Nằm trong lòng nam phụ Hắc Liên Hoa run lẩy bẩy

Chương 22


trước sau

– Edit by Link –

Trong sảnh fast food náo nhiệt, mấy đứa bé đang đùa giỡn lung tung. Tiêu Sắt Sắt nắm tay Bạch Cố Kiềm có chút căng thẳng, cô sợ anh nhất thời không thích ứng được với hoàn cảnh ở đây, lại còn khiến bệnh nặng hơn.

Nhưng có lẽ Bạch Cố Kiềm còn trấn định hơn cả cô, ánh mắt lãnh đạm lướt qua mấy đứa bé kia, chẳng thèm ngó tới.

Tiêu Sắt Sắt dần yên lòng.

Sáng nay anh chủ động nói muốn ra ngoài chơi, cô rất ngạc nhiên, sau đó còn hỏi riêng Lư Kỳ một chút. Đối phương đề nghị có thể dẫn Bạch Cố Kiềm tới chỗ có người lạ để anh dần thích ứng với bên ngoài.

Thế là cô dẫn người tới một cửa hàng fast food ở khu phong cảnh.

“A Kiềm, anh muốn ăn cái gì?” Hai người đứng trước quầy chọn món ăn rực rỡ đủ loại.

Ngày Quốc tế thiếu nhi vừa mới qua không lâu, trong tiệm này vẫn còn đang tổ chức hoạt động, đặt một phần trẻ em sẽ được tặng cái ống bơm sốt cà chua phim hoạt hình, ở miệng ống còn có tạo hình, bóp sốt cà chua ra sẽ có hình như đóa hoa.

Tiêu Sắt Sắt suy bụng ta ra bụng người, cô cảm thấy trẻ em ở độ tuổi này đều thích mấy thứ này.

“Chúng ta gọi hai phần trẻ em được không?”

“…”

Bạch Cố Kiềm rất muốn nói là không được, anh ghét nhất ăn mấy thứ đồ này nhưng lúc thấy đôi mắt hạnh của Tiêu Sắt Sắt sáng lên nhìn menu, lời cự tuyệt vừa lên đến miệng đã bị nuốt trở về.

Thấy anh gật đầu, Tiêu Sắt Sắt cực kỳ vui vẻ, hào phóng gọi hai phần trẻ em.

Cô quay lại kéo Bạch Cố Kiềm trở về chỗ ngồi, không hề chú ý tới sau lưng có bạn nhỏ đang chơi đùa, suýt chút đã làm cậu bé trượt chân.

“Chị làm gì thế hả! Mắt mù không thấy sau lưng có người à?” Đứa bé kia còn rất dữ, cậu bé chống nạnh chất vấn Tiêu Sắt Sắt.

“Bạn nhỏ à, em không nói đạo lý à? Tiệm ăn đâu phải là chỗ để em chạy lung tung đâu chứ.” Tiêu Sắt Sắt nhíu mày.

“Em thích…” Cậu bé vừa nói được nửa cậu thì chợt cảm giác ánh sáng xung quanh tối sầm lại, lúc ngẩng đầu lại đối mặt với một đôi mắt u ám, lời còn lại không tự chủ được nghẹn lại trong họng.

“Hừ!” Đứa bé hư nuốt nước miếng một cái, chợt giơ ống bơm chứa nước trong tay lên nhắm vào Tiêu Sắt Sắt, sau đó “biu” một cái, một cột nước bắn thẳng lên quần áo của cô.

“A, sao em lại như vậy hả! Em đừng có chạy, chị đi tìm người giám hộ của em.” Tiêu Sắt Sắt tức hổn hển.

Đứa bé kia lại cười hì hì một tiếng, quay đầu đã chạy khỏi tiệm ăn.

Tiêu Sắt Sắt nhìn quần áo bị ướt mà tức không thôi, cô nhíu mày nói với Bạch Cố Kiềm: “A Kiềm, anh ở đây chờ em nhé, em đi toilet một chuyến.”

Cô nói xong thì ảo não đi ra ngoài, cũng may vừa rồi trong ống bơm của đứa bé kia không phải là sốt cà chua mà chỉ là nước sạch, Tiêu Sắt Sắt dùng khăn giấy lau một chút đã không còn thấy gì nữa.

