– Edit by Link –“Sao vậy trợ lý Trương?”
Tiêu Sắt Sắt sốt ruột không thôi, đuôi mắt của cô bắt được một tia áy náy trêи mặt đối phương: “Cậu Bạch xảy ra chuyện rồi à?”
Trợ lý Trương chưa kịp trả lời, cô đã bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Bạch Cố Kiềm trong từng chiếc xe. Cuối cùng, cô cũng tìm thấy Bạch Cố Kiềm trong chiếc xe sau cùng. Trong ánh sáng mờ tối, cả người Bạch Cố Kiềm co quắp ở chỗ ngồi phía sau, chỉ để lại một bóng hình màu đen.
Tiêu Sắt Sắt vừa mở cửa xe ra, anh thuận thế ngã vào trong lòng cô, ánh mắt nhắm chặt, đôi môi tái nhợt, rõ ràng là giữa mặt trời chói chang ngày hè nhưng Tiêu Sắt Sắt lại có thể cảm giác được hơi lạnh khắp người anh.
“Vì sao anh ấy lại hôn mê?” Tiêu Sắt Sắt hốt hoảng hỏi.
Trợ lý Trương kịp thời xuất hiện giải thích với cô: “Cậu chủ không sao cả, chỉ là hiệu quả của thuốc mê vẫn chưa hết thôi.”
“Tại sao lại phải gây mê cho anh ấy?” Tiêu Sắt Sắt lo lắng cắn môi, cúi đầu mới phát hiện trêи trán Bạch Cố Kiềm có một dấu màu đỏ giống như từng đeo cái gì đó.
“Không phải anh đã cam đoan là ông ta sẽ không gây tổn thương cho A Kiềm sao?” Tiêu Sắt Sắt vô cùng lo lắng, quên mất thân phận của mình. Giờ phút này cô lại càng giống như người thân của Bạch Cố Kiềm đang chất vấn người làm tổn thương anh.
Trợ lý Trương không ngờ cô sẽ có phản ứng dữ dội như vậy, trong chốc lát không dám thở mạnh.
“Cô Tiêu đừng hoảng hốt, ông cụ cũng không gây tổn thương cho cậu chủ, ông ấy chỉ tìm vài vị bác sĩ làm kiểm tra cá nhân cho cậu chủ mà thôi.”
“…” Cô chưa từng nghe nói làm kiểm tra sức khỏe còn phải gây mê.
Trong lòng Tiêu Sắt Sắt tức giận nên không nói chuyện, cô chỉ cúi đầu cẩn thận quan sát Bạch Cố Kiềm. Mặc dù sắc mặt anh vẫn tái nhợt nhưng vẻ mặt lại yên tĩnh như đang ngủ say, thấy vây cô mới dần tỉnh táo lại, tin tưởng trợ lý Trương.
“Cô Tiêu, để chúng tôi đưa cậu chủ về phòng ngủ trước đã. Cậu ấy bị tiêm thuốc mê, e là một hồi nữa cũng chưa tỉnh lại ngay được.”
“Được…”
Tiêu Sắt Sắt đỡ Bạch Cố Kiềm thẳng dậy rồi mới lùi về sau mấy bước nhường chỗ.
Đám người trợ lý Trương thu xếp xong cho Bạch Cố Kiềm rồi muốn rời đi. Có lẽ vì có chút chột dạ khi vi phạm lời hứa nên trước khi đi, anh ta còn liên tục an ủi Tiêu Sắt Sắt một chút, bảo cô không cần lo lắng về tình trạng của Bạch Cố Kiềm.
“Chẳng mấy chốc sẽ có kết quả kiểm tra cá nhân của hôm nay, mấy vị bác sĩ đều nói thân thể của cậu chủ rất khỏe mạnh, trừ mất trí nhớ và bệnh tâm lý ra thì không còn triệu chứng xấu nào khác.”
Đây là nguyên văn của trợ lý Trương.
