"Ngươi cũng nên tìm những mảnh còn sót lại của ta. Dù bị đánh vỡ nhưng chỉ cần tập hợp lại thì vẫn có khả năng khôi phục. Trong vòng bán kính một trăm km quanh đây có một lóng tre nữa, khi nào ngươi tu đến Linh cảnh rồi đi tìm cũng không muộn."
Trần Phong hiểu ý, gật đầu. Khoai là Khí Linh của một Thần Binh, bởi vậy những đốt tre kia không khác gì cơ thể nó. Nó có khát vọng tìm lại những đốt tre ấy là điều hiển nhiên. Hơn nữa chúng cũng đem lại lợi ích cực kì to lớn cho Trần Phong.
Hắn vươn vai đứng dậy, cảm thấy xương cốt ầm vang, huyết mạch chạy ầm ầm trong cơ thể, tựa như một dòng sông vậy.
"Vẫn nên tập luyện thêm một chút."
Hắn nhảy ra khỏi cửa sổ, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Bàn tay mạnh mẽ đánh ra bộ Loạn quyền phá thạch, không ngờ tất cả đều đạt đến trạng thái viên mãn!
Hắn lại đổi sang Việt võ đạo. Không thể phủ nhận, Việt võ đạo tuy không phải võ kỹ cao cấp gì, nhưng nó tuyệt đối cực kì phù hợp cho thân thể người dân Nam Việt quốc. Bất cứ ai luyện tập Việt võ đạo thì thành tựu thấp nhất cũng là Luyện thể cảnh.
Một quyền vừa ra, lập tức huyết mạch trong cơ thể nhảy chồm lên, dường như có thứ gì đó muốn phá mà ra.
"Khoai, hình như bộ Việt võ đạo này có vấn đề đúng không?"
Trần Phong ngừng luyện tập, ý thức tiến vào Tinh thần hải. Lúc này Khoai cũng đang dùng Tinh thần lực in ra bộ võ kỹ này trên không gian rồi quan sát. Một lúc sau nó trầm giọng:
"Đúng vậy, có rất nhiều vấn đề là khác."
Nói rồi nó chỉ tay về một bức hình, đó là con đường vận chuyển Chân khí:
"Ngay đây, nếu ngươi vận chuyển Chân khí qua mạch này thì sẽ có tốc độ nhanh hơn, nhưng nó sẽ khiến cho hai trung mạch ở bên cạnh bị phá hủy! Sự phá hủy này diễn ra chậm chạp, có lẽ phải mất cả chục năm!"
Nó lại chỉ sang một hướng khác, cười gằn:
"Còn cái này nữa, đây là thứ quái quỉ gì? Đi theo cách này, chỉ khiến một thân huyết mạch của ngươi bị thiêu đốt, tạm thời thực lực sẽ mạnh lên không ít, nhưng càng lâu thì di chứng càng nặng."
"Một thân huyết mạch của ngươi sẽ bị tẩy đi, trở thành phàm huyết! Có kẻ lo ngại huyết mạch của Âu Lạc Thần tộc, bởi vậy đã sáng tạo ra thứ võ kỹ này, căn bản là để hủy diệt chủng tộc các ngươi. Thảo nào từ lúc tỉnh lại đến nay ta không gặp bất cứ một cái Âu Lạc con dân nào có huyết mạch đủ cao cả, tất cả đều thấp đến đáng thương."
Trần Phong có chút choáng váng. Hắn không ngờ được môn võ kỹ mà người dân Nam Việt quốc luôn ngợi ca lại là thứ trói buộc bọn họ, phong ấn huyết mạch bọn họ.
"Việt vương đã lệnh cho người người học Việt võ đạo, liệu đây có phải là âm mưu của ông ta? Không thể loại trừ khả năng này."
"Cũng có thể là do một kẻ nào đó trong thời gian dài dằng dặc đã chỉnh sửa, khiến Việt Võ đạo biến thành bộ dạng như vậy?"
"Hoặc là chính kẻ sáng tạo ra Việt võ đạo này chính là thủ phạm, muốn tộc ta bị diệt!"
"Nhưng trong thời gian dài như vậy chẳng lẽ không có ai phát hiện ư? Hay là những người phát hiện đều bị tiêu diệt?"