Trong lòng cô thầm mắng một câu đứa bé hư, vừa mới ra khỏi toilet lại nhìn thấy cậu bé.

Nhưng mà bây giờ cậu không có kiêu căng phách lối như vừa rồi, nước mắt trong mắt lưng tròng, cũng không biết vì sao mà tóc cậu lại bị ướt sũng dính lên trêи mặt.

Nhìn thấy Tiêu Sắt Sắt đi ra, cậu lập tức đi tới: “Xin lỗi chị, em không nên cầm súng nước bắn vào chị, em sai rồi…”

“…” Khóe miệng Tiêu Sắt Sắt giật giật, đây là đứa bé không biết trời cao đất dày khi nãy à? Chẳng lẽ là bị người nhà của cậu dạy dỗ rồi?

Trong lòng cô có chút muốn cười trêи nỗi đau của người khác đáng hổ thẹn nhưng cô cũng không so đo với trẻ con: “Biết sai là được rồi, bạn nhỏ không biết lễ phép sẽ bị quái thú bắt ăn thịt.”

Không biết là đứa bé nhớ tới cái gì, nước mắt vừa dừng xong đã lập tức tụ lại, vừa thấy là biết muốn khóc nữa.

Tiêu Sắt Sắt vội dừng “đe dọa”: “Được rồi, chị tha cho em, sau này đừng chạy lung tung ở nơi đông người nữa.”

“Hu hu dạ…” Đứa bé lau nước mắt rời đi.

Tiêu Sắt Sắt cảm thấy hơi buồn cười, lúc đi ra mới phát hiện Bạch Cố Kiềm đã ngồi về vị trí.

“A Kiềm, anh có thấy đứa bé vừa nãy không? Sao mà cậu bé lại chợt khóc lóc chạy tới nói xin lỗi với em nhỉ? Có phải người nhà của cậu bé đã dạy dỗ lại rồi không?”

Bạch Cố Kiềm lười nhác dựa vào ghế, chậm rãi lắc đầu.

“Được rồi, kệ đi.” Tiêu Sắt Sắt ngồi đối diện anh, lấy ống bơm trong túi ra: “Đứa bé kia đáng ghét thật đó, thế mà lại cầm đồ chơi đáng yêu thế nào làm trò đùa dai. A Kiềm, anh có thích không? Em đổ sốt cà chua vào cho anh chơi.”

Bạch Cố Kiềm thầm nghĩ: Khi nãy anh vừa chơi rồi, rất nhàm chán, như một tên thiểu năng vậy.

“…”

Anh ngồi đó, ngay cả ngón tay cũng không thèm nhúc nhích. Có lẽ trong lòng Tiêu Sắt Sắt cũng hiểu anh không có hứng thú với món đồ chơi này nhưng cô vẫn không ngại đổ sốt cà chua vào trong…

Cô đang bận rộn, chợt thấy ghế trống bên cạnh có người ngồi vào. Anh ta đặt đồ ăn lên bàn, giọng nói trầm thấp vang lên.

“Chỗ khác không có ghế trống, tôi có thể ngồi chung với hai người không?”

Tiêu Sắt Sắt ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy mặt của anh ta thì khá sửng sốt.

Là Lư Kỳ? Sao anh ta lại tới đây?

Ánh mắt hai người giao nhau, sau đó con ngươi màu đen khẽ dịch chuyển, đưa mắt ra hiệu với cô.

Tiêu Sắt Sắt ngầm hiểu, lập tức cúi đầu xem điện thoại, chỉ thấy mười phút trước anh ta có gửi một tin tức: “Đa số bệnh nhân đều sẽ sinh ra tâm lý mâu thuẫn với bác sĩ, tôi muốn dùng thân phận người lạ tiếp xúc với cậu Bạch một chút, xin cô Tiêu hãy phối hợp với tôi nhé.”

Thì ra là vậy…

Tiêu Sắt Sắt tắt điện thoại, lúc ngẩng đầu lên đã không còn vẻ kinh ngạc vừa rồi. Cô giả vờ không biết nhìn xung quanh một lần.

