– Edit by Link –“A Kiềm, anh sao vậy?”
Tiêu Sắt Sắt mở cửa phòng, chỉ thấy Bạch Cố Kiềm đang ngồi xổm ở cuối hành lang, bên cạnh còn có một cái bình hoa cổ bị đập vỡ nát.
Bình hoa đó vẫn luôn đặt trêи kệ trưng bày ở hành lang, lúc Tiêu Sắt Sắt quét dọn vệ sinh còn sợ Bạch Cố Kiềm bất cẩn đụng vào, muốn thu hồi về trong kho hàng nhưng sau này cô lại cảm thấy anh hầu như không hề động vào đồ vật trong phòng nên cũng bỏ ý nghĩ này đi.
Cũng không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà anh lại dậy sớm như thế, hơn nữa còn đụng đổ bình hoa trong tủ…
Tiêu Sắt Sắt tránh mảnh vụn trêи đất rồi bước nhanh tới, cô phát hiện Bạch Cố Kiềm nửa ngồi trêи thảm, khoanh tay không nói câu nào.
Đôi đồng tử của cô hơi co lại: “Tay anh bị cắt trúng rồi à?”
Cô vội khom người xuống nhẹ nhàng dịch chuyển cái tay đang che của Bạch Cố Kiềm ra, quả nhiên trước mắt xuất hiện một vòng màu đỏ tươi.
“Sao anh lại bất cẩn vậy chứ hả!” Tiêu Sắt Sắt nhíu chặt lông mày.
Cũng may vết thương cũng không lớn lắm, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ được sức miễn dịch trong cơ thể tự động cầm máu.
Tiêu Sắt Sắt đứng thẳng dậy, kéo cánh tay của Bạch Cố Kiềm: “Mau đứng lên, đi bôi thuốc với em.”
Nghe thấy giọng nói của cô ẩn chứa sự không vui, Bạch Cố Kiềm sững người nhưng vẫn đóng vai nhân vật đần độn ngoan ngoãn của anh, đứng dậy đi theo Tiêu Sắt Sắt trở về phòng.
Thuốc dùng trong biệt thự được chuẩn bị rất đầy đủ, Tiêu Sắt Sắt trầm mặc rửa vết thương rồi lại bôi thuốc cho anh. Mặc dù cô không nói chuyện nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm giác được cô đang tức giận.
“…” Bạch Cố Kiềm hơi nhíu mày, trong tay áo của một tay còn lại mà cô không chú ý đang cất giấu một cái máy nghe trộm mini.
Vừa rồi đập vỡ bình hoa trừ ngăn cản cô nói chuyện với Bạch Thơ Ly ra thì anh cũng có mục đích này. Cố tình để tay bị cắt chảy máu là vì chuyển dời sự chú ý của cô, nhưng ngoài dự tính của anh là Tiêu Sắt Sắt lại có chút tức giận?
Bạch Cố Kiềm khó hiểu nhìn cô gái đang bôi thuốc cho anh, trêи gương mặt tuyết trắng gần như không có chút tì vết nào, điều này làm nổi bật lên hai hàng mi đen dày của cô, nó hơi rung rung như hai cánh bướm linh động…
Ngày thường trêи mặt Tiêu Sắt Sắt sẽ luôn mang theo ý cười, đôi mắt đen cong thành hai vành trăng. Bây giờ cô lại rũ khóe môi xuống, vừa nhìn là biết đang không vui.
Bạch Cố Kiềm buồn bực nhíu mày, người bị cắt đứt tay là anh, vì sao cô lại tức giận thế chứ?
Ngày trước Bạch Cố Kiềm bị thương đều là chuyện bình thường như cơm bữa, người ngoài hoặc là lạnh lùng không quan tâm hoặc là cười trêи nỗi đau của người khác, vẫn chưa từng có ai tức giận như cô.
