Edit: Đào
Beta: An An
Cả nhà ngủ ngon ????
_
Thẩm Dư Tri vẫn luôn ngóng trông Minh Âm đáp lại, nhưng mà mãi đến tận tan học buổi chiều Cố Minh Âm mới thấy bài đăng này.
Từ lúc đem người Cố gia block hết, vòng bạn bè của cô trở nên trống rỗng, hình ảnh Thẩm Dư Tri đăng lên rất dễ khiến người khác chú ý.
Cô mở ra ảnh chụp, nhìn thấy bàn tay nữ sinh trắng nõn đặt ngang và một cái lọ thuốc nhỏ nhỏ màu trắng. Loại thuốc kia cô từng thấy một bạn học từng uống, đó là thuốc chuyên chữa bệnh tim .
Xem ra trà xanh nhỏ thân thể thực sự không tốt.
Lại liên tưởng đến thân thể bây giờ của chính mình, Cố Minh Âm thở dài thật sâu, đồng bệnh tương liên tự nhiên sinh ra như thế. Vì thế mở nội dung ra, gõ chữ trả lời.
Cố Minh Âm: [ Thuốc này mặc dù mảnh, nhưng vẫn nên dùng nước uống nhé. ]
Hy vọng trà xanh nhỏ có thể cảm nhận được sự quan tâm của cô, biết được phương pháp uống thuốc chính xác.
Tiểu Nãi Nhu: [ Âm Âm tan học rồi sao ~]
Mị…
Minh Âm trầm mặc chớp mắt một cái, gõ chữ trả lời: [ Ừ, vừa tan. ]
Tiểu Nãi Nhu: [ Tớ có chút không thoải mái, cho nên xin nghỉ rồi. Một mình ở nhà, cảm giác thật cô đơn. ]
Minh Âm gãi gãi đầu, quan tâm nói một câu: [ Uống nhiều nước ấm. ]
Tiểu Nãi Nhu: [… ]
Xem ra cô ấy không muốn trò chuyện nữa, Cố Minh Âm cất điện thoại, đeo cặp sách tiếp tục đi về ký túc xá.
Đường trở về ký túc xá là đường mòn yên tĩnh, gạch màu đỏ thấp lầu bị cây xanh ẵm đám, thiếu niên dáng người cao lớn đang chờ đợi ở trước cửa, dáng đứng cà lơ phất phơ, sắc mặt có chút không kiên nhẫn. Đến khi bóng dáng của Cố Minh Âm xuất hiện, thiếu niên tức thì đứng thẳng người, đi nhanh tới.
“Không phải đã sớm tan học rồi sao, sao mà bây giờ mới về?” Ngữ khí của hắn không có chút tốt đẹp nào, giống như nói chuyện với cô là một việc cực kỳ phiền chán.
“Làm bài tập.”
“Làm bài tập?” Cố Gia Vũ kinh ngạc dường như nghe được thứ gì đặc biệt ghê gớm, trừng mắt nhìn trên dưới đánh giá cô vài lần, âm thanh nở nụ cười trào phúng, “Dạng như mày? Làm bài tập á?” Hắn đối với thành tích học tập của Cố Minh Âm rất có số B (ngôn ngữ mạng, ý muốn nói người khác ngu ngốc), nhớ ngày dự thi lúc nhập học cô đến đề bài là gì còn xem không hiểu, nếu không phải Cố gia có tiền nhàn rỗi nhét cô vào trường, phỏng chừng ra ngoài lái máy xúc cũng khiến người ta ghét bỏ.
“Mày làm bài tập, không bằng đi đến bệnh viện đối diện làm giải phẫu đi” Cố Gia Vũ chế giễu nói, “Phẫu thuật thay não.”
“À.” Cô mặt không cảm xúc, “Trông anh như thế rõ ràng là đã làm qua đúng không nè”
“…”
“Có điều cũng chẳng thấy anh nhiều thêm tí não nào.” Cố Minh Âm sống bằng này tuổi còn chưa thấy qua người nào tiện như thế, chỉ toàn nghĩ cách để cho người khác oán giận hắn.
Quả nhiên, nói không lại thì khuôn mặt tuấn tú của Cố Gia Vũ ngay lập tức âm trầm.
“Cho nên anh đơn thuần muốn qua đây nghe mắng ?”
Hắn không lên tiếng, từ trong ví tiền lấy ra một xấp tiền mặt đưa qua, “Này.”
Cố Minh Âm không khách khí, nhận tiền nghiêm túc đếm đếm, không nhiều không ít một ngàn năm.
Cô đem tiền mặt cất cẩn thận, rút ra một tờ giấy nợ nhiều nếp nhăn ném qua, vòng qua hắn chuẩn bị trực tiếp lên lầu.
Cố Gia Vũ nhìn thân hình gầy gò yếu đuối ấy, bỗng dưng sinh ra một tia cảm giác phức tạp một cách vi diệu, thời điểm bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất thì miệng nhanh hơn não mở mồm, “Này.” Gọi cô xong thì Cố Gia Vũ chính mình cũng ngây ngẩn cả người.
Cố Minh Âm quay đầu, biểu tình trở nên không kiên nhẫn “Có chuyện mau sủa, không có thì cút.”
Cố Gia Vũ kiên trì mở miệng: “Cuối tuần mày trở về lại nhà đi, lớn như vậy rồi cũng đừng làm cho ba mẹ lo lắng.”
“Hừ.” Cố Minh Âm cười lạnh một tiếng, liếc cũng lười liếc hắn một cái, nhanh đi lên lầu.
Cố Gia Vũ mơ màng, ngay sau đó bắt đầu thóa mạ: “Dm! Cố Minh Âm mày có cái thái độ gì đấy? Có bản lĩnh mày đừng có trở về, ai mẹ nó hiếm lạ mày!”
Hắn biết mình mắng cũng như không, hung hăng đem cặp sách vung trên vai trở về.
Một màn Cố Gia Vũ đưa tiền này đúng lúc bị bạn thân Cố Tịch Nguyệt là Chu Hiểu Hiểu nhìn thấy.
Nhà cô ta ở trong thành phố C, trừ nghỉ đông và nghỉ hè thì đều trọ ở trường, có thể ở túc xá nữ dưới lầu đụng mặt tới hắn cảm thấy rất ngoài ý muốn, càng làm cho cô ta ngoài ý muốn chính là Cố Gia Vũ vậy mà sẽ cho Cố Minh Âm tiền.
Chu Hiểu Hiểu trước đó từng đến Cố gia vài lần, mỗi lần đi đều thấy hắn mặt nhăm mày nhó với Cố Minh Âm, tại sao bây giờ lại nguyện ý cho cô tiền tiêu vặt.
Chu Hiểu Hiểu càng nghĩ càng cảm thấy không đúng; vội vàng gọi điện thoại cho Cố Tịch Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, cậu về nhà rồi sao?”
Đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh: “Không, tớ đang ở cổng trường chờ anh tớ đây này, sao thế?”
Chu Hiểu Hiểu do dự một lúc lâu, mới nói ra tình hình: “Lúc tớ về ký túc xá gặp anh cậu ở dưới lầu ấy…”
Cố Tịch Nguyệt có chút ngoài ý muốn: ” Anh tớ ở dưới lầu ký túc xá nữ làm cái gì?”
“Tớ thấy được anh ấy đưa tiền cho Cố Minh Âm, một xấp rất dày, ít cũng phải tới một hai ngàn.” Chu Hiểu Hiểu càng nói âm thanh càng nhỏ.
Những lời này khiến Cố Tịch Nguyệt siết chặt điện thoại trong tay, cắn môi nói: “Hiểu Hiểu cậu đừng hiểu lầm, đoán chừng là ba mẹ tớ nhờ anh tớ gửi đấy. Cậu cũng biết Minh Âm cùng chúng tớ có chút mâu thuẫn, không nói một tiếng đã chuyển đến ký túc xá ở. Mẹ tớ sợ hãi chị không có tiền phải chịu vất vả, cho nên mới để anh tớ đưa tiền.”
“À ra vậy, tớ cũng chỉ là cùng cậu nói một tiếng. Tớ cúp trước đây.”
“Ừ.”
Cố Tịch Nguyệt dừng cuộc trò chuyện, cách cửa kính xe nhìn đến bóng dáng cao gầy của thiếu niên đang bước tới bên này.
Chờ hắn ngồi lên xe, Cố Tịch Nguyệt không chịu được mà bức thiết hỏi hắn: “Anh, hôm nay anh đi tìm Minh Âm sao?”
Cố Gia Vũ lười biếng tựa lưng vào ghế, lấy điện thoại di động ra tùy tiện mở một app trò chơi, vừa chơi vừa có lệ hừ một tiếng.
“Anh, anh cho chị ấy tiền à ?”
“Ừ.”
“Là mẹ bảo anh cho sao?”
“Không phải.”Lúc này Cố Gia Vũ giọng nói đã có vài phần khó chịu.
Cố Tịch Nguyệt không hề phát giác, tiếp tục ép hỏi: “Đang êm đẹp , sao anh đột nhiên lại gửi tiền cho chị ấy? Em nhớ rõ ràng tiền tiêu vặt của cô ấy còn có rất nhiều mà…”
Trong tai nghe truyền đến mấy tiếng súng bắn bang, trong màn hình ngườiở phía sau cây nhỏ người lập tức biến thành không hộp.
Cố Gia Vũ dưới đáy lòng âm thầm thô lỗ chửi thề, vốn dĩ tâm tình cũng không phải rất tốt lại nghe lời lải nhải lại càng tệ. Hắn lấy tai nghe xuống nhìn thẳng người bên cạnh, ánh mắt sắc bén, giọng nói càng chanh chua: “Tiền của anh anh muốn cho ai thì cho, em quản nhiều như thế làm gì ?”
“Em…”
“Còn có, làm sao em biết anh cho tiền Cố Minh Âm hả.”
Cố