“Đúng là hết chỗ rồi, không sao đâu. A Kiềm, chúng ta ngồi chung với anh này nha.”

Tiêu Sắt Sắt cẩn thận quan sát phản ứng của Bạch Cố Kiềm, cũng may anh chỉ thản nhiên liếc nhìn Lư Kỳ một chút rồi vùi đầu ăn khoai tây, mái tóc quá dài che khuất ánh mắt của anh, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm góc cạnh của anh khẽ nhúc nhích.

“Cảm ơn hai người rất nhiều.”

Hôm nay Lư Kỳ mặt một cái áo thể thao màu trắng, cả người trông trẻ ra rất nhiều, toát ra khí chất trong trẻo tươi sáng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có vẻ không hợp với hoàn cảnh này.

Tiêu Sắt Sắt nhìn anh ta một chút lại nhìn Bạch Cố Kiềm mặc đồ đen ở đối diện, cô không nhịn được so sánh hai người với nhau.

Đều là những người đàn ông đẹp trai xuất chúng, khí tràng của Bạch Cố Kiềm cũng không hề kém, cho dù trêи mặt đang ăn thức ăn nhanh không có dinh dưỡng nhưng dáng vẻ ưu tú của anh cũng mang tới cho người ta ảo giác như anh đang đặt mình trong nhà hàng Tây cao cấp.

Khí chất của hai người họ hoàn toàn khác nhau, một người là thân thiện dịu dàng, một người là thần bí lạnh lẽo. Nếu thật sự phải nói thì có lẽ Bạch Cố Kiềm vẫn thu hút ánh mắt của người khác hơn một chút, nhưng nếu để lựa chọn thì chắc chắn đa số sẽ chọn muốn tiếp xúc với Lư Kỳ nhiều hơn.

Bởi vì chỉ cần nhìn mặt của Bạch Cố Kiềm là thấy dường như tính tình của anh không tí nào…

Cô đang thất thần, giọng của Lư Kỳ lại vang lên lần nữa: “Tôi và bạn tôi tách ra, thời tiết lại nóng nên mới vào ngồi một lát. Hai người cũng đến đây du lịch à?”

“Không phải… Bọn tôi sống ở đây.” Tiêu Sắt Sắt đáp.

Lư Kỳ cởi mở cười một tiếng: “Ồ, là người giàu có.”

Dường như anh ta cố tình muốn làm Bạch Cố Kiềm nói nhiều thêm nên đặt đồ chơi trong khay ăn của mình đến trước mặt anh: “Đây là đồ chơi trong hoạt động của tiệm, tôi không thích chơi mấy thứ này, tặng cho cậu đó.”

Ngoài miệng nói vậy, ánh mắt của anh ta quan sát Bạch Cố Kiềm rất tỉ mỉ.

Trước kia hai người cũng chưa từng gặp mặt, Lư Kỳ chỉ mới biết tính cách của anh qua miệng của Bạch Thơ Ly, là một người kỳ lạ, tự kỷ, làm việc tàn nhẫn. Vừa rồi, lần đầu tiên gặp mặt anh ta thật sự bị vẻ ngoài của Bạch Cố Kiềm làm dao động, nhưng quan sát hồi lâu lại phát hiện vẻ mặt của anh hiền lành, ánh mắt ngốc nghếch giống như rất khó tập trung lực chú ý. Chỉ có lúc Tiêu Sắt Sắt nói chuyện với anh thì trong mắt anh mới có một chút ánh sáng ngắn ngủi, mấy dấu hiệu này hoàn toàn phù hợp với đặc trưng của một người mắc bệnh tâm lý.

Bạch Cố Kiềm cũng không nhận sự lấy lòng của anh ta, anh vẫn vùi đầu phấn đấu với đám khoai tây, ngón tay dài chọn tới chọn lui, chọn ra sợi khoai tây giòn nhất mới bỏ vào trong miệng, giống như cảm thấy ăn gì đó còn thú vị hơn là nói chuyện với người này nhiều.

