Nằm trêи giường tức giận một hồi, đến khi cơn giận đã dần tán đi hết, Tiêu Sắt Sắt mới nhìn trần nhà lộ ra biểu cảm sầu não.
Cuối cùng cô cũng phát hiện ra tính tai hại khi làm “bà chủ nhà giàu”: Ăn của người khác, ngủ của người khác, ngay cả ra ngoài mua đồ chơi cũng là dùng tiền của người khác. Cô nào có tư cách giận Bạch Cố Kiềm đâu? Mấy món đồ chơi kia vốn là của anh, muốn vứt thì vứt có sao đâu chứ.
Ngay cả cô cũng phải dựa vào nhịp thở của anh để sống, nào cần quan tâm tới suy nghĩ của cô làm gì? Vì vậy tính ra thì không phải là Bạch Cố Kiềm hung dữ mà là cô quá già mồm…
Tiêu Sắt Sắt nhìn trần nhà, khẽ thở dài một tiếng. Mặc dù cô có thể suy nghĩ được như vậy nhưng trong lòng có thể tiếp nhận hay không lại là chuyện khác.
Cô vốn đang rất thỏa mãn với tình hình hiện nay nhưng lại chợt vì chuyện nhỏ này ra nảy sinh nghi ngờ về cuộc sống trước mắt. Quả nhiên phải có kinh tế riêng của mình thì mới có nguồn năng lượng mà…
Tiêu Sắt Sắt chợt nghĩ đến việc đề cập với trợ lý Trương chuyện đổi thân phận vợ chưa cưới thành tiền lương, dù sao thân phận vợ chưa cưới này cũng do nguyên chủ không biết xấu hổ mà la ɭϊếʍ được, cùng lắm thì bớt đi một trò cười thôi. Nếu Bạch Cố Kiềm không khôi phục lại thì cô sẽ đi theo chăm sóc anh, nếu khôi phục thì cô cũng có thể thẳng thắn cầm tiền lương rời đi.
Tiêu Sắt Sắt càng nghĩ càng thấy càng này có thể thực hiện được, cả người bỗng chốc tỉnh táo tinh thần, cũng không thèm tức giận nữa mà thoải mái đi xuống lầu.
Bây giờ Bạch Cố Kiềm đã về phòng mình, cô cũng không thèm quan tâm, chỉ vừa lạc quan ngâm nga bài hát vừa làm cơm trưa cho Bạch Cố Kiềm. Sau khi làm cơm xong nhưng vẫn chưa thấy anh xuống lầu, cô lại tốt bụng xới cơm và đồ ăn vào trong mâm, sau đó bưng lên cho anh.
“A Kiềm, ăn cơm trưa.” Tiêu Sắt Sắt giơ tay gõ cửa.
Cô chờ khoảng chừng mười giây mà vẫn không nghe thấy tiếng động trong lòng, trong lòng nghĩ có lẽ anh cũng đang giận dỗi với cô rồi. Nhưng mà lần này cô cũng không có kêu cửa như lần trước mà chỉ đặt mâm lên kệ bên cạnh, nói với người bên trong: “A Kiềm, cơm đặt trêи hộc tủ, anh nhớ ăn đó.”
Cô nói xong cũng tự xuống lầu ăn phần của mình.
Nhưng Tiêu Sắt Sắt không biết ngay khi cô vừa rời đi, cửa phòng đóng chặt cũng mở ra, Bạch Cố Kiềm nhìn hành lang không còn bóng người, sắc mặt vốn không mấy tốt đẹp lại lạnh thêm vài phần.
Lúc ăn cơm tối, Bạch Cố Kiềm vẫn không hề xuống lầu, Tiêu Sắt Sắt đành phải bưng cơm đến trước cửa phòng anh lần nữa, sau khi gõ cửa một cái rồi buông mâm xuống rời đi.
Cô làm bữa cơm tối rất phong phú, có cá chép dấm đường và cà rốt xào ngô mà Bạch Cố Kiềm thích ăn nhất, còn cả một ly nước dừa tươi mát nguyên vị.
Tiêu Sắt Sắt tự cảm thấy cô rất xứng chức với công việc bảo mẫu này, loại tính tình trẻ con như Bạch Cố Kiềm có lẽ sẽ mau chóng bị tài nấu nước của cô làm cho khuất phục mà thôi. Nhưng cô không ngờ sáng hôm sau vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng Bạch Cố Kiềm đâu.