Có lẽ là bất mãn vì anh đã cắt ngang cuộc trò chuyện của cô và Bạch Thơ Ly nhỉ? Đây là lý do hợp lý duy nhất mà Bạch Cố Kiềm có thể nghĩ ra được, anh cụp mắt không nhìn cô nữa.
Sau khi bôi thuốc đỏ xong, Tiêu Sắt Sắt dán một miếng băng keo cá nhân lên cho Bạch Cố Kiềm, vừa ngẩng đầu đã thấy vẻ trầm mặc bình tĩnh của anh, bất đắc dĩ thở dài.
“Cẩn thận một chút, tạm thời đừng để vết thương đụng nước.”
Tính cách của cô có hơi nhu nhược, rất ít khi nổi giận. Khi nãy giọng điệu của cô cứng rắn như vậy là vì giận anh động đồ linh tinh làm tay bị cắt chảy máu, chẳng bằng nói là oán trách chính mình không chăm sóc tốt cho anh đi…
Từ lúc mới bắt đầu là bị bệnh đau bao tử, càng về sau là đau đầu nóng sốt, cơ thể của Bạch Cố Kiềm hầu như đều không hề tốt lên, đương nhiên Tiêu Sắt Sắt hi vọng anh được khỏe mạnh. Nhưng cô nghĩ có lẽ Bạch Cố Kiềm cũng không phải cố ý, cô lại cảm thấy việc mình nổi cáu quá khó hiểu.
Vì vậy, cô áy náy xoa đầu anh: “Em đi dọn dẹp hành lang sạch sẽ, anh ngồi yên ở đây được không?”
Giọng của cô quá dịu dàng, truyền vào tai Bạch Cố Kiềm làm cho anh khẽ giật mình, vừa quay đầu lại đã phát hiện trêи mặt đối phương lại khôi phục nụ cười xán lạn khi xưa, mắt hạnh chớp chớp nhìn anh, kiên nhẫn chờ anh trả lời.
“…”
Lại nữa rồi…
Bạch Cố Kiềm thở dài trong lòng, ánh mắt mất tự nhiên liếc sang bên cạnh, vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Tiêu Sắt Sắt cười với anh một cái rồi mới yên lòng đứng dậy làm việc.
Nhìn bóng lưng của cô biến mất ở cửa ra vào, Bạch Cố Kiềm mới thu hồi tầm mắt, nâng cái tay bị thương kia lên đón lấy ánh sáng, miếng keo cá nhân chống nước được dán chỉnh tề đang lấp lóe rạng rỡ.
Anh hơi co co ngón tay một chút, bởi vì liên lụy đến vết thương nên có thể cảm giác được một chút đau đớn. Cũng không biết là nó có ma lực gì mà lại khiến anh nhìn chăm chú thật lâu, cuối cùng cười tự giễu một tiếng.
“Ngay cả cơ thể cũng bị cô gái kia nuôi cho yếu ớt, đúng là không có tiền đồ.”
…
Sau hai ngày khôi phục bình thường, Bạch Cố Kiềm cũng đã thăm dò được tình huống cơ bản trong biệt thự. Ngoại trừ mấy cái lỗ kim mà Tiêu Sắt Sắt tìm ra được thì ở đất trống ngoài sân biệt thự cũng bị lắp mấy cái giám sát chặt chẽ, hai điện thoại trong phòng chỉ có thể gọi đường dây riêng, lại còn lắp đặt cả máy nghe trộm. Trông thì giống hoàn cảnh tĩnh dưỡng tốt nhưng thật ra là giam lỏng anh trá hình mà thôi…
Xem ra muốn thoát khỏi khốn cảnh thì chỉ có thể liên hệ với người kia.
Bạch Cố Kiềm mở điện thoại trong phòng ngủ ra nhưng khổ nỗi không có công cụ cải tiến chuyên nghiệp, anh suy nghĩ một chút, cả căn biệt thự này hình như chỉ có điện thoại riêng của Tiêu Sắt Sắt là không bị hạn chế, trong lòng anh nảy sinh một kế.
