Các loại dị thú yêu thú xuất hiện càng nhiều thì tài nguyên càng nhiều, đồng thời bọn họ cũng bắt gặp những nhóm võ giả đầu tiên. Vào buổi trưa hôm đó, bọn họ thấy một nhóm người tầm năm sáu người đang dùng toàn lực mà chạy, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Người đàn ông đi đầu có vẻ là người dẫn đội, thấy bọn hắn liền hét lớn:
"Này mấy đứa, mau mau chạy đi, Đỉa triều đến rồi!"
"Cái gì?"
Sắc mặt cả ba người đều tối đen, không nói một lời mà chạy trốn. Ở khu vực này có một loại thảm họa tự nhiên, đó là đỉa triều. Thực lực mỗi con chỉ là đỉa biến dị cấp ba cấp bốn, nhiều lắm là cấp năm, nhưng số lượng đến hàng ngàn, tốc độ lại cực nhanh,nếu bị nó đuổi kịp thì Nội cương cao thủ cũng chết! Một thân máu sẽ bị hút sạch, hóa thành thây khô.
Một lúc sau quả nhiên từ hai bên bờ ruộng xuất hiện không biết bao nhiêu là đỉa, con nào con nấy to như bắp tay, miệng đỏ lòm tua tủa răng là răng, cực kì đáng sợ.
"Phong hệ, gia tốc!"
Hà My nhanh chóng niệm phép, lập tức một luồng Ma pháp lực bao phủ lấy bọn hắn, kể cả năm người kia. Bọn họ liền cảm thấy thân thể nhẹ đi hai ba phần, nhờ đó tốc độ tăng mạnh, phút chốc đã bỏ rơi đám đỉa kia một đoạn đường ngắn.
"Cô bé này là Ma pháp sư? Tốt quá. Như vậy chúng ta có cơ hội trốn thoát rồi!" Người đàn ông kia thở phào, nhìn Đỉa triều sau lưng không nhịn được mà run rẩy. Ông ta cũng là Nội cương cấp cao thủ, nhưng gặp lũ đỉa này cũng chỉ có thể chạy trối chết. Mấy chục con thì còn đỡ, chứ trăm con, nghìn con....nếu đánh với chúng căn bản là nộp mạng.
Bọn họ lại tiếp tục chạy trốn, hướng thẳng về khu trung tâm. Mà trên đường đi cũng gặp hai ba nhóm người nữa, tổng cộng là sáu người. Họ cũng đang chạy bán sống bán chết, thậm chí trên thân nhiều người còn rơm rớm vết máu, còn có vài con đỉa đang bám lên tay, lên chân, nhưng họ không dám dừng lại một chút, tức tốc mà đi.
Sau khi chạy tầm ba mươi phút bọn họ phát hiện ra một mỏm đất cao, khô ráo, bởi vậy quyết định dừng lại.
"Mọi người dừng lại nghỉ ngơi, nhưng hãy cẩn thận."
Vị Nội cương cao thủ ra lệnh cho mọi người dừng lại, còn mình cũng ngồi bệt xuống, thở dốc.
Đột nhiên một người không biết làm sao mà đạp trúng một vùng đất trũng rồi rơi xuống một cái mương rộng. Lập tức một đàn đỉa đen kịt từ đâu lao đến, điên cuồng tấn công gã. Hắn toàn thân Chân khí bộc phát, chấn chết không biết bao nhiêu con đỉa. Nhưng chết một con thì lại có hai con khác lên thay. Người này cũng là Tụ khí đỉnh cao võ giả, nhưng cũng chẳng chống đỡ được bao lâu liền bị đám đỉa kia bao phủ, không rõ sống chết. Sau đó từ dưới cái mương kia hàng đàn hàng lũ đỉa trào lên bò chật kín cả mặt đất
"Chạy mau, không cứu được cậu ta nữa!"
Dù không hề muốn chút nào nhưng vị Nội cương cảnh võ giả vẫn phải nói, túm lấy mấy người rồi tăng tốc bỏ trốn. Trần Phong cũng có chút hoảng hốt, lập tức xốc lấy hai người Ánh Nguyệt, Hà My rồi vận dụng Long bộ, cộng thêm phong hệ Ma pháp nên tốc độ nhanh đến chí cực, thậm chí đạp lên đám đỉa mà chạy đi, tốc độ nhanh đến bất ngờ. Mà có mấy người phản ứng chậm liền bị đám đỉa kia bao vây, mặc dù ra sức chém giết nhưng cũng chẳng ăn thua, sớm muộn cũng bị bọn nó hao chết.