Tiêu Sắt Sắt chợt có hơi lo lắng đi tới gõ cửa phòng Bạch Cố Kiềm nhưng vẫn không ai đáp lại, vì thế cô đành vặn chốt cửa đi vào.
Trong phòng sáng sủa, bóng người đang ngồi ngẩn người trước cửa sổ, tấm lưng rộng lớn ưỡn thẳng không biết là đang suy nghĩ gì.
Tốt lắm, vẫn còn sống. Trong lòng Tiêu Sắt Sắt nghĩ thế nên không làm phiền anh ngẩn người, lặng lẽ đóng cửa rời đi.
…
Bạch Cố Kiềm đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của Tiêu Sắt Sắt, anh nhanh chóng nhét linh kiện cải tiến trong tay vào trong ngăn tủ, ưỡn thẳng lưng giả vờ như đang ngắm cảnh nhưng toàn bộ sự chú ý đều ở phía sau.
Mãi đến khi bên tai truyền tới tiếng gõ cửa, khóe môi anh mới không nhịn được mà cong lên. Anh biết Tiêu Sắt Sắt sẽ chủ động làm hòa, cả ngày hôm qua anh không hề ra khỏi phòng, chắc chắn là cô đang rất sốt ruột.
Nhưng mà anh chờ một hồi cũng không nghe được lời hỏi han ân cần của cô mà thay vào đó là tiếng khép của lại.
“…”
Sắc mặt Bạch Cố Kiềm âm trầm, anh giơ tay đập một vật trang trí bên cạnh ra ngoài. Chất dựa rơi lên nệm vang lên một tiếng nặng nề giống như tâm trạng nóng nảy, khó giải quyết hiện giờ của anh.
Vừa hay anh cũng không bị ai làm phiền, có thời gian làm chuyện của mình.
Bạch Cố Kiềm nghĩ vậy thì híp mắt lại, lấy máy nghe trộm trong ngăn tủ ra định cải tiến tiếp nhưng rồi phát hiện thứ đồ chơi này có mũi có mắt, càng nhìn càng không vừa mắt, càng nhìn càng thấy giống người nào đó.
Cũng có thể là trong lòng anh đang nghĩ gì thì mắt cũng cụ tượng hóa theo.
Vòng đỏ trêи máy nghe trộm trông như đôi mắt ửng hồng của Tiêu Sắt Sắt, biểu cảm nóng nảy như điên muốn tìm những thứ đồ chơi rách nát ngày hôm qua, cực kỳ liều mạng.
Lần trước Bạch Cố Kiềm nhìn thấy bộ dạng này của cô là khi anh vừa tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một gương mặt trắng nõn đang khóc lóc như mưa, giống như xem anh trở thành người quan trọng nhất trêи thế giới này.
Bạch Cố Kiềm chưa từng trải nghiệm loại tình cảm nồng đậm này, có lẽ là xuất phát từ sự kinh ngạc và tò mò nên đêm đó anh mới không xuống tay với cô. Nhưng ai có thể ngờ được cô lại chiến tranh lạnh với anh chỉ thấy mấy cái đồ chơi nát kia, đã hai ngày liên tiếp không vào phòng anh rồi.
“Cái đồ chơi rác rưởi kia có hiếm lạ thế à?” Bạch Cố Kiềm cắn răng, bực bội vứt cái kìm trong tay đi, lấy điện thoại di động và bật lửa trong két sắt ra.
Anh cực kỳ mất kiên nhẫn bấm một dãy số, vừa chờ đối phương nghe máy vừa vuốt ve bật lửa trong tay.
“Alo, sao thế? Có phải bên nhà họ Bạch có biến không?” Giọng nam vang lên trong điện thoại.
“Không phải…”
Bạch Cố Kiềm nói chuyện chậm rãi, có chút do dự khó nhận ra được: “Cháu muốn nhờ cậu mua giúp cháu ít đồ.”
“Hả? Mua gì cơ? Lỗ kim hay là máy nghe trộm?”
“… Ba cô gái siêu nhân.”
“…” Bên kia trầm mặc hai giây: “Cái gì? Cậu không nghe rõ.”
“Cháu nhờ cậu mua giúp cháu một bộ ba cô gái siêu nhân!”
Bạch Cố Kiềm gằn từng chữ một đáp lại, lông mày đã nhíu lại một chỗ, cuối cùng còn bổ sung thêm: “Ngay ở phía Đông khu biệt thự có một tiệm fastfood có bán, phải là ba loại màu sắc khác nhau, nhớ phải lắp sốt cà chua vào trong cái màu xanh lá.”
“… Bạch Cố Kiềm, cháu điên rồi!” Bên kia trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Bạch Cố Kiềm xoay cái bật lửa trêи tay một vòng, thờ ơ đáp lại ba chữ: “Bớt nói nhảm.”
Cháu biết mà.
Anh cúp điện thoại, lấy hộp thuốc lá ra tự châm cho mình một điếu rồi nhả khói ra ngoài cửa sổ, trong lòng cực kỳ phức tạp.
…
Đã sắp tới giờ cơm trưa, Bạch Cố Kiềm đi ra khỏi phòng, nghe thấy tiếng ngâm nga của cô gái truyền tới từ chỗ ban công, giọng hát trong veo êm tai, giai điệu cũng rất kỳ lạ giống như là chế lung tung.
Khóe môi anh khẽ
cười đi qua đó, lúc này ánh nắng đang thịnh, ánh sáng cực tốt ở ban công trông như đèn chiếu xuống vũ đài nhỏ.
Tiêu Sắt Sắt đang phơi quần áo, trong miệng ngâm nga điệu ca linh tinh, ánh sáng sáng ngời khiến áo ngủ trắng thuần của cô trở nên hơi xuyên thấu, phác họa ra đường cong có lồi có lõm bên trong.
Ngón trỏ của Bạch Cố Kiềm khẽ động đậy, anh cảm thấy đầu ngón tay hơi lạnh, trong lòng thầm nghĩ: Chắc chắn Tiêu Sắt Sắt tắm nắng như thế nên bây giờ cơ thể cô sẽ rất ấm áp.
Sau khi xác định bản thân mình không còn mùi khói, anh đi tới phía trước, vòng tay ôm eo cô gái dưới anh mặt trời. Vòng eo nhỏ bé yếu đuối mang theo sự ấm áp khiến người ta không nỡ buông tay.
Nhưng mà một giây sau, cô gái trong lòng lại quay người lại đẩy tay anh ra.
“A Kiềm, anh làm gì vậy? Em đang làm việc nhà mà, nếu anh nhàm chán thì đi ngồi đu dây chút đi. Thời tiết hôm nay rất tốt, thích hợp để phơi nắng.” Tiêu Sắt Sắt ngửa mặt lên nói, ánh nắng chiếu vào khiến cô hơi híp mắt lại, đôi lông mi cong dài như hai vành trăng.
“Ngồi với anh.” Bạch Cố Kiềm hơi híp mắt nhìn cô.
“Không được, em còn phải làm việc.” Tiêu Sắt Sắt lắc đầu.
Bạch Cố Kiềm cúi đầu nhìn giỏ quần áo của cô, rõ ràng cô đã phơi xong, vì vậy anh lại cố chấp giơ tay nói với cô: “Ngồi với anh.”
Tiêu Sắt Sắt lại cười lách người né đi, khom người nhấc giỏ quần áo lên: “Đừng nghịch nữa dk, em còn phải đi làm cơm trưa.”
“…”
Bạch Cố Kiềm giật mình đứng nguyên tại chỗ, trơ mắt nhìn bóng người mảnh khảnh của cô đi vào trong phòng.
…
Hai người ăn cơm trưa cùng nhau, Tiêu Sắt Sắt tri kỷ chuẩn bị cho Bạch Cố Kiềm bữa trưa dinh dưỡng tốt nhất. Cô bày món ăn ra trước mặt anh, vừa ngẩng đầu đúng lúc đối diện với ánh mắt tĩnh mịch của đối phương.
Cô buồn bực nghiêng đầu đi: “Sao thế A Kiềm? Ăn cơm đi.”
Trông như một bữa cơm qua quít bình thường nhưng khẩu vị của Bạch Cố Kiềm lại chênh lệch một cách kỳ lạ, anh hầu như không thể gắp được thức ăn, chỉ im lặng nhai cơm trong miệng.
Thỉnh thoảng Tiêu Sắt Sắt ngẩng đầu sẽ đối diện với ánh mắt của anh, cô cũng bắt đầu tự nghi ngờ có phải là anh muốn ăn luôn cả mình không…
“Chẳng lẽ cơm mình làm không ngon?”
Sau bữa ăn, lúc thu dọn bát đũa, Tiêu Sắt Sắt nghi ngờ sờ cằm mình.