Sau khi anh ta đi, Tiêu Sắt Sắt cũng không tin tưởng lắm mà kiểm tra thân thể Bạch Cố Kiềm một lần nữa, nhìn thấy trừ trán và cổ tay của anh có dấu vết ra thì chỗ khác đều sạch sẽ, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Cố Kiềm nằm trêи giường ngủ rất yên tĩnh, mãi đến khi màn đêm buông xuống, anh cũng không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Tiêu Sắt Sắt sợ Bạch Cố Kiềm sẽ có phản ứng khác thường gì đó nên nhanh chóng giải quyết xong bữa tối của mình rồi đi lên lầu, trông coi trước mặt anh.
Bạch Cố Kiềm vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, dưới ánh đèn, đường nét gò má sâu sắc như một pho tượng hoàn mỹ. Tiêu Sắt Sắt thở dài kéo ghế qua ngồi cạnh giường. Tay của anh khoác trêи giường, mấy dấu vết trêи mu bàn tay trắng nõn vẫn chưa biến mất hoàn toàn lại khiến cho lòng cô đau xót, bắt đầu suy đoán những gì Bạch Cố Kiềm phải trải qua trong mấy tiếng này.
Chắc chắn là anh không chịu phối hợp, nếu không thì bọn họ cũng sẽ không hạn chế tay chân của anh lại. Còn dấu vết trêи đầu được tạo thành thế nào à? Chắc chắn là dùng dụng cụ lạnh lẽo kiểm tra miệng vết thương của anh rồi.
Tiêu Sắt Sắt giơ tay chạm vào vết sẹo trêи trán của Bạch Cố Kiềm, thịt mềm mới mọc ra trông dữ tợn như một con rết màu đỏ, có thể tưởng tượng ra được sự luống cuống trong lòng Bạch Cố Kiềm khi ấy.
Chắc chắn là anh rất sợ hãi, bên cạnh không có người thân quen nhất, còn bị một đám bác sĩ trói tay trói chân kiểm tra thân thể.
Nhìn vết đỏ trêи cổ tay của Bạch Cố Kiềm, trong lòng Tiêu Sắt Sắt cực kỳ hối hận.
Trợ lý Trương kinh ngạc trước phản ứng dữ dội của cô là vì anh ta không hiểu rõ con người Tiêu Sắt Sắt. Những điều trải qua ở đời trước tạo nên tính cách nhạy cảm của cô, từ nhỏ thiếu yêu thương khiến cô gặp được một chút ý tốt nho nhỏ cũng sẽ mang ơn, khắc sâu trong lòng.
Anh ta không hiểu, Bạch Cố Kiềm đối với Tiêu Sắt Sắt mà nói đã không còn giới hạn tại quan hệ bảo mẫu cao cấp và bệnh nhân được cô chăm sóc nữa. Bọn họ càng giống bạn bè, người thân hơn, đồng thời anh cũng là người mà
Tiêu Sắt Sắt quen thuộc, tin tưởng duy nhất trong thế giới này.
Suy nghĩ của anh đơn thuần mềm mại, biết khen cô làm cơm ngon, biết khen cô hát hay, từ trước đến nay cô nói gì, anh nghe nấy, còn giúp cô đánh đuổi người xấu. Thế mà Tiêu Sắt Sắt lại không có năng lực bảo vệ anh…
Nhìn bộ dạng hôn mê bất tỉnh hiện giờ của Bạch Cố Kiềm, trong lòng cô vô cùng hối hận vì hôm nay không để ý tới ý kiến của anh mà đã đưa anh lên xe.
Suy nghĩ của cô rối loạn, thời gian không tự giác trôi qua, tám giờ, chín giờ, mười giờ… Bạch Cố Kiềm vẫn chưa tỉnh lại.
Tâm trạng của Tiêu Sắt Sắt cũng ngày càng trở nên rối bời theo thời gian trôi qua, trong lúc đó, cô không nhịn được gọi điện thoại hỏi trợ lý Trương một chút, người kia cũng đồng ý sẽ hỏi bác sĩ giúp cô. Mười phút sau anh ta trả lời cô: Đây là hiện tượng bình thường sau khi gây mê, bảo cô đừng bối rối, kiên nhẫn chờ đợi.