Từng đàn từng lũ ập đến, bắt đầu chặn đường trốn của bọn hắn.
"Hà My, niệm phép, mau lên. Loại phép nào có uy lực mạnh nhất ấy!"
Hà My gật đầu, sau đó lầm rầm niệm phép. Đây có lẽ là một phép cực kì cao cấp, bởi vì thời gian cô bé niệm phép đến cả phút!
"Xong chưa Hà My?"
Hắn thở dốc, hai tay lăm lăm hai thanh kiếm, múa may mù mịt, từng đám đỉa bị hắn chém làm đôi, nằm quằn quại ra đất. Nhưng bọn nó số lượng quá nhiều, khiến hắn đỡ không nổi. Mà bên Ánh Nguyệt cũng đang tràn đầy nguy cơ. Tuy cô nàng chỉ có nhiệm vụ tiêu diệt những con đỉa đến gần Hà My, nhưng số lượng cũng quá nhiều, lên đên cả trăm con, căn bản là chém không lại. Nhiều con đã bò đến bên chân cô nàng, hàm răng nhọn hoắt cắn lên cặp chân nhỏ nhắn.
"Xong! Ma pháp, Bộc phá thuật!"
Cô bé mở hai mắt, gậy phép chỉ lên trời. Lập tức một toà Ma pháp trận hiện ra, chu vi bao phủ cả một khoảng xung quanh. Từ tòa Ma pháp trận đó một cột lửa khổng lồ hiện ra, bắn thẳng xuống đất.
"Nằm xuống!"
Trần Phong hét lớn, nhảy về phía hai cô gái, sau đó dùng thân mình đè lên họ. Một vụ nổ vang trời xuất hiện, cùng với đó mà một cỗ sóng nhiệt khủng bố lan tràn ra bốn phía. Đám đỉa kia vừa gặp liền bị thiêu cháy, thân thể hóa thành tro tàn. Mà ruộng đồng xung quanh cũng bị ảnh hưởng, nguyên một đám cháy rụi.
Còn những võ giả đang cố chạy trốn khỏi Đỉa triều, thấy cảnh này liền há hốc mồm, lập tức nằm xuống, dùng Chân khí bảo vệ thân thể.
Vụ nổ kéo dài trong mấy phút mới dừng lại. Mọi người cố gắng đứng dậy, chỉ thấy Đỉa triều sau lưng đã bị hủy diệt từ lúc nào, chỉ còn lác đác mấy con còn ngo ngoe dãy dụa chờ chết.
"Trần Phong."
Ánh Nguyệt chậm rãi đẩy hắn dậy, chỉ thấy vẻ mặt hắn căng cứng, trợn trừng, có vẻ rất thống khổ.
"A."
Hắn kêu lên một tiếng, sau đó ngã khụy xuống. Lúc này Ánh Nguyệt mới thấy lưng hắn cháy sẹm, áo đã bị thiêu cháy, hiển nhiên sóng nhiệt lúc nãy cực kì nguy hiểm, đã phá vỡ Chân khí hộ thể của Trần Phong.
Hắn tham lam hít thở mấy hơi liên tiếp, đến khi bình tĩnh mới nhìn ngó xung quanh, không nhịn được mà than thở:
"Quá kinh khủng. Ma pháp sư có khác, dù chỉ là nghiệp dư cũng không thể khinh thường."
Phía sau lưng hắn là một hố có bán kính bốn mét, sâu ba mét, trong đó khói bốc lên mù mịt. Xung quanh cây lúa hết thảy đều biến mất, nếu có chỉ là một vài gốc rễ mà thôi.
"Cảm ơn em nhiều lắm."
Hắn quay sang cảm ơn Hà My, chỉ thấy cô bé hai mắt nhắm nghiền, nằm sõng soài trên đất. Thấy vậy hắn ngay lập tức chạy lại kiểm tra, lúc này mới thở phào:
"Chỉ là mệt quá rồi thiếp đi mà thôi."
Hắn đột nhiên cảm thấy lưng mình thật rát, nhìn lại thì Ánh Nguyệt đang lấy ra một bình cao, chậm rãi xoa cho hắn.
"Nào, ngồi yên. Cao nấu từ mỡ của trăn biến dị cấp năm đấy, hiệu quả chữa bỏng rất tốt."
"Cái này...không cần đâu, tôi tự làm được." Hắn lúng túng đáp. Một đứa con gái tự tay bôi thuốc cho mình, nghĩ thôi cũng cảm thấy....thật đáng vui rồi.
"Lắm lời!"
Cô nàng hừ nhẹ một tiếng, bàn tay đột nhiên ấn mạnh lên lưng hắn khiến hắn kêu oai óai,
không thể không ngồi yên cho cô nàng bôi thuốc. Bàn tay nhỏ nhắn chậm rãi di chuyển, tựa như vuốt ve, khiến cơn đau của hắn giảm đi không ít.
Một lúc sau thì cô nàng đã bôi hết lưng hắn, mới cười hì hì:
"Xong rồi đấy, mặc áo vào đi, nhớ chọn loại nào rộng rộng ấy."
Hắn gật đầu, lấy ra một cái áo choàng phủ lên người, sau đó xốc Hà My lên rồi bồng cô bé.
"Chúng ta đi thôi. Giờ đã không có Hà My, mà Đỉa triều vẫn còn, lấy sức mạnh chúng ta khó mà chống lại. Tốt nhất nên đi cùng với những người khác, may ra mới có đường sống."
Hai người quyết định như vậy, bèn đi tìm những võ giả còn lại. Họ bị đỉa triều ngăn cản nên đã chết hai ba người, nhưng vẫn còn rất mạnh. Hai Nội cương cao thủ, năm Tụ khí đỉnh cao, bốn Tụ khí hậu kì.
"Chắc một chiêu lúc này do cô bé này phát ra nhỉ? Thật kinh khủng, uy lực như vậy dù Nội cương đỉnh cao võ giả cũng chết, Ngoại cương cao thủ cũng không khác là bao."
Một trong hai cao thủ Nội cương nói, hiển nhiên họ còn sợ hãi một chiêu kia.
"Bây giờ kế hoạch là thế này, chúng ta sẽ đi về chỗ này..."
Người đàn ông trung niên kia lấy ra một tấm bản đồ, trong đó vẽ địa hình của Cánh đồng lúa này. Nơi mà ông ta chỉ là một bãi tha ma, nơi chôn cất người chết.
"...Nơi đây tương đối khô ráo, dù là Đỉa triều cũng không thể trong phút chốc mà tràn đến được. Ở đó ta có thể chọn làm nơi trú ẩn, phòng vệ. Đỉa triều thường kéo dài một ngày, giờ đã là buổi chiều rồi chỉ cần cầm cự qua đêm là được."
Ông ta hiển nhiên rất có kinh nghiệm, bởi vậy phân tích rõ ràng những việc nên làm. Lúc này thể lực mọi người đã chạm đáy, nếu đỉa triều lần nữa xuất hiện thì tuyệt đối cản không nổi, chết chắc. Bởi vậy nhân lúc đám đỉa kia chưa kịp tụ lại thì bọn hắn phải chạy đi. Trên đường cũng bị đỉa tấn công, chẳng qua bọn chúng chỉ có vài chục con, bởi vậy nhanh chóng bị giết chết.
Đến chiều tối.
Bọn họ rốt cục cũng chạy đến bãi tha ma, nơi đây đã sát với vòng giữa, bởi vậy có khá nhiều võ giả, phải lên đến ba mươi người, trong đó Nội cương cũng có sáu người.
Nơi đây tuy là phần mộ, nơi chôn của không biết bao nhiêu người nhưng vì thời gian quá lâu nên mọi người cũng không sợ hãi, thậm chí còn dám ngồi lên mộ, bày đồ ăn thức uống ra để khôi phục thể lực.
Lúc này Hà My cũng đã tỉnh lại, nhưng hơi thở còn hơi yếu, bởi vậy vẫn để Trần Phong ôm trong lòng.
"Ma pháp thuật em dùng lúc chiều là gì vậy, uy lực thật ghê gớm."
"Ưm,..đó là Bộc phá thuật, trong Ma pháp thuật nghiệp dư cũng tiếp cận mức cao nhất. Nó là bản nâng cấp của Đại hỏa cầu thuật, tựa như Tam hỏa cầu là bản nâng cấp của Hỏa cầu vậy."
"Ra là vậy." Hắn gật gù đáp.
Cô bé lại nói tiếp:
"Em thấy hơi mệt nên ngủ nhé."
Nói xong cô bé co người lại, nằm gọn trong lồng ngực hắn.
Hắn cười nhẹ một tiếng, cũng không dám cử động mạnh, kẻo cô bé thức giấc. Mà lúc này Ánh Nguyệt đã ngồi cạnh hắn, nói:
"Vết thương lúc chiều của cậu thế nào rồi?"
Cô nàng hiển nhiên đang nói về vết bỏng sau lưng. Trần Phong nghe vậy cũng cảm thấy cảm động, cô nàng thật tốt tính.
"Khá ổn rồi."
Hắn cười đáp.
Cô nàng lộ rõ vẻ không tin, bĩu môi đáp:
"Không tin! Rõ ràng cậu mới bôi thuốc lúc chiều, làm sao có thể khỏi nhanh như vậy? Đây có phải thánh dược đâu?"
Nói rồi cô nàng xốc áo hắn lên, đột nhiên bật thốt lên:
"Sao lại vậy?"
Lưng hắn giờ từng mảng da khô bóc ra, bên trong là một lớp da khác như bình thường, không khác biệt.
"Đã nói mà. Thân thể tôi từ nhỏ đến giờ hồi phục cực nhanh, chỉ cần nửa ngày một ngày thì bất kì vết thương gì cũng khỏi. Gãy xương còn tự lành sau một đêm, huống hồ là vết bỏng cỏn con này?"
Hăn đắc ý cười lớn, lại nhớ đến Hà My đang ngủ nên đành nín cười.
"Thật quái thai, chắc cậu là quái vật nhỉ? Để xem, biết đâu về đêm cậu sẽ mọc vảy, mọc đuôi, mọc cánh, mọc sừng chăng? Lúc đó thì vui đấy!"
Cô nàng cười hì hì, xoa lấy lưng hắn, lại xoa đầu, làm như tìm kiếm sự khác lạ của hắn.
"Nếu tôi là quái vật thì cô là quái dị!"
Hắn búng vào trán cô nàng, khiến Ánh Nguyệt kêu oai oái. Quả nhiên nhiều lúc rất nghiêm túc, nhiều lúc lại tinh nghịch như trẻ con vậy.
Hai người vui đùa chọc gẹo nhau hồi lâu, đến khi mệt thì ngồi lại, lấy đồ ăn ra ăn. Xung quanh đèn đuốc sáng trưng, khiến bãi tha ma này bớt đi mấy phần sợ hãi. Đôi lúc lại có võ giả đi vòng vòng tuần tra, xem có chuyện xấu xảy ra không.
Trời lại về đêm. Từng cơn gió lạnh toát thổi qua khiến thân thể từng người run rẩy. Cái lạnh khiến bọn họ co cụm lại, đốt từng đống lửa thật lớn, lấy ra từng bình rượu thật to, hét lên những bài ca thật lớn.
Trần Phong cũng dựa lưng vào một ngôi mộ, bên cạnh là Hà My đã tỉnh giấc. Cô bé bây giờ sắc mặt đã tốt hơn không ít, đang cầm một miếng bánh ngọt ăn ngon lành. Ánh Nguyệt thì ngồi bên trái hắn, gặm lấy một cái đùi gà. Thực sự mà nói nơi đây tìm kiếm tài nguyên tu luyện thì không thấy, chỉ thấy kĩ năng sinh tồn của mỗi người đều tăng lên một mảng lớn.
Trần Phong thở dài một chút, lại nhìn vào bia mộ. Trên đây có ghi tên tuổi của người được chôn, tiếc là thời gian quá lâu nên đã xói mòn đi phân nửa, chỉ có thể đoán được sơ bộ.
Hết chương 120