Cuối cùng vẫn là Tiêu Sắt Sắt sợ Lư Kỳ xấu hổ nên vội tiếp lời trước: “Cảm ơn anh, anh ấy không thích đồ chơi nhỏ này lắm, vừa rồi nhận được hai cái mà anh ấy cũng không cần.”

“Không sao, tôi cũng cảm thấy vứt đi thì tiếc cho nên muốn tặng người khác mà thôi.” Lư Kỳ không để bụng, nở nụ cười dịu dàng.

“Vậy anh cho tôi đi.” Tiêu Sắt Sắt nói, trong miệng còn ngậm một viên gà KFC, lúc nói có chút không rõ: “Tôi rất thích.”

Lời của Tiêu Sắt Sắt là thật lòng. Ở kiếp trước, bởi vì điều kiện không cho phép nên mỗi lần cô chỉ có thể trơ mắt nhìn em họ ăn mấy món fast food mà có thèm cũng không ăn được này. Không ngờ sau khi xuyên qua lại may mắn nhận được đền bù một chút cho tuổi thơ bị thiếu thốn.

Lư Kỳ là một bác sĩ tâm lý, sao anh ta không nhìn ra được sự vui vẻ không che giấu được trong mắt cô chứ? Trong lòng anh ta vừa kinh ngạc lại hơi buồn cười, không chỉ đưa đồ chơi cho cô mà còn chia sẻ đồ ăn trong khay cho cô.

“Thật ra tôi vẫn chưa đói, chỉ muốn tìm một chỗ ngồi chút mà thôi. Mấy thứ này vứt đi thì tiếc, cô chia sẻ giúp tôi một chút nhé.”

Anh nói xong thì chớp mắt nhìn cô, trong mắt có thêm một tia hoạt bát, nụ cười ôn nhu đến mức làm cho Tiêu Sắt Sắt nhìn thấy cũng sững sờ.

Cô không nhịn được đỏ mặt: “Sao tôi có thể không biết ngại như vậy chứ…”

Tiêu Sắt Sắt bỏ qua gương mặt tuấn tú của đối phương, nói lảng sang chuyện khác: “Chúng tôi không ăn được nhiều như vậy, tôi chỉ cần đồ chơi thôi là được rồi, đúng lúc gộp thành một bộ The Powerpuff Girls.”

Cô cầm đồ chơi của anh, muốn đặt ba cái vào chung một chỗ nhưng lại phát hiện thiếu một cái ống bơm, rõ ràng vừa rồi cô để trêи bàn mà.

“Này A Kiềm, anh có thấy…”

Tiêu Sắt Sắt hỏi được một nửa, đột nhiên nghĩ tới gì đó nên vội ngẩng đầu nhìn Bạch Cố Kiềm.

Giờ phút này anh đã không còn cố chấp ăn khoai tây nữa mà là cúi đầu thưởng thức cái gì đó, Tiêu Sắt Sắt tập trung nhìn kỹ, đó không phải là cái ống bơm khi nãy cô rót đầy sốt cà chua à?

Nghe thấy giọng nói của cô, Bạch Cố Kiềm ngờ vực nâng mắt lên, ngón tay lại như lơ đãng đè lên cái đuôi của ống bơm.

“Anh cẩn thận tí, nó sẽ bắn ra ngoài đó!”

Câu nói này của Tiêu Sắt Sắt như một phát súng mở đầu, cô vừa dứt lời thì trước mắt đã có một đống sốt cà chua màu đỏ “piu” một cái, chuẩn xác đáp xuống bộ đồ trắng gọn gàng sạch sẽ của Lư Kỳ…

“…”

“…”

Hai người hoàn toàn sững sờ tại chỗ.



Lời của editor: Mấy chương sau nó dài quá mọi người ạ:(( hỏng cả kế hoạch, dạo này ra trễ quá chừng, mọi người ngủ ngon – Edit by Link –

Tiếng cười nói rộn rã bên bàn ăn khác càng làm nổi bật bầu không khí ngưng đọng bên bàn Tiêu Sắt Sắt.

“A Kiềm, anh…”

Tiêu Sắt Sắt chết lặng nhìn Bạch Cố Kiềm, cô rất muốn chất vấn vì sao đột nhiên anh lại bướng bỉnh như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt ngây thơ của đối phương trông cũng không giống cố ý.

