– Edit by Link –Ngoài phòng, Lăng Chiêm vẫn ung dung ngồi uống nước, Tiêu Sắt Sắt tới gần nhìn thử mới phát hiện ra hắn đang uống cà phê.
“Tiểu Bạch bị thôi miên rồi à?”
“…”
Thôi miên?
Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc mở to mắt, hóa ra Lư Kỳ còn có kỹ năng thần bí cao cấp vậy hả?
Đối mặt với sự kinh ngạc của cô, Lăng Chiêm cũng không cảm thấy kinh ngạc, hắn khống chế âm lượng nói: “Yên tâm, chỉ mượn dùng các vị thuốc để làm liệu pháp tâm lý mà thôi, không có thần thông quảng đại như bên ngoài đồn đâu. Nhưng so với trị liệu khi tỉnh táo thì liệu pháp này càng thích hợp hơn, nó có thể kϊƈɦ thích tiềm thức của cậu ấy.”
Thấy hắn nói chắc chắn như vậy, Tiêu Sắt Sắt khẽ mấp máy môi rồi cuối cùng im lặng. Cô chợt nhớ tới ly nước vừa rồi, chắc chắn bên trong có pha các loại thuốc mà hắn nói nhỉ?
Mặc dù biết hắn sẽ không hại Bạch Cố Kiềm nhưng cô cũng không dám gật bừa với cách thức giấu diếm bệnh nhân thế này.
Cô chưa kịp tỉnh thần lại thì Lăng Chiêm đã lên tiếng nói tiếp, lần này lại nói về chủ đề khác.
“Thật ra hôm nay đưa Tiểu Bạch tới đây là không có sự đồng ý của chị gái cậu ấy.”
Hắn vứt ra một câu đủ cho Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc lần nữa: “Chắc chắn cô cảm thấy tôi làm vậy là không đúng, nhưng làm vậy cũng vì hết cách rồi. Con người Tiểu Ly mặc dù thông minh nhưng một khi em ấy tin tưởng người khác rồi thì sẽ không nghi ngờ người đó nữa.”
Vẻ mặt Tiêu Sắt Sắt cứng đờ, trong nháy mắt đã hiểu được lời bóng gió của hắn, nhưng cô vẫn do dự hỏi lại: “Ý của anh là?”
“Tôi cũng không muốn nghi ngờ em trai ruột của Tiểu Ly nhưng có vài dấu hiệu khiến người ta không thể không nghi ngờ.”
Anh ta bất giác đã đổi xưng hô, nét mặt cũng trở nên nghiêm nghị: “Chẳng hạn như ngày đó ở khách sạn, người có thể vào khách sạn trước thời hạn đều là người dùng VIP. Trong số những người dùng VIP, người có thể đưa bà ngoại của Tiểu Ly vào trong cũng không tới mấy chục người, sau khi chúng tôi sàng lọc xong, đối tượng đáng nghi cũng chỉ còn lại mấy người, trong đó… Hiển nhiên hành tung của người cậu David của Bạch Cố Kiềm càng khả nghi hơn.”
“…” Tiêu Sắt Sắt không ngờ bọn
họ đã tra được đến đây rồi, trong lòng cô rất khϊế͙p͙ sợ, không thể nào tiếp lời.
Lăng Chiêm lại nói: “Đương nhiên cô có thể nghĩ nếu là David làm việc này thì hắn ta hoàn toàn không có lý do nào cả, hai nhà họ là quan hệ thông gia, có vinh cùng hưởng, không có lý do gì lại đi bôi xấu thanh danh của thông gia. Nhưng mà…”
Hắn chợt hạ giọng: “Chúng tôi tìm được người chứng kiến lúc Bạch Cố Kiềm bị tai nạn xe, theo như người đó nói thì lúc đó cũng không phải chỉ có xe Bạch Cố Kiềm lái nhanh như trong báo cáo tai nạn viết. Thật ra phía sau có hai chiếc xe con màu đen chạy theo, nếu không phải truy đuổi gắt gao thì cậu ta cũng sẽ không lật xe. Mấy chuyện này nói ra thì có lẽ cô sẽ cảm thấy đáng sợ nhưng tôi và Tiểu Ly đều cho rằng hai chiếc xe con kia… là ông cụ Bạch phái tới.”
Nếu nói lúc trước Tiêu Sắt Sắt chỉ kinh hãi, vậy bây giờ câu này của Lăng Chiêm hoàn toàn khiến cô rợn cả người.
Ông nội phái người mưu sát cháu trai ruột? Đúng là chưa từng nghe thấy bao giờ.
“Tại sao ông ta lại phải làm như vậy?” Tiêu Sắt Sắt lập tức truy vấn, ngay cả cô cũng không phát hiện ra giọng nói nóng nảy tức giận của mình.
Lăng Chiêm liếc nhìn cô một cái sâu xa, sau đó lại dựa vào ghế salon, giọng điệu vững vàng, chậm rãi nói tiếp: “Chắc ông cụ Bạch không thật sự muốn hại chết Bạch Cố Kiềm đâu. Đoạn thời gian Tiểu Ly ở nước ngoài, ông ta sợ Bạch Cố Kiềm sẽ gây bất lợi cho em ấy nên cho người theo dõi cậu ta hai mươi bốn giờ, không ngờ bị cậu ta phát hiện ra, sau đó vì thoát khỏi mấy người kia mà xảy ra tai nạn xe. Lúc đó đúng lúc cô có mặt, mấy người kia thấy Bạch Cố Kiềm được cứu nên không xuất hiện nữa.”