Bạch Cố Kiềm bỏ tất cả về chỗ cũ, anh mở cửa phòng ra, đang chuẩn bị làm ra một vẻ mặt đần độn để ứng phó với Tiêu Sắt Sắt thì vừa hay cô cũng đi lên lầu.
Trêи người cô mặc quần áo lao động màu đen, cô ngửa đầu nhìn thấy anh, lông mày giương lên lộ ra ý cười.
“Đúng lúc lắm, em đang chuẩn bị lên tìm anh đây.”
Dường như người có làn da trắng cực kỳ thích hợp mặc quần áo màu đậm, có lẽ chính Tiêu Sắt Sắt cũng không phát hiện ra cô vừa mặc bộ này vào, cả người đều bị che lấp trong màu đen, chỉ chừa lại một gương mặt tinh xảo trắng nõn.
Ánh mắt của Bạch Cố Kiềm không tự chủ được dừng trêи mặt cô, không lên tiếng.
“Em muốn tổng vệ sinh biệt thự một chút, thuận tiện bỏ đồ trang trí dễ vỡ vào trong kho luôn, miễn cho lần sau người nào đó lại bất cẩn động vào bị thương.”
“…” Bạch Cố Kiềm trầm mặc, tiếp tục đóng vai nhân vật đần độn ngu ngốc của mình.
Tiêu Sắt Sắt cũng không để ý lắm, ba chân bốn cẳng chạy lên lầu, cầm khăn lau trong tay: “Anh có muốn giúp không?”
“…”
Thấy cái thứ xanh xanh đỏ đỏ kia, trong đầu Bạch Cố Kiềm hiện lên rất nhiều hồi ức không tốt đẹp cho lắm, vẻ mặt của anh hơi đơ ra.
Nếu là ngày thường thì anh đã sớm ngoan ngoãn nhận lấy rồi, thấy anh thất thần bất động, Tiêu Sắt Sắt cũng không tức giận, gật đầu nói: “Được rồi, vậy anh xuống lầu xem ti vi đi, em quét dọn trêи lầu trước.”
Đôi tay của anh từng sờ đao sờ súng, đúng là không muốn sờ thêm cái trò này nên khẽ gật đầu với Tiêu Sắt Sắt, đầu gỗ nghiêng mặt đi xuống lầu.
Tiêu Sắt Sắt đã rất tri kỷ mở tivi giúp anh, bên trong đang chiếu phim Naruto mà lúc Bạch Cố Kiềm mất trí nhớ thích xem nhất…
Bạch Cố Kiềm nhìn mấy thiếu niên Chuunibyou nhảy ra trêи màn hình, khóe miệng lập tức giật một cái. Lúc còn bé, anh từ say đắm Anime này một thời gian, sau đó còn khắc đĩa riêng đem tới Ý, kết quả là bị ông ngoại ném toàn bộ vào trong lò sưởi trong tường, đốt thành tro tàn trước mặt anh, từ đó về sau anh chưa từng xem lại mấy thứ này nữa.
Ký ức tuổi thơ còn rõ mồn một trước mắt, lúc nhìn thấy nhân vật Anime mình từng sùng bái một thời trêи màn hình, anh cũng không có tí hoài niệm nào mà trái lại còn rất cách ứng. Nhưng anh sợ đánh rắn động cỏ nên không dám tắt ti vi, đành phải ngồi trêи ghế sa lon nhẫn nại chờ đợi.
Tính nhẫn nại của Bạch Cố Kiềm rất mạnh, hơn mười tuổi đã có thể mai phục trong rừng dưới trời mưa to suốt ba tiếng chỉ để săn được con mồi ngon. Mặc dù hành động này cũng không nhận được lời khen từ ông ngoại nhưng nhờ đó mà anh đã luyện được tính kiên nhẫn xuất sắc.