Tiêu Sắt Sắt cúp điện thoại xong cũng không yên tâm, Bạch Cố Kiềm hôn mê bất tỉnh trêи giường khiến cô nhớ tới bản thân mình lúc bé cũng không ai quan tâm, không ai yêu thương như thế, lúc bị bệnh chỉ có thể tự mình vượt qua… Nhưng những người lớn vô trách nhiệm kia làm sao biết được một đứa trẻ có cơ thể vốn không khỏe mạnh, một khi bị bệnh sẽ đau đớn thế nào chứ?
Tiêu Sắt Sắt lo nghĩ canh bên giường, suy nghĩ và làm việc khiến cô bắt đầu mệt rã rời. Cô lên dây cót tinh thần để chống đỡ nhưng lại không nhịn được nhắm mắt lại trong hoàn cảnh tĩnh mịch.
Bỗng nhiên cô cảm giác được cánh tay của Bạch Cố Kiềm dưới tay mình khẽ run rẩy một chút, cơn buồn ngủ trong mắt lập tức tiêu tan. Cô mở mắt nhìn sang, Bạch Cố Kiềm vẫn chưa tỉnh lại, trái lại gương mặt của anh nóng hổi, trêи trán đổ mồ hôi như đang gặp ác mộng, vẻ mặt đau khổ bắt đầu nói mớ.
Bạch Cố Kiềm nói rất nhanh, hình như anh nói tiếng nước ngoài, Tiêu Sắt Sắt nghe không hiểu chữ nào cả. Cô không dám tự tiện mớm thuốc cho anh, chỉ có thể bối rối tay chân đi vào phòng vệ sinh lấy nước nóng, dùng khăn nóng lau mồ hôi trêи mặt cho Bạch Cố Kiềm.
“A Kiềm, có phải anh cảm thấy khó chịu không? Có thể mở mắt ra được không?”
Lông mày của Bạch Cố Kiềm nhăn thành hình chữ xuyên, lông mi dài nhọn đã bị mồ hôi thấm ướt, xem ra không giống phát sốt mà giống bị ác mộng vây khốn hơn.
Thấy anh nóng đến mức đổ mồ hôi đầy người, Tiêu Sắt Sắt vội cởi nút áo trêи ngực giúp anh, cầm khăn mặt lau lên, xúc cảm chạm vào tay nóng đến mức làm cô khϊế͙p͙ sợ.
“A Kiềm, anh đừng sợ, em ở bên cạnh anh đây.”
Tiêu Sắt Sắt hơi nghẹn ngào. Cô vốn nhạy cảm, đời trước lúc qua đời cũng chỉ mới mười mấy tuổi, chưa từng trải qua chuyện này nên trong lòng hoang mang lo sợ, mũi không nhịn được bắt đầu đau xót, nước mắt cũng trào lên.
Nước mắt nóng hổi trượt theo gương mặt của cô nhỏ xuống trêи ngực Bạch Cố Kiềm, hỗn hợp lại với mồ hôi của anh.
Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại tiếng nức nở trầm thấp của cô.
“Cô…”
Bỗng nhiên một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô, cả người Tiêu Sắt Sắt chấn động ngẩng mặt lên, cách tầng nước mắt nhìn thấy ánh mắt hờ hững mang theo sự ngạc nhiên nghi ngờ của Bạch Cố Kiềm.
Cô không hề nghĩ ngợi nhào vào trong lòng anh, tâm trạng như ngồi cáp treo, vừa mừng vừa sợ, giọng nói nghẹn ngào: “A Kiềm, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.”
Không biết có phải vì thuốc mê vẫn chưa hết hay không mà Bạch Cố Kiềm cũng không lập tức ôm lại cô như ngày thường. Tiêu Sắt Sắt vừa khóc vừa cười, hai mắt đẫm lệ ʍôиɠ lung che chắn tầm mắt của cô, vì thế cô không phát hiện ra một tia khác thường chợt lóe lên trong mắt Bạch Cố Kiềm và cả cơ thể cứng ngắc của anh.
“…”