Nam Việt Đế Vương

Hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất


trước sau

Hà My thấy vậy thì lộ rõ vẻ kinh ngạc, nói:

"Quan tưởng pháp thật cao thâm! Trần Phong, quan tưởng pháp này của anh có lẽ cũng phải là Hoàng cấp là thấp nhất!"

Nghe cô bé nói vậy hắn tò mò hỏi:

"Hoàng cấp? Ý em là sao?"

Ánh mắt cô bé cực kì hâm mộ, đáp:

"Quan tưởng pháp là thuật pháp dùng để gia tăng Tinh thần lực cho Linh giả. Nó cũng có chia phẩm cấp, dựa vào chất lượng của Tinh thần lực tạo ra mà xét. Nếu như Tinh thần lực có tạp niệm chiếm càng nhiều chứng tỏ Quan tưởng pháp càng thấp."

Nghe đến đây hắn bắt đầu cảm thấy hít thở không thông, Hoàng cấp là thấp nhất, vậy cao nhất là gì? Đế cấp? Thần?

"Chân khí của ta đã được rèn luyện lại một lần, Tinh thần lực cũng vậy. Nếu bây giờ hai thứ kết hợp với nhau thì chiến lực tuyệt đối sẽ bay vọt!"

Hắn rất hào hứng thử nghiệm, bởi vậy liền cùng Hà My nhanh chóng rời khỏi Tinh thần hải. Lúc này bên ngoài mới trôi qua tầm hơn hai mươi phút, mọi người xung quanh còn đang trốn vào lán, lều, nhà tranh để tránh nắng, khuôn mặt mỗi người lộ rõ vẻ mệt mỏi.

"Quả nhiên là mệt như đi cày! Mặt đất cứng rắn thì cũng đành chịu, nay càng nắng nóng, thậm chí ta cảm nhận được Chân khí đang rữa ra!"

"Không sai, Cương khí của ta tuy đã tiếp cận Ngoại cương nhưng cũng bị vỡ nát ra rồi, nếu ở lâu thêm chút nữa thì không biết đến thế nào. Sức nóng thật khủng khiếp."

.....

Dù là cao thủ cỡ Ngoại cương cảnh cũng ăn không tiêu với sức nóng bậc này. Dù sao đây cũng là Linh hỏa của một vị Linh giả, chỉ một chút xíu tỏa ra thôi cũng đủ khiến cho bọn hắn sống dở chết dở.

Ý thức hắn vừa quay lại thân thể thì cảm thấy xung quanh có một lớp bọc màu đen kịt, rất cứng - đó là tạp chất bị luyện ra khỏi cơ thể sau khi dùng Linh hỏa.

Hắn khẽ rung nhẹ cơ thể, lập tức lớp chất bẩn này vỡ vụn ra, rơi lộp bộp xuống mặt đất, để lộ bên trong là một lớp da trắng nõn như trẻ nhỏ.

"Chân khí quái quỉ gì thế này? Đây mà còn gọi là Chân khí?"

Hắn không nhịn được mà kinh hô một tiếng, Chân khí của hắn bây giờ mạnh mẽ hơn trước không biết bao nhiêu lần, hơn nữa cảm giác như là một bộ phận của cơ thể vậy, cực kì thoải mái.

Chân khí hắn theo sự điều động nhanh chóng bắn ra, lúc hóa thành một thanh kiếm, lúc lại hóa thành Giao long, rồi lại biến ra một dòng sông,....đủ dáng vẻ được hắn biến hóa ra.

"Đi ra!"

Trần Phong gầm lên một tiếng, tay phải chém mạnh về phía trước, lập tức một luồng Cương khí bắn ra, bay ra xa tận ba bốn mét mới chậm rãi tan rã.

"Chân khí li thể, Chân khí ngoại phóng, đây là một trong các tiêu chí của Ngoại cương cảnh cao thủ!"

Hắn đứng thẳng dậy, cười ha hả. Ngoại cương cao thủ cũng có hai tiêu chí chính để nhận biết, đó là mở ra mạch thứ chín đến mười hai, cùng với đó là Chân khí có thể rời khỏi cơ thể, chém giết địch thủ ở xa. Đương nhiên, Chân khí của hắn còn chưa đạt tiêu chuẩn. Với tầm xa như lúc nãy thì cùng lắm là sánh được cao thủ Nội cương đỉnh cao mà thôi, còn xa mới đạt đến Ngoại cương. Nhưng như vậy cũng khiến chiến lực hắn vượt xa cảnh giới, đủ để xưng là cao thủ!

Nhưng hệ quả cũng tương đối nghiêm trọng, bởi hắn mới mở ra bốn chủ mạch, so với chín Chủ mạch còn xa lắm. Chiêu này cũng ngốn đi một phần mười Chân khí trong cơ thể rồi.

"Cần mở thêm mấy mạch nữa, có như vậy mới đủ Chân khí."

Ở một bên, Hà My thấy vậy liền mở to hai mắt, gật đầu liên tục, thầm nói:

"Anh ấy đã sánh được với những thiên tài đỉnh cấp của Đông Phủ Thập nhị thành rồi. Có lẽ việc tiền vào Thanh Long Giang tông cũng không phải là chuyện gì khó khăn..."

Trần Phong đứng suy nghĩ hồi lâu, hết nhìn trời cao, lại nhìn xuống mặt đất, lại ngó cơ thể mình, đột nhiên nghiến răng, nói với Hà My:

"Phiền em một lúc nữa rồi. Anh quyết định sẽ mở ra Chủ mạch thứ năm, đột phá Nội cương cảnh!

Cô bé hiểu ý, rất nhanh liền bố trí một Pháp trận xung quanh, bảo vệ hắn. Mà hắn thì tập trung toàn bộ Chân khí cùng Tinh thần, chuẩn bị trùng kích Chủ mạch thứ năm. Chủ mạch này khác với bốn Chủ mạch trước, nó vững chắc hơn rất nhiều, nhưng Trần Phong tự tin rằng với Chân khí của hắn thì hoàn toàn có thể đánh xuyên được.

Oành oành

Trong cơ thể hắn, Chân khí hóa thành từng dòng từng lũ, ầm ầm đánh về phía Chủ mạch thứ năm. Chủ mạch này nằm ở chính giữa cơ thể, chính xác hơn là vị trí ức. Nó là con đường nối thông hai Chủ Huyệt ở bụng và lồng ngực, bởi vậy so với bốn Chủ mạch trước đó còn muốn quan trọng hơn mấy lần.

Thất bại!

Trần Phong khẽ kêu rên lên một tiếng, Chân khí bị đánh bật ra khiến hắn chịu lực phản chấn không hề nhẹ, may mà thân thể hắn mạnh mẽ, nếu đổi lại một Tụ khí đỉnh cao võ giả khác thì giờ này đã phun máu rồi!

Lần nữa.

Hắn thầm quyết tâm, Chân khí trong cơ thể hóa thành Thương Xuyên Chân khí, tựa như Thần thương đâm tới, đánh mạnh lên vách ngăn của Chủ mạch thứ năm.

Lại thất bại!

Lần này hắn rốt cục phun ra một ngụm máu, ánh mắt lộ ra vẻ tức giận cùng khó hiểu. Chân khí hắn bây giờ không thua kém Nội cương đỉnh cao thủ, nhưng tại sao một cái Chủ mạch như thế này thì lại không giải quyết được? Đáng lẽ ra mọi chuyện phải thật dễ dàng chứ?

"Ta không tin là không làm được. Xuyên cho ta."

Hắn gầm lên thật lớn, Chân khí hóa cùng Tinh thần lực hóa thành một đầu Long tộc, móng vuốt chụp đến bức ngăn này. Lập tức một tiếng răng rắc vang lên, không ngờ bức ngăn này bị hắn đánh thủng một lỗ!

"Thành cô..."

Hắn còn chưa kịp vui mừng thì từ trong Chủ mạch thứ năm này
xuất hiện từng đám khí màu đen sì, đi đến đâu Chân khí của hắn bị ăn mòn đến đó, không thể cản nổi!

"Nguy rồi! Trong đó lại có thứ gì vậy?"

Hắn trên trán toát ra mồ hôi hột, Chân khí liên tục điều động, chảy về Chủ mạch thứ năm hòng ngăn cản lại. Nhưng thật vô ích. Chân khí chẳng khác gì con thiêu thân, lao lên từng nào thì bị ăn mòn từng đó, hoàn toàn không thể chống lại.

"Thôi xong, người đi đôi chân lạnh toát. Ta đã gây ra họa gì?"

Đúng lúc này ở trong Tinh thần hải của hắn, đốt tre yên lặng bấy lâu nay đột nhiên rung động liên hồi, một luồng sáng xanh bắn xuống, lập tức đem đám khí đen hủy diệt, mà lỗ thủng cũng bị một màn sáng bịt kín lại. Xong xuôi đốt tre chậm rãi yên tĩnh trở lại, trên thân tre xanh mướt cũng xuất hiện từng vệt vàng khô, trông rất kì dị.

Như vừa chết đi sống lại, Trần Phong thở ra một hơi thật dài, lẩm bẩm nói:

"Đốt tre lại cứu ta một lần nữa. Thật nguy hiểm quá. Chẳng lẽ tồn tại bí ẩn mà sư phụ nói đến chính là cái này? Kẻ đã cắn nuốt Chân khí của mình, đánh trọng thương một vị Linh giả mạnh mẽ như sư phụ? Có thể lắm chứ?."

"Xem ra Chủ mạch thứ năm này trong thời gian ngắn không thể mở ra được rồi. Thôi thì đợi tên Khoai tỉnh lại rồi hỏi nó sau, chứ thứ khí đen quỷ dị kia quá kinh khủng. Lấy Chân khí của ta mà cũng không thể đỡ được dù chỉ một chút."