Nhưng mà quần áo của Lư Kỳ màu trắng nên không thể nào làm lơ “chứng cứ phạm tội” được, cô đành phải lúng túng luôn miệng xin lỗi thay anh: “Xin lỗi anh, anh ấy không có cố ý, anh tranh thủ dùng khăn tay lau một chút đi.”

Khóe miệng Lư Kỳ hơi giật một cái, anh ta nhìn Bạch Cố Kiềm ngây thơ ở đối diện rồi lại nhìn Tiêu Sắt Sắt lúng túng, giơ tay nói với cô: “Không sao, tôi đi toilet lau một chút.”

Anh ta nói xong cũng đứng dậy rời đi, để lại hai người ngồi nhìn nhau.

“Ha, sao giờ không chơi tiếp đi?”

Tiêu Sắt Sắt híp mắt nhìn Bạch Cố Kiềm, đôi con ngươi màu nâu nhạt của anh chớp một cái, bộ dạng bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tiêu Sắt Sắt lại nghĩ tới một khả năng, nghiêng người về phía anh: “A Kiềm cũng không được học thói xấu của đứa trẻ hư khi nãy đâu, làm vậy là không lễ phép.”

“…”

Bạch Cố Kiềm không nói gì, chỉ hững hờ nâng mắt tiếp tục chơi ống bơm trong tay. Thái độ này của anh làm cho Tiêu Sắt Sắt tức vô cùng, cô đang tính nói chuyện thì chợt cảm giác điện thoại rung lên một cái, cầm lên xem thì thấy Lư Kỳ gửi tin nhắn tới.

“Cô Tiêu, có tiện ra ngoài một lát không? Tôi chờ cô ở lối ra phía sau cửa tiệm.”

Tiêu Sắt Sắt khẽ giật mình đoán là có lẽ anh ta có lời muốn nói với mình nên nhìn Bạch Cố Kiềm ở đối diện một chút.

“A Kiềm, anh ở
đây một lát nhé, em đi vệ sinh.”

Cô nói xong lại cẩn thận nhìn sắc mặt của anh một chút, sau khi thấy anh không có gì khác thường mới đứng dậy rời đi. Nhưng cô không biết cô vừa mới quay lưng lại thì sắc mặt Bạch Cố Kiềm chợt trầm xuống.



Bên cạnh nhà vệ sinh là cửa sau của cửa tiệm, Tiêu Sắt Sắt đẩy cửa ra, Lư Kỳ đang đứng dưới một gốc cây dừa, trước ngực vẫn còn một dấu vết màu đỏ nhạt trông như một nốt ruồi mọc ra trêи mặt viên ngọc trắng không tì vết vậy, nhìn cực kỳ chướng mắt.

“Bác sĩ Lư, xin lỗi anh, cậu Bạch…”

Tiêu Sắt Sắt lúng túng xin lỗi thay Bạch Cố Kiềm nhưng bị Lư Kỳ lắc đầu cản lại: “Không sao, tôi biết tình huống của cậu ấy, khi nãy chỉ là phản ứng căng thẳng mà thôi, nói không chừng cậu ấy thật sự không phải cố ý đâu.”

Vẻ mặt của anh ta vẫn dịu dàng như cũ, không hề bị sự cố ngoài ý muốn vừa rồi làm ảnh hưởng tí nào.

Thấy anh ta không để bụng, Tiêu Sắt Sắt khẽ thở phào: “Bác sĩ Lư gọi tôi ra ngoài có chuyện gì sao?”

Lư Kỳ gật đầu nhìn phòng ăn sau lưng cô một chút: “Tôi muốn hỏi cô về chuyện tấm hình, lần trước sau khi cậu Bạch có phản ứng căng thẳng thì sau đó cô có thử lại lần nữa không?”

“Không có…” Tiêu Sắt Sắt lắc đầu, cô đã sắp quên luôn chuyện tấm hình rồi: “Tôi sợ cậu Bạch lại đau đầu nữa…”

Lư Kỳ búng tay một cái: “Điều này đúng lúc chứng minh những tấm hình đó đã mở van chướng ngại tâm lý của cậu ấy, theo như hôm nay tôi quan sát tình huống của cậu Bạch thì việc thích ứng với bên ngoài của cậu ấy đã có tiến bộ rất lớn rồi, thật ra cô Tiêu có thể tiếp tục tiến lên.”

“Bác sĩ Lư có thể dạy tôi một vài cách không?” Tiêu Sắt Sắt cái hiểu cái không.

“Cô có thể đổi một cách vô tri vô giác sinh ra ảnh hưởng tới cậu Bạch, chẳng hạn như quyển album ảnh kia. Thật ra cô không cần cố gắng lấy ra xem, cô thậm chí có thể làm ảnh rơi rải rác trong các ngõ ngách trong phòng, hoặc là tình cờ nhắc tới xưng hô người thân, tên, chờ cậu Bạch không còn sợ hãi khi đối mặt với mấy hồi ức này nữa thì cô lại hỏi cậu ấy chuyện tấm ảnh.”

Anh ta nói rất rõ ràng, Tiêu Sắt Sắt thông suốt, gật đầu liên tục: “Ok bác sĩ Lư, lúc về tôi sẽ thử.”

“Ừm.” Lư Kỳ gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc bất ngờ của cô giống như rất hổ thẹn vì mình không nghĩ ra mấy cách này, anh ta hơi dao động: “Cô Tiêu, thật ra cô đã làm rất tốt rồi.”

“Hả?”

“Tôi từng tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân, cô đã làm tốt hơn rất nhiều người nhà của bệnh nhân khác rồi.” Anh ta lên tiếng an ủi: “Có đôi khi đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, tôi và tiểu Nhị đều rất tin tưởng cô.”

Giọng điệu của Lư Kỳ ôn nhu, anh ta nhìn cô gái nhỏ còn nhỏ tuổi hơn cả em gái anh ta, anh ta cảm giác được sự đơn thuần, thiện lương và có trách nhiệm trêи con người cô. Nếu không phải vì Bạch Cố Kiềm thì có lẽ cô cũng sẽ không bị dính vào chuyện này.

Chuyện của nhà họ Bạch quá phức tạp, ngay cả anh ta cũng không biết tương lai sẽ như thế nào nên không khỏi có chút thương cho cô gái nhỏ đối diện.

Anh ta không nhịn được giơ tay khẽ vỗ vai Tiêu Sắt Sắt, cười nói: “Tóm lại cô đừng lo nghĩ nhiều quá, chỉ cần làm chuyện nên làm thôi, còn lại cứ giao cho tôi.”

“Bác sĩ Lư…” Tiêu Sắt Sắt hơi ngây người ngẩng đầu nhìn anh ta.

Câu này đối với Lư Kỳ thì có lẽ chẳng là gì nhưng nó lại khiến cô cực kỳ xúc động. Từ lúc Tiêu Sắt Sắt xuyên qua tới nay vẫn luôn đối mặt với đủ chuyện ngoài ý muốn, mặc dù ngoài mặt không có gì khác thường nhưng trong lòng như bị một viên đá to đè nặng. Cô sợ mình làm sai chỗ nào đó hoặc là Bạch Cố Kiềm lại xảy ra chuyện bất trắc gì đó, sợ mình cố gắng một hồi nhưng cuối cùng vẫn rơi vào kết cục trong nguyên tác.

Vì vậy mỗi lần đối mặt với nhiệm vụ nữ chính giao cho cô đều có hơi sợ hãi, cho dù trong lòng có ý kiến gì cũng không tiện nói thẳng. Cô biết mình lo nghĩ quá nhiều sẽ chỉ khiến mọi chuyện đi ngược, còn không thể điều chỉnh bản thân, bây giờ nghe Lư Kỳ nói ngắn ngủi vài câu, cuối cùng những thứ hỗn loạn trong lòng cũng thuận xuống.

Tiêu Sắt Sắt lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trong trẻo trước mặt. Cô cảm thấy tâm trạng lúc này rất thoải mái nên nở cụ cười xán lạn với anh ta.

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ Lư.”

