Edit: Lãnh Tử Dạ + Đào
Beta: An An
_
[Vun đắp tình cảm với nữ phụ, khen thưởng nhiệm vụ: 300 nhân dân tệ. ]
Khá lắm, hệ thống bủn xỉn này mà cũng dám lãng phí tiền như vậy sao.
Trực giác của Cố Minh Âm nói cho cô biết rằng việc này không bình thường chút nào. Bên trong khẳng định có mờ ám.
Nhưng mà…
Giải thưởng thật sự nhiều.
Cố Minh Âm đóng kín màn hình, nhìn chằm chằm giao diện nói chuyện phiếm với Thẩm Dư Tri đến xuất thần. Đang lo lắng chào hỏi như thế nào để tương đối tự nhiên, Thẩm Dư Tri liền nhắn một tin.
[ Tiểu Nãi Nhu: Chọc chọc. (lén lút nhô ra.jpg)]
Biểu tình của mèo nhỏ quá mức đáng yêu.
truyện chỉ được đăng tại wordpress và truyenwiki1.com tiemduahau, mọi nơi khác đều là ăn cắp!!!!
Cố Minh Âm âm thầm lưu lại nhãn dán rồi nhắn một tin.
[ Tiểu Nãi Nhu: Ha ha, buổi tối Âm Âm có làm gì không? ]
[ Cố Minh Âm: Tạm thời không có. ]
[ Tiểu Nãi Nhu: Vậy buổi tối chúng ta cùng đi dạo chợ đêm đi. ]
Vốn dĩ Cố Minh Âm đang buồn rầu, không biết làm như thế nào cùng Thẫm Dư Tri thúc đẩy tình bạn, không nghĩ đến “cô ấy” lại trực tiếp cho cơ hội.
[ Cố Minh Âm: Được. ]
[ Tiểu Nãi Nhu: Vậy buổi tối tan học tớ ở cổng trường chờ cậu nhé. ]
[ Cố Minh Âm: Ok. ]
**
Chớp mắt đã tan học, Cố Minh Âm đem cặp sách về ký túc xá trước, theo lời hẹn đi đến cổng trường. Thẩm Dư Tri đã đợi một hồi lâu, “cô” chân dài tay dài, sống lưng thẳng tắp. Yên lặng đứng dưới trời chiều như một bức tranh đẹp đẽ.
Khóe mắt cô lướt qua đám người một cái, nhanh chóng đã phát hiện ra Cố Minh Âm.
Thẩm Dư Tri nhếch môi cười, bước đến.
“Âm Âm.”
“Xin lỗi, có phải cậu đợi rất lâu không?”
“Không có, là do tớ đến quá sớm .” Thẩm Dư Tri tự nhiên kéo cánh tay Cố Minh Âm lại, sóng vai đi bên cạnh cô.
Bình thường Thẩm Dư Tri lạnh lùng, người khác lấy lòng đều bỏ mặc không để ý. Trừ Triệu Mặc Thần và Cố Gia Vũ, cơ hồ không thấy cô thân cận cùng học sinh khác. Nên cả hai người đi ngang qua làm đám học sinh đều thấy hiếm lạ, liên tiếp ghé mắt. Thấy đối tượng thân cận cô là Cố Minh Âm, ánh mắt càng thêm ý vị thâm trường.
Những ánh mắt kia đều có địch ý, Thẩm Dư Tri chậm rãi kéo lại lòng bàn tay cô lại và khoác lên bả vai, tay dài che chắn một số ánh mắt cho Cố Minh Âm. Trên mặt Thẩm Dư Tri vẫn mang theo ý cười, trong mắt lại lạnh như băng, chứa đầy sự cảnh cáo.
Đám học sinh cũng không muốn đụng đến vị đại tiểu thư này, lần lượt thu liễm ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, tăng tốc bước chân rời khỏi trường học.
Khoảng cách giữa Nhất Trung Nam Sơn và đường dành riêng cho người đi bộ chỉ có mười lăm phút. Khi hai người đến cũng chính là thời điểm đường phố náo nhiệt nhất. Ngõ phố phồn hoa, đèn đuốc đẹp, người đi đường tới lui dày đặc.
Cố Minh Âm vốn chỉ nghĩ là tùy ý đi dạo, mục đích chủ yếu là vì 300 nhân dân tệ kia. Nhưng khi nhìn thấy tiệm nữ trang lớn nhỏ hai bên, nhịn không được nổi lên du͙ƈ vọиɠ muốn mua sắm.
Từ lúc cô đi khỏi Cố gia chỉ lấy hai bộ quần áo để mỗi ngày thay đổi. Trong đó có một bộ từ trong vùng núi mang ra ngoài vào một năm trước, đã sớm rách rưới.
“Chúng ta đi cửa tiệm kia xem một chút đi.” Thẩm Dư Tri lôi kéo cánh tay Cố Minh Âm, ngựa quen đường cũ đi đến tiệm đối diện.
Giá của quần áo trong tiệm đều khá ổn định, nằm trong phạm vi cô có thể trả được.
Cố Minh Âm vuốt ve ví tiền trong túi áo, bắt đầu suy nghĩ chút tiền này thì đủ mua mấy bộ quần áo. Trừ đồ thay hằng ngày, cô còn cần hai bộ nội y thay giặt và một đôi giày sandal. Dù sao thời tiết đang từ từ nóng lên, đôi giày thể thao dưới lòng bàn chân này hẳn là chống đỡ không được bao lâu nữa.
Cố Minh Âm đang suy tư thì bị một nữ sinh đang ra khỏi tiệm vội vàng đụng vào bả vai. Cô không để ý, hai chân lảo đảo bước hai bước, phản xạ có điều kiện bắt lấy người bên cạnh để ổn định bản thân.
Cố Minh Âm cảm giác tay mình chạm phải một vật thể vô cùng dẻo dai, cô nhìn qua vị trí bàn tay để thì trong lòng lộp bộp một cái.
To, to quá!
Cố Minh Âm khiếp sợ, trong lúc nhất thời quên phản ứng.
Bóng đèn trắng đung đưa, khuôn mặt trắng như tuyết của Thẩm Dư Tri đã đỏ thành một mảnh. Trong đôi mắt ướt sũng tràn đầy sự luống cuống.
Cố Minh Âm vội vàng rút tay ra phía sau, hết sức xấu hổ ho nhẹ tiếng, nghiêm mặt nói xin lỗi:
“Thật xin lỗi.” Giọng nói ngừng lại, lại hỏi.
“Cậu có đau không?” Lúc nãy Cố Minh Âm muốn đứng vững nên không cố kỵ lực của cánh tay, nghĩ thôi cũng biết cường độ không nhẹ.
Biểu tình Thẩm Dư Tri lộ ra vài phần không được tự nhiên:
“Không, không đau.”
“Vậy là tốt rồi.” Cố Minh Âm nhẹ nhàng thở ra.
Không khí đột nhiên trầm mặc, Thẩm Dư Tri bị choker trên cổ ngăn trở yết hầu nhấp nhô một phen. “Cô” cau mày, sắc mặt càng thay đổi, sau đó tiện tay cầm một cái váy hỏi người hướng dẫn hỏi:
“Tôi muốn thử chiếc váy, cho hỏi phòng thử đồ ở đâu vậy?”
“Đi tới phía trước là tới. Nhưng mà khóa cửa phòng bên trái kia bị hỏng rồi,