Buổi chiều trôi qua rất nhanh, vừa nghĩ tới việc Bạch Cố Kiềm không có khẩu vị, cô lại chuyên biệt làm món mỳ ý sốt cà chua để cho Bạch Cố Kiềm khai vị một chút.
Nhưng cô làm xong cũng không thấy anh xuống lầu nên đành phải xới đồ vào mâm rồi bưng lên cho anh.
Lúc cô đi tới cửa phòng thì thấy cánh cửa khép hờ, bên trong truyền ra vài tiếng kêu rêи đau đớn.
“A Kiềm, anh sao vậy?”
Tiêu Sắt Sắt vội vàng buông mâm xuống đi vào nhìn quanh bốn phía nhưng không tìm thấy bóng dáng anh đâu, tìm theo âm thanh mới phát hiện Bạch Cố Kiềm đang co rúm dưới màn cửa.
“Bệnh bao tử lại tái phát à?” Nhìn thấy bộ dạng đau đớn của anh, Tiêu Sắt Sắt rất sốt ruột ngồi xuống khẽ vỗ lưng Bạch Cố Kiềm.
“Đau…”
Từng tiếng rêи rỉ tràn ra từ miệng anh, đầu anh cúi rất thấp, Tiêu Sắt Sắt không nhìn thấy rõ nét mặt của anh, chỉ có thể nhìn thấy hai tay anh đang chăm chú che lấy phần bụng.
“Đau ở đâu? Ở đây hả?” Cô vươn tay sờ bụng của Bạch Cố Kiềm muốn xoa nắn cho anh nhưng lại bất ngờ chạm phải mấy món đồ cứng rắn nên hơi sửng sốt.
“Đây là cái gì?” Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc cúi đầu xuống.
Dưới góc áo màu xanh lộ ra sản phẩm nhựa màu vàng nhạt, trong đầu cô chợt lóe lên gì đó. Lúc cô định lấy đi, đúng lúc Bạch Cố Kiềm buông tay ra, bộ ba cô gái siêu nhân lập tức rơi ra khỏi quần áo anh.
“Cái này…” Tiêu Sắt Sắt mở to mắt cầm lấy một cái ống bơm chứa nước sốt cà chua trong đó, vẻ mặt chậm rãi chuyển từ kinh ngạc đến mừng rỡ: “Hóa ra anh không có vứt đi!”
“…” Bạch Cố Kiềm vẫn duy trì tư thế khi nãy, cười như không cười nhìn cô, cuối cùng chút bực bội trong lòng cũng tìm được chỗ phát tiết.
Cảm giác mất đi rồi có lại khiến Tiêu Sắt Sắt còn vui vẻ hơn cả trước kia. Nhìn thấy anh còn nằm trêи thảm, cô vội nghiêng người qua: “A Kiềm, sao anh lại muốn giấu đồ chơi đi chứ? Bụng anh còn đau không?” Có muốn em xoa nắn giúp anh không?”
Vừa nhớ tới hai ngày trước mình cũng giận anh vì cái này, trong lòng Tiêu Sắt Sắt rất áy náy nên lập tức khôi phục lại trạng thái ân cần hỏi han của một bà mẹ già như thường lệ: “Anh đói bụng không? Em có làm mỳ ý.”
Bạch Cố Kiềm cũng không bị món ngon lay động, anh thảnh thơi duỗi tay với cô: “Ôm.”
“Được, ôm một cái.” Lần này cô không né tránh mà rất ngoan ngoãn vòng chặt cổ anh, gối đầu trong ngực Bạch Cố Kiềm.
Cô vừa thưởng thức đồ chơi trong tay: “Vì sao anh lại giấu không đưa cho em? Nếu anh lấy ra sớm chút thì em đã có thể vẽ thêm một đóa cà chua trêи mỳ rồi, đẹp lắm đó.”
Tiêu Sắt Sắt cầm lấy cái màu xanh quơ quơ trong nắng, sau đó mở cái miệng ống tạo hoa ra lau sạch sẽ rồi bóp một đóa sốt cà ra nếm thử.
“Chua quá.” Cô chậc lưỡi.
Trêи tay chợt ấm áp, Bạch Cố Kiềm nắm cổ tay cô kéo ống bơm tới trước mặt mình.
Anh học theo cách làm của Tiêu Sắt Sắt, ngậm lấy ống bơm ăn một miếng, vẻ mặt giống như hồ ly uống trộm rượu, hơi híp mắt nói giọng khàn khàn: “Ngọt.”
Tiêu Sắt Sắt khẽ giật mình, gương mặt trắng nõn dần đỏ lên…