Hắn chậm rãi mở mắt, mà Hà My vốn đang chờ đợi thấy hắn tỉnh lại bèn hỏi:

"Có thành công không anh?"

Hắn lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối, sau đó đứng dậy, nắm lấy cái cày, nói:

"Làm xong nhiệm vụ thôi. Linh giả truyền thừa này, có lẽ anh bắt buộc phải lấy rồi."

Ngoài trời vẫn còn nắng to, từng luồng nhiệt khủng bố trút xuống, đem mặt đất vốn choẹt loét nay trở thành một mảnh đất khô cằn. Nhưng như vậy không thể làm khó được Trần Phong nữa. Linh hỏa giờ đốt hắn chỉ khiến hắn càng mạnh thêm, mà mặt đất bây giờ cũng không khác gì bún đậu mắm tôm, chỉ dùng chút ít lực liền bị xới lên. Bởi vậy chỉ một tiếng sau hắn đã hoàn thành cả mảnh ruộng của mình lẫn Ánh Nguyệt, sau đó trở về lán.

"Không thể nào, sao có thể nhanh như vậy?" Một vị Ngoại cương cao thủ kinh hô, khuôn mặt vốn đầy nếp nhăn nay giãn hết ra.

"Quá nhanh, quá nhanh. tên nhóc kia rõ ràng còn không nói cho chúng ta hết bí mật, thật đáng giận!"Một vị Ngoại cương khác nghiến răng nghiến lợi, ống tay áo cũng đã xăn lên, chuẩn bị tìm Trần Phong gây sự. Nhưng khi nhìn thấy tòa Ma pháp trận xung quanh chỗ ngồi của đám Trần Phong thì lập tức im lặng. Tòa Ma pháp trận đó khủng bố đến mức mà Khai Huyệt cảnh cao thủ cũng cảm thấy rét run, thì hắn vào chẳng khác gì con kiến, đơn giản là bị gạt bỏ!

Người thanh niên Linh thể Nhất tinh kia thấy vậy thì hai mày nhíu chặt lại, ánh mắt chăm chú nhìn lên người Trần Phong, hòng tìm ra bí mật của hắn.

Còn về phía ba người Trần Phong thì khá thoải mái, trong lán rất mát mẻ bởi Hà My đã dùng Băng hệ ma pháp tạo ra bức tường dựng ở bốn phía. Trần Phong giờ đây đang giảng giải cho Ánh Nguyệt về cách vận dụng Chân Khí. Hắn tuy rằng không có kiến thức quá mức sâu rộng, nhưng bù lại ở Dưỡng khí cảnh đã mở ra được Tinh thần hải, dựa vào Tinh thần lực trực tiếp biểu diễn. Mà Ánh Nguyệt cũng có tư chất rất tốt, bởi vậy sau một buổi chiều cô nàng đã vận dụng Chân khí tương đối tốt, thậm chí có thể tạo ra đặc tính riêng, ví như Chân khí trở nên mềm mại, có thể thâm nhập vào cơ thể đối thủ, sau đó bắt đầu nghiền nát các cơ quan bên trong. Loại Chân khí này nếu đi với võ kỹ như Âm Minh Thủ thì quả là tuyệt phối, đối thủ dù mạnh hơn cũng chưa chắc đánh lại.

Màn đêm chậm rãi buông xuống, rồi mặt trời lại lấp ló đầu lũy tre làng. Một ngày đã trôi qua, và kết quả tương đối tàn khốc: Gần mười người bị loại, buộc phải rời khỏi lần tranh đoạt truyền thừa này. Thậm chí một vị Ngoại cương cao thủ cũng bị đánh rớt, điều đó cho thấy thử thách này không liên quan đến cảnh giới, mà chỉ liên quan đến khả năng vận dụng Chân khí.

"Những người ở lại, hãy nghe cho kĩ. Đây là bài kiểm tra thứ hai của các ngươi. Nội dung rất đơn giản: Hãy thu hoạch được gạo từ lúa các ngươi trồng ra, chỉ vậy thôi. Các ngươi có ba ngày để làm." Giọng nói kia lại từ nơi nào đó phát ra, sau đó liền im lặng, mà xung quanh bọn họ cũng xuất hiện từng đám thóc

"Sao lại như vậy, ba ngày thì làm sao kịp để trồng trọt, thu hoạch?"Một người cảm thấy vô lý lên tiếng hỏi, nhưng không hề có tiếng trả lời.

"Chắc là có huyền cơ nào đó. Mọi người cứ làm đúng quy trình đi thôi."

VỊ Khai Huyệt cao thủ nọ thở dài, sau đó mệt mỏi đi về nhà. Cả ngày chỉ cày cuốc khiến hắn mệt gần chết, toàn thân mỏi nhừ, chỉ muốn về nằm nghỉ cho khỏe.

Hết chương 140

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện