– Edit by Link –Cũng may là ba mẹ của đứa bé không so đo với bọn họ mà chỉ dẫn đứa bé sang chỗ khác.
“Nhìn đi, người ta cũng không muốn ở cùng chúng ta nữa rồi…”
Tiêu Sắt Sắt vừa bưng cát vừa lầm bầm một câu. Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ còn người trong cuộc lại làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, thỉnh thoảng phủi cát giúp cô, khá qua loa với công việc xây lâu đài cát này.
Thấy anh dường như đã nhàm chán đến mức thất thần, Tiêu Sắt Sắt thở dài cắm cái xẻng vào trong hố cát: “Nếu anh không thích ngồi nghịch cát thì thôi vậy, hay là chúng ta đi dạo trêи bãi biển đi? Nhìn thấy vỏ sò xinh đẹp thì có thể nhặt về cất giữ.”
Cô nói xong cũng đứng lên phủi sạch cát trêи người, duỗi tay dắt tay Bạch Cố Kiềm.
“Em xắn ống quần lên giúp anh đã, để khỏi bị nước biển thấm ướt.”
Tiêu Sắt Sắt ngồi xổm xuống, từ góc độ của Bạch Cố Kiềm chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh của cô. Động tác của cô rất nhẹ nhàng, chờ lúc cô đứng lên thì ống quần của anh đã được xắn vô cùng chỉnh tề.
Bạch Cố Kiềm cảm thấy mới lạ hơi ngẩng đầu lên, trong lòng nhảy cẫng, không biết là anh cảm thấy vui vẻ vì quần thay đổi hay thỏa mãn vì động tác xắn ống quần của Tiêu Sắt Sắt dành cho anh.
“Sao vậy? Không xấu lắm nhỉ?”
Tiêu Sắt Sắt ôm cánh tay hỏi, cô vốn cũng không trông mong anh có thể trả lời. Nhưng cô không ngờ bóng người cao lớn trước mặt lại chợt trùn xuống, bắt chước động tác vừa rồi của cô giúp cô xắn ống quần.
Xúc cảm truyền tới từ mắt cá chân khiến Tiêu Sắt Sắt có chút thụ sủng nhược kinh, cô sống hai đời vẫn chưa được hưởng thụ đãi ngộ này bao giờ đâu.
“Ống quần của em rất ngắn, không cần xắn cũng được.”
Bạch Cố Kiềm cũng rất chân thành hoàn tất động tác này rồi đứng dậy, nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn cô như muốn nói: Em nhìn xem, tôi cũng làm được.
Tiêu Sắt Sắt không nhịn được cong môi: “Tốt lắm, cảm ơn A Kiềm, anh rất tốt.”
Dường như Bạch Cố Kiềm cảm giác được lợi từ câu nói này, lần đầu tiên anh mở miệng vàng nhưng giọng nói cũng chưa trôi chảy lắm mà gằn từng chữ một: “Em, cũng, tốt.”
Tiêu Sắt Sắt bật cười: “Được được được, tất cả mọi người đều tốt. Để mấy dụng cụ này ở đây trước đi, dù sao cũng không có ai cả. Đi thôi, chúng ta qua bên kia dạo chơi.”
Cô nói xong thì nắm chặt tay anh, dắt anh đi về phía ven bờ biển.
Biển cả xanh thẳm kết nối với chân trời hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối, trêи biển gần như không có người, chỉ có hai ba du khách đang bơi lội trong vùng nước an toàn.
Tiêu Sắt Sắt kéo Bạch Cố Kiềm thưởng thức cảnh đẹp trêи biển, chợt hối hận khi không đem theo di động ra, cô nên chụp vài tấm hình về cảnh tượng này để làm lưu niệm mới phải.
Đang nghĩ ngợi, sau lưng bọn họ truyền tới hai giọng tranh chấp…
“Anh xem anh chụp kiểu gì đây? Trong ảnh toàn là cây, không thấy người em đâu cả.”
“Ôi trời, không phải em nói là muốn chụp trông gầy tí à…”
“Anh còn dám cãi lại nữa à!”
Hóa ra là một cặp vợ chồng tân hôn đến hưởng tuần trăng mật, anh chồng chụp ảnh xấu nên cô vợ đang “dạy bảo” anh ta. Nghe thì là cãi nhau nhưng trong mắt người hoàn thì đây hoàn toàn là liếc mắt đưa tình, show ân ái.
Tiêu Sắt Sắt bị giọng nói thu hút, lén lút đứng bên xem vui vẻ xem náo nhiệt, Bạch Cố Kiềm phát giác được sự khác thường của cô nên cũng nhìn qua theo.
“Bà xã, đừng giận mà bã xã.”
“Hừ, anh tránh ra!”
Cô gái chống nạnh không thèm để ý đến chàng trai, chàng trai lại khóc lóc nài nỉ quấn lấy cô ấy, dỗ dành một hồi lại chợt hôn một cái trêи mặt cô gái. Cô gái sửng sốt, đỏ mặt hờn dỗi: “Anh không biết xấu hổ à? Xung quanh có người nhìn kìa!”
Vừa rồi rõ ràng là một bộ phim hài gia đình lại đột ngột biến thành phim thần tượng yêu đương, hơn nữa hai người nũng nịu một hồi lại không coi ai ra gì mà tiếp tục hôn…
Tiêu Sắt Sắt gần như phản ứng kịp thời kéo Bạch Cố Kiềm muốn đi:
“Đi đi đi, chúng ta sang chỗ khác.”
Bạch Cố Kiềm khẽ cau mày, ánh mắt lại không hề ngoan ngoãn thu hồi lại mà lại rơi vào trêи người của đôi vợ chồng phía sau. Lúc anh đang nghi hoặc vì sao bọn họ rõ ràng là đang cãi nhau nhưng lại chợt ôm nhau, cùng gặm miệng đối phương thì một đôi tay mềm mại nâng mặt anh lên, cưỡng ép anh quay đầu lại.
Trước mắt là gương mặt phóng đại của Tiêu Sắt Sắt, vẻ mặt cực kỳ chăm chú: “Đừng nhìn, không phù hợp với thiếu nhi.”
“…”
Nếu như trêи đầu Bạch Cố Kiềm có bong bng đối thoại thì chắc chắn giờ phút này, trong đó sẽ bật ra một dấu chấm hỏi to đùng.
…
Chuyến đi bãi biển này vừa ngoài ý muốn vừa xấu hổ, Tiêu Sắt Sắt cảm thấy có lẽ vùng biển này có bát tự xung khắc với cô. Vì thế cô kéo Bạch Cố Kiềm trở về hố cát, bắt đầu thu dọn dụng cụ chuẩn bị dẫn anh về nhà.
Mười phút sau, hai người sóng vai đi trong dải cây xanh thông hướng về biệt thự, đúng lúc có gió khẽ thổi qua, cả người hoa vàng nhạt đều lung lay theo khiến cho lòng người bất chợt dễ chịu hơn rất nhiều.
Một đóa hoa vừa vặn bay tới chân Tiêu Sắt Sắt, cô khom người nhặt lên giơ tới trước mặt Bạch Cố Kiềm: “Nhìn thấy không?”
Trong lòng bàn tay trắng nõn, cánh hoa hình tròn màu vàng nhạt lộ ra vẻ đáng yêu lại yếu ớt giống như Tiêu Sắt Sắt đang nở nụ cười đầy mặt lúc này.
Bạch Cố Kiềm gật đầu không chút do dự.
“Đây là sứ lá tù, chúng ta cũng có thể nói trợ lý Trương dẫn người đến trồng một ít trong đình viện.”
Thấy anh khôi phục bộ dạng ngoan ngoãn thường ngày, Tiêu Sắt Sắt đột nhiên bộc phát ý tưởng, vẫy tay với Bạch Cố Kiềm: “Đến đây, em cài lên cho anh.”
Cô nói xong cũng nhón chân cài hoa bên tai anh. Tướng mạo của Bạch Cố Kiềm không thuộc về loại âm nhu, cài hoa lên hoàn toàn xung đột với khí chất của anh, nhìn thế nào cũng cảm thấy buồn cười, chính anh cũng cảm thấy khó chịu muốn giơ tay lấy xuống.
“Ơ, trông rất đẹp, anh lấy nó làm gì? Bé trai đều phải cài hoa.” Tiêu Sắt Sắt giữ chặt tay anh.
Thấy vẻ mặt tươi cười của cô, ánh mắt lạnh nhạt của Bạch Cố Kiềm khẽ nhúc nhích, không giơ tay lấy nó xuống nữa nhưng biểu cảm lại càng lúng túng.
Tiêu Sắt Sắt hiếm khi thấy anh lộ cảm xúc ra ngoài một lần, cô vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, thẩm nghĩ quả nhiên là một đứa trẻ, chỉ cần khen một chút thuận theo ý anh là sẽ trở nên vô cùng nghe lời.
Cười cũng đã cười rồi, Tiêu Sắt Sắt thật sự cũng không tính để Bạch Cố Kiềm cài hoa đi rêu rao gây sự chú ý khắp nơi. Cô đang muốn giơ tay lấy xuống giúp anh thì sau lưng chợt có giọng nam thô lỗ khàn khàn.
“Con nhỏ chết tiệt kia, cuối cùng bố mày cũng tóm được mày rồi. Điện thoại thì không nhận, nhắn tin cũng không trả lời, hóa ra là ăn chơi vui vẻ với thằng ngu này à!”
Tiêu Sắt Sắt thầm giật mình, lập tức xoay người lại. Đập vào mắt cô là một thanh niên cà lơ phất phơ đang nghênh ngang đi tới chỗ bọn họ, tên cầm đầu để râu quai nón kia không phải chính là anh ruột hống hách ghê tởm của nguyên chủ sao!