Nụ cười của thiếu nữ xinh đẹp như hoa, Lư Kỳ cũng không nhịn được cong môi, gật đầu nói: “Ừm, mau trở về phòng ăn đi, tôi cũng không vào nữa, lần sau liên lạc nhé.”

Hai người chia tay ở cửa, Tiêu Sắt Sắt chậm rãi trở về phòng ăn, trêи mặt còn mang theo nụ cười nhẹ nhõm. Thấy Bạch Cố Kiềm vẫn còn ngồi trêи ghế, cúi thấp đầu không biết đang làm gì, đồ ăn trêи bàn cũng không hề vơi đi.

“A Kiềm, anh còn muốn ăn nữa không?” Cô đi qua ngồi xuống: “Nếu không ăn nữa thì chúng ta gói đem về nhà.”

“…” Bạch Cố Kiềm không nói câu nào, thậm chí ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên.

Tiêu Sắt Sắt đã sớm quen với sự trầm mặc của anh nên không phát hiện ra điều khác thường, cô khẽ đi tới quầy gọi món xin hai cái túi đóng gói, lúc quay lại thì không thấy bóng dáng của đồ ăn trêи bàn đâu nữa…

“Ủa? Hamburger của chúng ta đâu rồi?” Cô mở to mắt nhìn cái bàn rỗng tuếch: “A Kiềm, anh có thấy…”

Tiêu Sắt Sắt vừa cúi đầu hỏi thăm Bạch Cố Kiềm đã đối mặt với đôi con ngươi sáng như hổ phách kia, giờ phút này trong đôi mắt đó đã bớt đi vài phần ngây thơ, có thêm một tia ác ý và khiêu khích. Một ý nghĩ chợt xẹt qua trong đầu cô, Tiêu Sắt Sắt cúi xuống nhìn, quả nhiên tìm được đồ ăn không cánh mà bay đang nằm trong thùng rác dưới bàn, có cái thậm chí còn chưa xé bao bì.

Tiêu Sắt Sắt ngây người: “Cái này là anh ném hả?”

Khóe môi Bạch Cố Kiềm hiện ra độ cong lạnh lùng, lông màu chau lại như đang ngầm thừa nhận.

“Tại sao anh lại phải làm vậy… Đây là lãng phí lương thực đó!”

Sau khi Tiêu Sắt Sắt hết khϊế͙p͙ sợ thì lại tức giận không thôi nhưng không thể nào biến đồ ăn trong thùng rác sạch sẽ lại được. Cô nắm chặt tay, tức giận nói: “Dù sao cũng là tiền của nhà các anh, lãng phí cũng là tiền của anh, về nhà!”

Cô không hề dừng lại, cất bước đi ra ngoài, lúc đi đến cửa mới phát hiển Bạch Cố Kiềm không hề đi theo, anh vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

Cô tức giận đến mức không nhịn được mà giậm chân nhưng lại không thể làm gì khác ngoài đi trở lại.

“Mau đứng lên, về nhà với tôi.” Cô giơ tay kéo cánh tay Bạch Cố Kiềm, người sau hơi khựng lại một chút rồi nghe lời đứng dậy đi về cùng cô.

Đã gần buổi trưa, mặt trời nóng như lửa đốt.

Tiêu Sắt Sắt kéo tay Bạch Cố Kiềm, hai người đi dọc theo bóng cây rừng trở về.

Bỗng nhiên Tiêu Sắt Sắt dừng bước lại như nhớ ra gì đó: “Chết rồi, em quên lấy ba cô gái siêu nhân rồi!”

Lúc đó cô bị hành vi lãng phí lương thực của Bạch Cố Kiềm chọc tức choáng đầu, vì vậy nên quên luôn thứ quan trọng nhất. Nhưng mà nhớ lại một chút thì hình như lúc đó không có bất kỳ thứ gì trêи bàn, chẳng lẽ đã bị Bạch Cố Kiềm ném vào thùng rác cùng với đống thức ăn kia rồi à?”

Tiêu Sắt Sắt sốt ruột kéo tay Bạch Cố Kiềm: “A Kiềm, anh để ba cái đồ chơi kia ở đâu?”

Bạch Cố Kiềm vốn bị mặt trời chiếu vào có phần bực bội, nghe thấy cô truy vấn, phần bực bội đó lại lan ra, mặt không thay đổi nhìn cô, môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng phun ra bốn chữ: “Hỏng, nên vứt rồi.”

“Rõ ràng là không có hỏng! Anh vứt ở đâu hả?” Tiêu Sắt Sắt mở to mắt, đây chính là quà lưu niệm đầu tiên trong đời cô, sao có thể nói vứt là vứt được?

Nhưng mà cô càng để tâm thì Bạch Cố Kiềm càng không vui, ngay cả biểu cảm cũng không khỏi trở nên âm trầm: “Mất rồi, không tìm thấy.”

“Mất mới lạ đấy! Em muốn trở về lấy!” Tiêu Sắt Sắt quay người muốn đi lại bị anh kéo về: “Đi thôi A Kiềm.”

Bạch Cố Kiềm giống như bị đóng tại chỗ không hề động đậy tí nào.

“Anh… Được thôi, vậy anh chờ em ở đây, em về lấy rồi tới tìm anh.” Tiêu Sắt Sắt thỏa hiệp.

Cô tính buông tay ra nhưng lại phát hiện ngón tay của Bạch Cố Kiềm giống như kìm sắt, làm kiểu gì cũng không thoát ra được: “Anh buông ra trước đã.”

Cô bắt đầu vùng vẫy lại càng bị trói buộc chặt hơn, sức lực của Bạch Cố Kiềm cực lớn, mặt Tiêu Sắt Sắt cũng nghẹn đỏ cả lên: “A Kiềm, anh buông ra…”

“…”

Dù sao sức lực của nam nữ cũng cách xa, anh thậm chí còn không cần dùng chút sức nào cũng có thể dễ dàng chế trụ Tiêu Sắt Sắt đang vùng vẫy. Vẻ mặt anh không hề biến sắc: “Về nhà.”

“Em không về.” Tiêu Sắt Sắt cũng hiếm khi giận dỗi, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Nhưng cô nào biết Bạch Cố Kiềm sẽ không thèm để ý tới mong muốn của cô, miễn cưỡng kéo tay cô đi về, động tĩnh của hai người thu hút ánh mắt của người xung quanh khiến bọn họ liên tục quan sát hai người.

Tiêu Sắt Sắt rất tức giận nhưng không tiện cáu kỉnh trước mặt công chúng. Hết cách rồi, cô chỉ có thể không cam lòng bị Bạch Cố Kiềm kéo về nhà thôi.

Chuyện đầu tiên sau khi bước vào cửa mà cô làm chính là hất tay anh, đẩy người ra.

“Em không thích anh thế này!” Tiêu Sắt Sắt bỏ lại một câu như thế rồi chạy lên lầu, trốn vào trong phòng mình.

Trêи cổ tay mơ hồ truyền tới cảm giác đau nhói, cô vén tay áo lên xem thử thì thấy có chút sưng đỏ, từ đó có thể thấy được sức lực của Bạch Cố Kiềm đáng sợ cỡ nào.

Rõ ràng là ra ngoài chơi nhưng cuối cùng lại cãi nhau khiến mọi người không vui. Tiêu Sắt Sắt nằm trêи giường, sau khi tức xong lại hơi ấm ức. Cô chỉ muốn giữ lại một kỷ niệm mà thôi, thế mà Bạch Cố Kiềm lại trở nên hung dữ, khinh người như thế. Anh như vậy khiến Tiêu Sắt Sắt không đỡ được, cô cũng bất giác cảm thấy xa lạ và sợ hãi.

Sau khi so sánh, cô càng thích Bạch Cố Kiềm ngoan ngoãn, lanh lợi, dịu dàng hơn, cũng không biết rốt cuộc là điều gì đã khiến anh như biến thành người khác như thế…

Trong lòng Tiêu Sắt Sắt vẫn còn nghẹn tức, tạm thời không có lý trí để suy nghĩ mấy thứ phức tạp này, cô chỉ rất ngây thơ nghĩ muốn đình công bữa trưa hôm nay.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện