"Các ngươi thật quá đáng. Ta đã có công giúp đỡ, khiến các ngươi có thể chiếm được thẻ bài từ con yêu thú đó, nhưng bây giờ các người lại muốn cướp cả thẻ bài của ta. Công lý ở đâu?"
Vẻ mặt Trần Phong bi phẫn gần chết, khiến mấy cô gái trong nhóm cũng có phần mủi lòng, muốn nói đỡ cho hắn. Nhưng thiếu niên Luyện khí hậu kì kia đã bước lên trước, Bảo khí sáng loáng, hung hăng nói:
"Ai mượn ngươi nhảy vào giúp? Bọn ta tự xử lí được, bởi vậy mau giao thẻ bài đây, nếu không sẽ bị ăn đòn! Ta cho ngươi mười giây để giao nộp."
Trần Phong nghiến răng nghiến lợi, run rẩy nói:
"Nếu các ngươi đã nói như vậy thì ta cũng không nhiều lời nữa...."
Đột nhiên hai mắt hắn trợn trừng, quát lớn:
"Đã đến giờ cướp bóc! Nộp thẻ bài đây, cả đan dược dược thủy đều nộp hết cho ta. Nếu không sẽ bị ăn đòn. Ta cho các ngươi mười giây!
Một.
Hai.
Ba.
....
Chín.
Mười!"
Hắn hô đến chữ Mười xong thì thân thể như tên bắn lao lên, một quyền đánh thẳng vào thiếu niên kia. Cậu ta hoảng hồn, vội giơ Bảo khí lên đỡ thì một lực cực kì mạnh mẽ đã ập đến, chấn cho hai tay hắn run bần bật, suýt nữa là làm rơi kiếm.
"Mạnh thế?"
Hắn cả kinh lùi lại mấy bước, liền thấy một bàn chân từ đâu bay tới, nện vào ót hắn, khiến hai tai hắn ù đặc, suýt nữa ngất lịm!
Mà thiếu nữ Luyện khí hậu kia thấy vậy cũng đâm kiếm đến cứu nguy, nhưng Trần Phong vừa quay tay gạt một phát liền đánh bay mũi kiếm, sau đó một chưởng chấn bay cô nàng.
"Tất cả xông lên!"
Mấy người còn lại vừa sợ vừa giận gào thét, quyền cước đánh xuống liên miên. Trần Phong ỷ vào thân thể mạnh để bọn họ đánh thoải mái, còn mình thì hai tay thi triển Loạn quyền phá thạch, một chiêu liền đánh bay một người ra khỏi vòng chiến.
Những thiếu niên này thấy vậy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không hiểu từ đâu chui ra một tên điên cuồng như vậy. Hắn ta quá mạnh, mạnh đến mức khó tin, bọn họ ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi, bị đánh cho cực kì chật vật.
Chỉ một lúc sau mấy người này đã đo sàn, nằm chỏng chơ trên mặt đất, rên rỉ không thôi.
Trần Phong lúc này đã thu đi vẻ hung bạo, mà quay lại đang vẻ hiền lành dễ mến lúc ban đầu, thở dài mà nói:
"Ấy chết, tôi đã bảo mà. Mọi người sao cứ phải làm tổn thương tình cảm của nhau như vậy. Tôi vốn chỉ muốn lấy đi hai cái thẻ bài thôi mà. Nhưng bây giờ...."
Hắn vừa nói, vừa thò tay vào túi quần túi áo mấy tên kia, lấy ra từng viên đan dược. Bọn hắn ánh mắt tràn đầy tức giận nhưng không dám làm gì, bởi mỗi khi kẻ nào dám phản kháng liền bị hắn cho một bạt tai choáng váng, vì vậy dù tức giận nhưng cũng không dám không tuân theo.
Hắn kiểm tra mấy nam sinh một lượt, kiếm được đầy bồn đầy bát, lúc này mới thỏa mãn nhìn sang mấy nữ sinh kia. Dáng vẻ họ lúc này cực kì tội nghiệp, quần áo xộc xệch, mặt lấm lem bùn đất, tóc rối bời, hai con mắt nhìn hắn đầy sợ hãi.
"Khà khà khà."
Trần Phong xoa xoa tay, nở một nụ cười đê tiện nhất có thể. Mấy thiếu nữ kia thấy vậy sợ quá liền khóc hu hu, mếu máo:
"Cứu với, hu hu."
"Mẹ ơi, con muốn về nhà."
"Đừng làm hại tôi, hu hu."
.....
Trần Phong há hốc mồm, trong lòng không còn chút ý tứ gì trêu đùa bọn họ nữa, xua xua tay, nói:
"Nào ngoan, im lặng nào, tôi đã làm gì đâu, ơ mấy cô này."
Nhưng hắn càng nói thì họ càng khóc to hơn, lớn hơn nữa, bởi vậy hắn cực kì bối rối, không biết xử lí như thế nào.
"Má, đen thế hả trời. Thôi thì tạm tha cho bọn họ vậy. Đúng vậy, chỉ là tạm tha mà thôi."
Hắn tự an ủi mình, sau đó lại nhanh chóng trốn đi. Một lúc sau liền có một nhóm hai ba người xuất hiện, đều là học viên ở cảnh giới Luyện khí hậu kì. Họ nhìn lướt xung quanh một lượt, thấy mấy người nằm chỏng chơ trên đất, lại thấy mấy thiếu nữ kia ôm nhau mà khóc, nhất thời há hốc mồm.
"Chuyện gì thế này?"
Trong đầu bọn hắn lúc này đủ loại ý niệm hiện ra. Nào là có một ai đó đã đánh gục hết thảy những người này, sau đó nam thì cướp, nữ thì sàm sỡ.....vân vân
Rốt cục họ tìm thấy một người hơi tỉnh táo, liền hỏi:
"Này, chuyện gì xảy ra vậy. Chẳng lẽ tên cướp kia lại xuất hiện?"
"Không biết, bởi hắn ta bịt mặt!Nhưng ta đoán chắc là hắn, đồ ác ôn đó, hắn cướp hết, không chỉ thẻ bài mà cả đan dược dược thủy nữa! Hắn cướp sạch sành sanh không để lại dù chỉ một chút."
Nói xong, gã liền ngất đi.
Mấy người này trong lòng rùng mình, kinh hãi gần chết. Dù sao nhóm này cũng có tới năm người, trong đó lại có hai Luyện khí hậu kì, so với bọn họ còn mạnh hơn. Vậy mà tên đó lại có thể đánh gục bọn họ, cướp đoạt hết thảy, tức là cũng có thể đánh gục bọn hắn.
Chạy!
Không cần nói chuyện, ba người lập tức bỏ chạy, để mặc mấy người kia nằm chỏng chơ trên đất. Biết đâu đây là cái bẫy thì sao? Cái bẫy để dụ họ sau đó cướp đoạt luôn một thể?
Trong lúc đó Trần Phong đang đi dạo trong rừng tìm những con mồi khác. Nhưng hắn cũng không tìm được mấy tên, có vẻ như chúng đã trốn cả.
"Hừm, sao trốn cả rồi. Chỉ cần một ít nữa là ta sẽ có đủ tiền trả nợ rồi trang trải cuộc sống. Lũ khốn này."
Hắn lầm bầm, một tay cầm kiếm, một tay cầm khiên, hai mắt đỏ ngầu, khiến một số kẻ đang theo dõi hắn run rẩy không thôi, quyết định tránh xa hung thần này ra kẻo lại rước họa vào thân.
Lúc này số người không còn thẻ bài đã lên đến con số ba mươi, trong đó lại có hai mượ người vì chán nản nên trước thời hạn đã rời khỏi khu vực kiểm tra, và cũng mất luôn tư cách thi đấu. Họ biết rằng với khả năng của mình thì không bao giờ có thể kiếm được một suất, hơn nữa nếu ở lại có khả năng bị kẻ nào đó cướp bóc, cho nên cứ rời đi là tốt hơn.
Nên tính chính thức hiện nay có tới bốn mươi người còn đang tranh cướp. Mà thời gian đã trôi qua phân nửa, đến khi thời gian chỉ còn lại vài tiếng thì đó mới là thời gian ác liệt nhất.
Gàooooooo
Đột nhiên bốn phía có tiếng thú rống rung trời, sau đó là mặt đất liên tục chấn động. Từng con yêu thú như lâm vào cuồng nộ, bắt đầu tấn công những học viên đang ẩn núp.
"Cái quái gì..."
Một tên học viên đang nấp trong bụi rậm, bị một con yêu thú hệ Hổ lao tới, cào xé tàn nhẫn, khiến hắn phút chốc đã bị trọng thương.
Một tên học viên khác đang trốn trên cây thì
đột nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ, lúc quay lại thấy một con khỉ đang đu trên cây, cười khẹc khẹc.
"Lũ yêu thú này, sao lại cuồng bạo lên như vậy?"
Không chỉ nơi kiểm tra của Luyện khí cảnh xảy ra chấn động, mà khu của Tụ khí cảnh cũng xuất hiện cảnh tượng tương tự.
Ở phía xa xa, trên đỉnh núi nơi chứa thẻ bài giá trị nhất.
Lúc này có khoảng mười người đang ngồi túm tụm lại, nhìn chăm chú vào một màn sáng. Những người này là những cao thủ cao cấp bậc nhất của Minh Dương học viện, một vị Linh giả, ba vị Chuyển Linh cảnh, sáu vị Khai Huyệt đại cao thủ!
"Chà chà, lứa học viên này tuy còn chút kém so với trước đây, nhưng vẫn còn nhiều mầm non không tệ."
Một ông lão gật gù, đáp:
"Luyện khí cảnh có Triệu Trung rất giỏi, chiến cùng ba tên Luyện khí hậu kì mà vẫn có thể thắng. Ngoài ra tên nhóc Thành kia cũng rất kinh người, quả nhiên là Linh thể,thực lực so với Triệu Trung còn giỏi hơn nhiều. Ngoài ra con bé Ánh Nguyệt kia, là thân con gái nhưng biểu hiện cực kì xuất sắc."
Mấy người xung quanh gật đầu hưởng ứng, một người đàn ông trung niên tiếp lời:
"Chính xác, bọn trẻ này thiên phú rất tốt, đã sắp có thể so với Triệu Hảo rồi."
Nhắc đến Triệu Hảo thì mọi người đều cảm thán, tên này thiên phú cũng tầm thường, lại phải tu luyện trong hoàn cảnh thành Minh Dương đang lâm vào thời điểm nghèo nàn, tài nguyên khan hiểm nhưng vẫn có thể có được thành tựu như vậy, không thể không khâm phục hắn.
"Xem ra thế hệ sau này của học viện Minh Dương ta đều là mầm non tốt, đáng để tự hào."
"Ta nghĩ, có một số mầm non không tốt, không đáng tự hào đâu."
Một vị Khai Huyệt cảnh lúc này cười ha hả, chỉ vào một góc màn sáng. Tất cả mọi người lập tức xúm lại, lập tức ai nấy đều trợn tròn mắt.
Một thiếu niên đang tóm lấy cổ một học viên khác, một tay lại thò vào túi quần học viên nọ, sau đó liền lấy đi không ít đan dược dược thủy, sau đó liền chạy thẳng!
"Thằng nhóc này.....Sao có thể."
Ông lão lúc nãy tức đến râu run run, hai mắt trợn trừng.
"Cướp đoạt của bạn học, giả vờ yếu thế để khiến kẻ khác chủ quan rồi cướp,....tên nhóc này, nó có phải học viên của học viện chúng ta không vậy?"
"Thật xấu hổ, sao lại hám tài đến mức này hả trời."
