Edit: Lãnh Tử Dạ
Beta: An An & Ỉn
_
Thẩm Dư Tri mạnh mẽ ấn Cố Minh Âm lên ghế ngồi đối diện bàn trang điểm, cô cũng không ngờ trông Thẩm Dư Tri gầy yếu nhưng cánh tay kia có lực lớn đến như vậy, hoàn toàn làm cô không giãy dụa được ra. Cuối cùng cô thở dài, ngoan ngoãn để Thẩm Dư Tri loay hoay trên mặt mình.
Chưa kể, lòng bàn tay của trà xanh nhỏ ấm áp, cách mát xa thành thạo, mát xa qua lại quả thật rất thoải mái.
“Thẩm… Tri Tri, mỗi ngày cậu đều phải làm như vậy sao?”
“Cũng không phải mỗi ngày đâu, một tuần hai lần thôi à.”
Cố Minh Âm từ từ nhắm hai mắt: “Chẳng trách trên người cậu lúc nào cũng thơm ngào ngạt.”
Thẩm Dư Tri đắc ý: “Tớ cũng cảm thấy trên người Âm Âm thơm ngào ngạt.”
Bầu không khí giữa hai người nhẹ nhàng ấm áp. Không biết đã qua bao lâu, Thẩm Dư Tri mới kết thúc mát xa, Minh Âm đã sớm mệt không chịu nổi, ngáp một cái rồi ỉu xìu bò lên trên giường, nhắm mắt lại lập tức ngủ. Thẩm Dư Tri cũng không ầm ĩ đến cô, đóng cửa phòng lại rón lại, rón rén rời đi.
Trở lại phòng ngủ của mình, Thẩm Dư Tri lập tức tẩy trang.
Mascara trên mắt, tháo lens trong mắt, lau lớp son môi nude tự nhiên và nhũ tạo khối trên xương quai xanh. Tẩy trang sạch sẽ xong xuôi, khuôn mặt của cậu chỉ còn lại sự mệt mỏi và âm trầm.
Cậu nằm lên giường, thuận tay cầm bình sơn móng tay lên sơn móng chân.
Trùng hợp ba Thẩm vừa vặn gọi điện thoại tới.
Cậu nhận máy, lười tiếp tục giả giọng (nữ), lười biếng “Alô” một tiếng.
“Tri Tri.”
“Đừng gọi tôi là Tri Tri.” Thẩm Dư Tri đối với cha ruột không nể mặt, “Ông có thể kêu tôi là Thẩm Dư Tri hoặc Dư Tri.”
Ba Thẩm im lặng hai giây: “Con lại phát bệnh à?”
“Dù sao đi nữa cũng đừng gọi tôi là Tri Tri.” Thẩm Dư Tri đem chai sơn móng tay vặn chặt nắp, chân duỗi thẳng tắp đợi nó khô tự nhiên, “Ngài nửa đêm không ngủ, tìm tôi làm gì?”
“Nghe Triệu Lạc nói con tìm bạn cùng phòng? Còn là nữ?”
“Ừ.” Thẩm Dư Tri không phủ nhận, “Là chân mệnh thiên nữ* của tôi.”
(*chân mệnh thiên nữ: giống với chân mệnh thiên tử mọi người hay nói, ngày xưa là chỉ các vị vua được trời định, nay nói theo nghĩa nói về duyên trời định của mình…)
Cha Thẩm hiểu lầm ý nên cả người đều ngây ngốc.
“Không phải… Ba cũng không phản đối con yêu sớm, nhưng tình huống này của con…”
Ba.
Không đợi ông nói xong, Thẩm Dư Tri lập tức cúp điện thoại.
Một giây sau, nhóm chat “Gia đình hạnh phúc” của nhà bọn họ yên lặng đã lâu lại rung lên.
[ Tri túc thường lạc (Mẹ): Tri Tri, bạn nữ kia xinh đẹp không?]
[ Trời cao biển rộng (Ba): Tri Tri, con đây là đang lừa gạt tình cảm của cô bé đó, không thể làm như vậy được.]
[ Gia đình hòa thuận vạn sự hưng (Dì Triệu bảo mẫu): Rảnh thì đưa về nhà, dì hầm sườn heo cho các con ăn. ]
[ Thảo nguyên tuấn mã (Chú Triệu lái xe): Chú ủng hộ con.]
Thẩm Dư Tri: “…”
Thẩm Dư Tri: [ Về sau không nên gọi con là Tri Tri.]
Gia đình hạnh phúc: [… ]
Thẩm Dư Tri: [ Bây giờ tên này là độc quyền, mọi người không có bản quyền mà gọi bậy là đang xâm phạm, có hiểu không? ]
Gia đình hạnh phúc: [… ]
Xong đời, đứa nhỏ này rốt cuộc cũng điên rồi.