Hình ảnh và âm thanh trêи tivi cũng không làm ảnh hưởng đến cảm xúc của Bạch Cố Kiềm, cũng không biết thế nào mà sau khi nghe tiếng máy hút bụi liên tục truyền tới từ trêи lầu, tâm trạng của anh bắt đầu buồn bực nóng nảy một cách khó hiểu.
Tai mắt của anh nhạy bén có thể phân rõ tiếng động của Tiêu Sắt Sắt ở trêи lầu, bước đi của cô thong thả, đẩy máy hút bụi đi khắp mỗi phòng, thỉnh thoảng sẽ dừng bước lại như là có chỗ nào đó không hút tới được, chỉ có thể dùng tay dọn dẹp sạch sẽ. Mặc dù biệt thự này không lớn nhưng chỉ có một mình cô làm, không biết phải quét dọn tới bao giờ nữa.
Tâm trí của Bạch Cố Kiềm dần dần bay xa, ánh mắt cũng chuyển từ màn hình tivi lên trần nhà.
“Đồ ngốc…” Anh trầm giọng nói một câu.
Tự nhiên kiếm được thân phận bà chủ nhà giàu còn không biết hưởng thụ, cứ chọn việc của bảo mẫu để làm, đây không phải người ngu thì là gì?
Nhưng mà anh nhớ rõ lúc Tiêu Sắt Sắt vừa tới nhà họ Bạch cũng không như thế này. Chẳng lẽ cô biết trong phòng có giám sát nên cố tình làm ra vẻ cho người ta coi? Nghĩ đến khả năng này, Bạch Cố Kiềm lại lạnh mặt, tiếp tục ngồi trêи ghế sa lon không nhúc nhích.
Lại qua một hồi lâu, dường như trêи lầu đã quét dọn gần đủ rồi nên Tiêu Sắt Sắt đi xuống. Bởi vì mới làm việc xong nên gương mặt ửng đỏ, cô cởi bao tay nhựa xuống lau mồ hôi trêи trán, hơi thở dốc.
Nói không mệt là giả. Lần trước may còn có Bạch Cố Kiềm giúp cô, lần này chỉ có một mình cô nên nhiệm vụ càng nặng nề. Trong lòng cô tự hỏi nếu không thì lần sau vẫn cứ để trợ lý Trương cho người tới quét dọn đi, nhưng mà ngẫm lại thì lại sợ có người không có ý tốt vào biệt thự lắp đặt thứ gì đó… Lúc đang rầu rĩ, ánh mắt của cô nhìn về phía Bạch Cố Kiềm đang ngồi trong phòng khách, đối phương ngoan ngoãn ngồi trêи ghế sa lon xem phim hoạt hình vô cùng phong phú, đã thế còn cong môi.
Vật trang trí trong phòng khách hơi nhiều, cô chuyển hết mấy loại dễ vỡ vào trong kho, chờ chuyển xong, lúc kiểm tra đồ còn sót mới chợt nhớ ra hình như trêи đèn treo vẫn còn lắp đặt một cái camera lỗ kim.
Có lẽ là ông nội của Bạch Thơ Ly cho người lắp đặt rồi, Tiêu Sắt Sắt liên hệ mấy chuyện xảy ra gần đây nên phán đoán ra được.
Trước kia không muốn gỡ bỏ là vì chưa rõ người sau lưng, cũng sợ đắc tội với
người đó. Bây giờ tâm tính của cô đã thay đổi, cảm thấy vẫn nên nghe theo nữ chính là đáng tin nhất, vậy thì không cần phải mặc kệ cái giám sát này nữa.
Tiêu Sắt Sắt quyết định mượn lý do quét dọn vệ sinh để hủy nó đi, nếu có người tới hỏi thì cô giả ngu là được rồi. Nghĩ xong, cô bắt đầu xuất phát lên lầu dời thang xuống.
…
Tiêu Sắt Sắt ở bên kia bận rộn không ngừng nghỉ, Bạch Cố Kiềm cũng rảnh rỗi đến mức bắt đầu sốt ruột, ánh mắt anh liếc qua bóng dáng nhỏ bé lúc ẩn lúc hiện của cô, dường như chưa từng nghỉ ngơi chút nào, thỉnh thoảng đứng yên tại chỗ một lúc cũng thở hồng hộc.
Bạch Cố Kiềm nhếch môi, không hề phát hiện ra tầm mắt của mình đã dần lệch hướng, mãi đến khi nhìn thấy cô dựng cái thang với đèn treo trêи đỉnh đầu nhưng vì chiều cao không đủ mà trông có hơi khổ sở, ngón tay anh không tự giác co lại. Cuối cùng, anh không nhịn được đứng dậy đi vào nhà ăn.
Thật ra chiều cao của Tiêu Sắt Sắt đặt trong đám con gái thì cũng không tính là thấp, nhưng làm sao mà cao hơn trần nhà được? Mặc dù cô đã leo lên bậc thứ hai của cái thang kia nhưng vẫn không chạm tới đèn treo được.
Ngay khi cô đang chuẩn bị lấy can đảm giẫm lên bậc cao nhất của cái thang, chợt cảm giác bên hông xiết chặt, một cánh tay rắn chắc vòng qua cơ thể của cô, dễ dàng nhấc cô lên.
“A…”
Tiêu Sắt Sắt bị dọa sợ khẽ hô lên một tiếng.
Trước mắt vụt qua, cô đã đứng trêи mặt đất, mà cánh tay bên hông cũng nhanh chóng thu lại, quay đầu nhìn lại đã thấy Bạch Cố Kiềm không biết đã đứng sau lưng cô từ lúc nào.
“A Kiềm, anh làm gì vậy?” Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc.
Bạch Cố Kiềm nghiêm mặt, trầm mặc một hồi mới gằn từng chữ: “Anh, giúp, em.”
“Không cần đâu, anh coi chừng lại bị cắt trúng tay đó.” Tiêu Sắt Sắt cau mày muốn từ chối ý tốt của anh thì thấy tay chân anh đã vững vàng leo lên bậc thang chồng chất, hoàn toàn không kịp cản lại.
Sau khi anh đứng vững thì giơ tay ra bảo Tiêu Sắt Sắt đưa khăn lau nhưng chờ nửa ngày cũng không có động tĩnh gì. Anh nhíu mày quay xuống thấy cô còn đang thất thần tại chỗ…
“Khăn lau.” Bạch Cố Kiềm không có kiên nhẫn nói một câu, anh sợ một giây sau mình sẽ hối hận vì làm ra loại chuyện ngu xuẩn này.
Giọng nói trầm thấp của anh làm cho ý chí của Tiêu Sắt Sắt tỉnh táo lại, cô cũng không chú ý tới sự khác thường của đối phương, vội vàng đưa khăn lau trong tay tới. Tiêu Sắt Sắt có hơi kinh ngạc, mặc dù trước kia Bạch Cố Kiềm rất ngoan, rất nghe lời nhưng anh chưa bao giờ chủ động lại cương quyết giúp cô làm như thế này, anh như vậy khiến cô cảm thấy hơi xa lạ.
Trêи đỉnh đầu truyền tới tiếng chụp đèn va chạm vào nhau, Tiêu Sắt Sắt giương mắt, từ góc độ của cô nhìn qua chỉ có thể nhìn thấy cái cằm kiên nghị của Bạch Cố Kiềm. Anh khẽ cau mày, mơ hồ toát ra sự mất kiên nhẫn nhưng vẫn làm việc vô cùng nghiêm túc.
“A Kiềm.”
Tiêu Sắt Sắt kêu một tiếng rồi đỡ thang giúp anh: “Anh xem thử trêи chụp đèn có cái khối vuông nhỏ màu đen nào không?”
Bạch Cố Kiềm đang đứng trêи bậc thang khẽ giật mình, anh nhìn cô một chút rồi gật đầu.
“Anh xem thử xem có thể lấy thứ đó xuống không.”