"Phải trừng trị nó để làm gương cho những học viên khác. Ai đời lại đi cướp đoạt trắng trợn như vậy?"
"Chính xác, tên nhóc này phải chịu trừng phạt!"
Giữa lúc mọi người đang tranh luận cực kì sôi nổi thì đột nhiên Viện trưởng ho khan một tiếng rồi nói:
"Mọi người làm như vậy quả thực không ổn chút nào."
"Mọi người phải biết, chúng ta làm ra bài kiểm tra này, cốt để cho học viên trải nghiệm những gì sẽ gặp phải ở trong Minh Dương bí cảnh. Ở trong đó cũng có việc cướp bóc, thậm chí là giết hại lẫn nhau, không ai quản lí nổi. Tu luyện giả chúng ta là vậy, luật pháp chỉ có thể kiềm chế một phần, còn một phần khác là luật rừng! Những tên nhóc kia từ trước đến nay đều chăn ấm nệm êm, tu luyện dễ dàng, chưa bao giờ gặp phải khó khăn. Bọn hắn chỉ có cái mác võ giả, những cái võ trong đó căn bản là thủy tinh, chạm cái là vỡ ra ngay. Hành động của tên nhóc này quá mức, nhưng cũng khiến bọn trẻ kia tỉnh ngộ."
Nghe ông ấy nói vậy những người khác cũng ậm ừ cho là phải, nhưng vẫn có người phản bác:
"Viện trưởng, anh nói vậy là sai rồi. Bọn chúng đang còn nhỏ, chúng ta cần phải giáo dục chúng thật tốt, tránh cho đầu óc lúc nào cũng chém chém giết giết. Chẳng lẽ anh muốn bọn trẻ giống như người của Thế giới ngầm? Làm những việc trái với đạo đức luân thường?"
Viện trưởng lắc đầu, cảm thán:
"Không, đã đến lúc rồi. Chúng ta cần dạy cho chúng thế giới của tu giả, một thế giới khác thế giới của phàm nhân. Tu luyện giả, chính là phải cứng rắn đúng lúc, mềm mỏng đúng thời điểm. Chúng ta không dạy sai, chỉ đơn giản là cho chúng thấy mặt tối mà thôi."
Nghe ông ta nói vậy thì mọi người cũng đành thở dài, vừa đồng tình lại vừa không cho là đúng.
Còn về phía Trần Phong, kẻ đang là mục tiêu chỉ trích của những vị cao thủ kia thì đang chiến đấu cực kì gian khổ. Yêu thú kia không mạnh, nhưng lại quá nhiều, khiến hắn đánh mỏi cả tay. Như lúc này, một tay hắn đang cầm khiên đỡ lấy thân thể yêu thú to lớn, một tay cầm kiếm đang cố gắng đuổi đi hai con yêu thú khác, chân thì liên tục di chuyển để né con yêu thú thứ tư. Bọn chúng tất cả đều là Yêu thú cấp một đỉnh, thực lực có thể so với Tụ khí sơ kì võ giả.
"Thật xui xẻo, rốt cục là có chuyện gì xảy ra?"
Trần Phong lầm bà lầm bầm, mồ hôi chảy ra như mưa, đã cảm thấy có chút mỏi mệt. Nếu một chọi một, hắn có thể chém chết con yêu thú này đơn giản, hai chọi một thì có mất chút công sức, ba chọi một thì hắn khó mà giết nổi, bốn chọi một thì hắn đừng mơ mà chém giết bọn chúng, chỉ có thể bảo trì mình không thua mà thôi. Còn năm chọi một thì hắn bắt đầu nguy hiểm, có khả năng chết.
Hắn đánh mãi mà vẫn không phân ra thắng bại, bèn vận toàn lực, một kiếm chém mù mịt, đánh cho hai con yêu thú lùi lại liên tục, sau đó dùng khiên che trước ngực, vận dụng Long bộ chạy nhanh hết sức có thể. Phía sau bầy yêu thú gào thét, điên cuồng đuổi theo hắn
Hết chương 104