Thẩm Dư Tri mặc kệ ba mẹ cậu và dì, chú nghĩ như thế nào, cậu chỉ muốn phải nhanh chóng chinh phục thế giới chi tử. Chỉ có giành được tình yêu thuần khiết nhất của thế giới chi tử, mới có thể đường đường chính chính làm nam nhân bảy thước.
Thẩm Dư Tri tắt đèn nhắm mắt.
Cậu có thể cảm nhận được luồng khí ấm áp liên tục không ngừng từ cách vách truyền đến. Luồng khí này vẫn luôn quanh quẩn thân thể xua tan hơi lạnh khiến cậu cảm thấy rất thoải mái, cũng nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Đây là lần đầu tiên trong mười bảy năm qua, Thẩm Dư Tri đi vào giấc ngủ nhanh nhất.
Ánh mặt trời xuất hiện, bóng tối khuất dần, từng tia nắng thay thế cho màn đêm, chính thức bắt đầu một ngày mới.
Cố Minh Âm thức dậy rất sớm, cô chạy bộ một vòng rèn luyện thân thể. Sau đó trở về chuẩn bị bữa sáng, đem bữa sáng ra bàn, Thẩm Dư Tri cũng đã thức giấc.
“Âm Âm, cậu dậy sớm thế.” Cậu xoa đôi mắt nhập nhèm, giọng nói vừa tỉnh ngủ hơi khàn khàn.
“Đi sửa soạn nhanh một chút rồi ăn điểm tâm, ăn xong chúng ta cùng đến trường học.”
Hai chữ “Cùng nhau” kia hiển nhiên lấy lòng cậu. Khóe môi cười tươi, chạy nhảy về hướng toilet.
Cố Minh Âm cầm sách ôn tập, nhai kĩ nuốt chậm sandwich.
“Âm Âm, đọc sách khi ăn cơm không tốt đâu.”
“Kỳ thi sẽ đến rất nhanh, đầu óc tớ không thông minh, không thể lãng phí thời gian học tập được.” Nói xong, Cố Minh Âm dùng bút bi ghi phần trọng điểm lên vở.
Đôi mắt Thẩm Dư Tri nhanh như chớp nhìn qua nhìn lại, cũng không biết cậu nghĩ gì, qua một lát nói: “Như vậy đi, thời gian nghỉ ngơi giữa trưa tớ có thể giúp cậu học bổ túc.”
“Ok luôn.” Có người hỗ trợ càng tốt, Cố Minh Âm sảng khoái đáp ứng.
“Tớ giúp cậu buộc tóc, sau đó chúng ta cùng đến trường.”
Cố Minh Âm sờ sờ gáy thả lỏng mái tóc đuôi ngựa ra, không từ chối.
Thẩm Dư Tri đứng ở sau lưng cô, đôi tay trên mái tóc linh hoạt thắt qua thắt lại. Cố Minh Âm không nhìn thấy, vì thế tiếp tục cúi đầu xem sách vở.
Rất nhanh giọng nói từ trên đỉnh đầu vang lên: “Xong rồi nè, cậu xem.”
Thẩm Dư Tri đem cái gương nhỏ để lên phía trước.
Mái tóc cô được buộc thành bím tóc xương cá. Đuôi tóc điểm xuyết chiếc kẹp màu xanh da trời, vừa tao nhã lại không mất đi sự đáng yêu.
“Thích không?”
“Thích.” Cố Minh Âm cong hai mắt cười. Tay cô không khéo léo, cho dù có người nắm tận tay chỉ cũng sẽ không làm ra được kiểu tóc dễ nhìn như vậy. Giỏi lắm là buộc đuôi ngựa, phần lớn thời gian đều là tùy ý để nó đung đưa tự nhiên trên vai.
Đột nhiên Cố Minh Âm cảm thấy có bạn thân khéo tay hay làm cũng rất tốt. Các cô có thể cùng nhau sinh hoạt, ăn cơm, học tập, còn có thể mát xa và thắt bím tóc cho cô.
Thẩm Dư Tri lại gần, sau đó lại hỏi: “Vậy cậu có càng thích tớ hơn một chút không?”
Cố Minh Âm nghiêm túc suy nghĩ một lát, gật đầu: “Có.” Cô phát hiện trà xanh nhỏ quả thật không tâm cơ và thâm trầm đáng ghét giống như trong tiểu thuyết viết. Nếu tâm tư Thẩm Dư Tri không xấu thì cô sẽ không tự nhiên đi chán ghét “cô”. Cho nên cô có chút thích Thẩm Dư Tri.
Khuôn mặt Thẩm Dư Tri đỏ ửng, đưa tay nhéo nhéo vành tai nóng.
Thời gian vào lớp còn hơn nửa tiếng, khoảng cách giữa trường và nơi ở của hai người rất gần. Thẩm Dư Tri ung dung mà thoa kem chống nắng