, không biết Tưởng Thịnh Hòa đánh bài tới mấy giờ mới quay về.
Mẹ chồng và bác gái Hứa tự đi chơi, để Đâu Đâu và Mê Mê tại làng du lịch, đi đến suối nước nóng ngâm mình.
Mãi đến buổi trưa, cô mới nhìn thấy Tưởng Thịnh Hòa.
"Hôm nay ngày mười, chúc mừng tròn một năm yêu nhau với anh."
"Em không quên?"
"Bận rộn đi nữa thì cũng nhớ."
Lúc ấy cô nói không thể quên ăn mừng với cô.
Đã đồng ý cô thì cũng không sẽ nuốt lời.
Buổi chiều đối tác quan trọng cũng quay về, tối nay là liên hoan của lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Viễn Duy, anh nói với bọn họ anh phải đi ra nước ngoài công tác, chuyến bay buổi tối.
Liên hoan tối nay là anh tự móc hầu bao, khổ cực cả một ngày, lấy đồ ăn thức uống để khao bọn họ.
Lạc Kỳ hỏi: "Đi đâu chúc mừng?"
"Đi sang làng du lịch bên cạnh." Bên kia không lớn bằng làng du lịch này, nhưng hoàn cảnh tốt hơn chỗ này, có con suối trực tiếp dẫn từ trên núi xuống.
Hai làng du lịch là chung một ông chủ, ông chủ là một trong số bạn thuở nhỏ của anh.
"Anh đặt phòng rồi."
Hai người thu dọn hành lý, ngồi khác xe mà rời khỏi.
Buổi tối Tiểu Khương không tham gia liên hoan của lãnh đạo cấp cao, ông chủ "đi công tác", anh phải "đi theo", khuya về nhà dỗ dành đứa con.
Bận bịu một ngày, đầu óc cũng bị ồn ào mà đau nhức, có một đổng sự cười đề nghị: "Dù sao cũng là Tổng giám đốc Tưởng tự móc hầu bao, chúng ta không thể bạc đãi bản thân, đi sang cạnh làng du lịch tụ họp nhé? Mùi vị thức ăn của nhà hàng riêng tư bên kia ngon hơn khách sạn bên này, không khí cũng tốt hơn bên này, còn có thể câu cá."
Anh hỏi Lệ Nhuỵ: "Tổng giám đốc Lệ có ý kiến gì không?"
"Được đấy." Lệ Nhuỵ nói: "Cho người đặt phòng đi."
Vì vậy một nhóm hai mươi mấy người cuồn cuộn lái xe đi đến một làng du lịch khác.
Nói là bên cạnh, thật ra thì cách cũng rất xa, lái xe xấp xỉ một tiếng.
Bốn chiếc xe thương vụ dừng ở cửa khách sạn, mọi người lục tục đi xuống, chỉ nhìn thấy hai người đi từ khách sạn ra, tay nắm tay.
Hai bên đều sửng sốt, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Trước mặt là tất cả lãnh đạo cấp cao của Viễn Duy, Lạc Kỳ vô thức muốn rút bàn tay bị Tưởng Thịnh Hòa nắm chặt.
Tưởng Thịnh Hòa không thả ra, "Đừng lừa mình dối người nữa."
Lạc Kỳ: "..."
Ai có thể nghĩ tới trong một làng du lịch khác, ông chủ "đi ra nước ngoài công tác" sẽ gặp phải nhóm lãnh đạo cấp cao "không bạc đãi bản thân" đâu chứ.