Hóa ra cô cũng không muốn bị người ta giám sát à? Ánh mắt Bạch Cố Kiềm lóe lên, vô cùng vâng lời lấy camera lỗ kim giấu trong chụp đèn xuống.
Trêи mặt Tiêu Sắt Sắt hiện ra ý cười: “Tốt lắm, lấy xong rồi thì anh xuống đây đi, leo cao như thế quá nguy hiểm.”
Bạch Cố Kiềm nhíu mày leo xuống thang, vừa đứng vững đã thấy Tiêu Sắt Sắt giữ chặt tay anh, nụ cười cực kỳ xán lạn.
“Cảm ơn A Kiềm, nếu không có anh thì e là vừa rồi có lẽ em còn chả sờ đến được chụp đèn nữa.”
Ngày thường Bạch Cố Kiềm thích nghe cô khen anh, cô cũng không hề keo kiệt, một chút chuyện nhỏ cũng dùng giọng điệu khoa trương nhất để khen ngợi anh. Mỗi lần Bạch Cố Kiềm nghe xong đều sẽ vui vẻ một hồi lâu. Tiếc là cô không biết, tiểu Bạch mà cô biết đã khôi phục trí nhớ tiến hóa thành tiểu Hắc, lúc đối diện với lời khen khoa trương của cô cũng sẽ không nhận được sự vui vẻ thuần túy nhất.
Anh chỉ mất tự nhiên sững sờ, trong lòng lạnh lùng chế giễu. Trước khi anh dốc lòng muốn nhận được sự tán thành và khen thưởng của người bên cạnh cũng không được, bây giờ biến thành tên đần, chỉ cần lau đèn treo giúp người ta là có thể tùy tiện nhận được lời khen không hề che giấu.
Nên cảm thán vận mệnh của anh bi ai hay là lời khen của Tiêu Sắt Sắt quá rẻ tiền đây…
Bạch Cố Kiềm cụp mắt xuống thu lại cảm xúc, anh tự thuyết phục hành vi xúc động vừa rồi của mình là vì lừa điện thoại của Tiêu Sắt Sắt. Anh ném khăn lau lên bàn, muốn trở về phòng khách.
Anh đi được hai bước mới phát hiện Tiêu Sắt Sắt không hề nhúc nhích, bởi vì mệt nhọc mà cánh môi hơi tái nhợt, cảm giác nóng nảy trong lòng anh lại xuất hiện.
Môi mỏng của Bạch Cố Kiềm khẽ nhếch lên, mặt không đổi sắc nhìn cô: “Xem tivi, với anh.”
Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc nhướng mày: “A Kiềm xem trước được không? Em dọn vệ sinh xong sẽ xem với anh.”
“…” Đường cong bên khóe môi Bạch Cố Kiềm càng lạnh lẽo, anh không biết vì sao mình lại làm như vậy nhưng anh không muốn nhìn thấy Tiêu Sắt Sắt cứ lúc ẩn lúc hiện trước mắt làm cho người ta phiền lòng.
Anh học tập bản thân sau khi thành ngốc, cố chấp vươn tay với cô: “Xem ti vi, với anh.”
“Nhưng mà…”
“Xem với anh.”
“Được rồi… Ngày mai em nói trợ lý Trương dẫn người tới quét dọn vậy.”
Tiêu Sắt Sắt thỏa hiệp, bất đắc dĩ nhún vai: “Vậy anh đợi em thay quần áo khác đã, ban nãy đổ mồ hôi rồi.”
Lần này Bạch Cố Kiềm hào phóng gật đầu, cho cô lên lầu.
…
Hai mươi phút sau, Tiêu Sắt Sắt tắm rửa một cái, tinh thần sảng kɧօáϊ đi xuống lầu.
“A Kiềm, chúng ta xem lại bộ phim lần trước chưa xem xong được không?”
Bạch Cố Kiềm không lên tiếng, anh không hứng thú lắm với chuyện xem phim này nên hờ hững nhìn về phía Tiêu Sắt Sắt. Cô đã thay một bộ váy liền áo màu trắng gạo, bước chân nhẹ nhàng đi tới chỗ anh, váy theo đó mà đung đưa lộ ra đôi bắp chân trắng nõn cân xứng.
Ánh mắt anh thoáng qua một màu trắng, vừa bình tĩnh lại thì Tiêu Sắt Sắt đã ngồi vào một bên khác, chỗ cô ngồi cách anh trọn vẹn một mét. Bạch Cố Kiềm dựa vào sườn ghế, một tay chống cằm, ngón trỏ hờ hững gõ một cái lên tai.
“Chắc chắn cô sẽ chủ động ngồi sang đây.” Trong lòng anh nghĩ.
Nhưng mà đợi một hồi lâu Tiêu Sắt Sắt cũng không hề động đậy. Trái lại, cô còn cởi dép trêи chân ra, bắp chân mảnh khảnh lung lay giữa không trung rồi vắt chân lên ghế salon.
“A Kiềm, anh còn ngồi đó làm gì? Mau phát đi.”
Tiêu Sắt Sắt thấy Bạch Cố Kiềm ngồi nửa ngày cũng không có phản ứng gì, còn học theo cô chống cằm.
“…”
Nếu như không phải Bạch Cố Kiềm quản lý biểu cảm đủ tốt thì e là anh đã làm lộ sự bất mãn trong lòng.
Vì sao cô lại ngồi xa như vậy? Không phải trước kia vẫn thường dựa vào nhau à?
Bạch Cố Kiềm nhớ lại một chút, sau đó anh phát hiện ra đoạn thời gian trong quá khứ, dường như người luôn chủ động thân mật là mình, Tiêu Sắt Sắt trừ thích bóp mặt và xoa đầu anh ra thì cũng chỉ có lần trước xin lỗi là lần đầu tiên cô chủ động ôm anh.
Thật ra cô không phải là dạng con gái rất chủ động…
Nhìn Tiêu Sắt Sắt ngồi ở sườn ghế cách đó không xa, Bạch Cố Kiềm trầm ngâm, không biết có chuyện gì mà trong lòng anh luôn cảm thấy có chỗ ngứa ngáy. Đúng lúc này, cô không hiểu vì sao Bạch Cố Kiềm lại bất động nên thoáng duỗi thẳng chân, ngón chân mượt mà đáng yêu chọt một cái trêи ghế salon.
“Nhanh lên, nếu không thì anh đưa điều khiển cho em đi.”
Ánh mắt của Bạch Cố Kiềm đảo qua mặt cô, cuối cùng dừng trêи bàn chân xinh đẹp kia, ánh mắt hơi trầm xuống. Trong lòng anh như bị cái gì đó cào một cái, bắt đầu hiện lên một ý nghĩ: Cô có đem theo di động trêи người không nhỉ? Có lẽ cần phải lục soát một chút, dù sao hiện tại mình cũng là một “tên đần”, làm ra chuyện gì cũng không cần phải chịu trách nhiệm…
Ngón trỏ của anh khẽ nhúc nhích, cơ thể chậm rãi nghiêng về phía Tiêu Sắt Sắt nhưng cũng không phải đưa điều khiển cho cô mà là duỗi tay ra nắm lấy cổ chân cô, sau đó kéo người về phía mình.
“A…”
Tiêu Sắt Sắt không hề có chút phòng bị nào hoảng hốt thét lên, cô vội chắn váy lại để mình không bị lộ hàng.
“Anh làm gì vậy hả!”
Tiêu Sắt Sắt đang muốn ngẩng đầu liếc Bạch Cố Kiềm thì đã thấy một bóng người ập tới trước mặt, sau đó cô bị ôm lấy. Bàn tay ấm áp vòng qua dán bên hông mang theo mùi thơm ngát của cơ thể, mỗi nơi bàn tay chạm tới đều là da thịt mềm mại có độ đàn hồi cao, nào có cái điện thoại gì đâu?