Hàng loạt khả năng được Trần Phong suy đoán, nhưng hắn cũng chỉ suy đoán mà thôi, muốn biết đến sự thật còn không biết bao lâu.
"Bây giờ việc cần làm chính là chỉnh sửa Việt võ đạo, để nó quay lại đúng nhiệm vụ của mình, vì người Việt!"
Hắn cùng với Khoai bắt đầu nghiên cứu, từ những thứ đơn giản nhất như đấm, đá,... cho đến những thứ phức tạp như Dẫn khí thuật, Khống khí thuật,... Bên trong Tinh thần hải cảm giác về thời gian lệch rất nhiều, bởi vậy hắn hoàn toàn có đủ thời gian làm điều này. Khoai thì có vẻ không đáng tin cậy, nhưng kiến thức nó tích lũy thì rất khủng bố, có thể so với một cái thư viện khổng lồ. Tuy nhiên Khoai lại là tồn tại ở mấy vạn năm trước, bởi vậy kiến thức của nó cũng chỉ dừng lại ở mấy vạn năm trước. Rất nhiều thứ được tìm hiểu trong mấy vạn năm qua thì nó đều không biết, bởi vậy công việc diễn ra tương đối khó khăn. Trần Phong tuy nhận được kiến thức khổng lồ từ lão Thanh Long, nhưng chuyển từ lí thuyết sang thực hành lại là một chuyện khác.
Chiều ngày ba mươi tết...
Trần Phong bị Linh Nhi thức tỉnh lại, tuy hắn đã dặn cô bé là để hắn một mình. Nhưng hôm nay đã ba mươi tết, không thể không dừng lại được.
"Ít nhất đã hoàn thành được tám phần chỗ Luyện thể rồi, còn phần Dẫn khí thuật khó hơn chắc cần đến cả tuần thậm chí hai tuần mới xong."
Hắn thử quyền, lập tức không cảm thấy được cảm giác huyết mạch sôi trào như trước nữa, mà cảm thấy Tinh thần sảng khoái, cơ thể khỏe hẳn lên.
"Mấy vạn năm đi qua, ta cũng lạc hậu mất rồi. Nhân loại các người quả thật rất đáng nể, lại sáng tạo ra Dẫn khí thuật này. Nhớ lúc trước Văn Lang Cổ quốc cũng chẳng biết mở ra các mạch như thế nào, chỉ có thể dựa vào các loại Đồ Đằng hình xăm, ví như Long hình để mà mở mạch, từ đó tu luyện."
"Cũng may trong Long châu mà lão Thanh Long để lại có mấy thứ này, nếu không không biết đến lúc nào chúng ta mới chỉnh sửa xong. Đương nhiên phải có Khoai này ra tay, chứ để tên nhóc ngươi làm thì không biết đến mùa lúa nào mới xong?"
Khoai có vẻ rất hưng phấn, mở miệng nói liên hồi. Trần Phong mắt điếc tai ngơ, cố gắng bỏ qua những gì nó nói, đi xuống dưới nhà. Hắn lại giúp Linh Nhi cùng bà Lan làm gà, làm xôi, rất tất bật. Bên ngoài đường cũng ngày càng ít người đi lại, dù sao cũng sắp đêm, sắp đến giao thừa rồi.
Thành, Hà My cũng đến ở chung với bọn hắn. Thành thì vì đường xa nên không về được, còn Hà My thì nói không muốn về nhà, bởi vậy Trần Phong cũng đành chịu, để hai người này "ăn bám". Đương nhiên Thanh cũng không phải là bình hoa, mà rất đảm đang, làm hết thảy mọi việc, khiến Trần Phong đỡ rất nhiều.
Tùng tùng tùng.
"Là tiếng trống, giao thừa đến rồi."
Mọi người từ lâu đã chuẩn bị, nay đứng trước bàn thờ, mỗi
người lẩm bẩm cầu chúc cho một năm mới tốt đẹp.
Tùng tùng tùng.
Hai mắt mọi người vẫn nhắm nghiền, nhưng đôi môi từ lâu đã cứng đơ, tựa như bị thôi miên.
Cạch.
Cửa sổ nhẹ nhàng bị mở ra, theo đó là hai người đi vào, lại có tiếng chân từ trên tầng vọng xuống, theo đó là ba người nữa đi xuống.
"Đúng là bọn nó không?" Một người hỏi.
"Chính xác. Thiếu niên này là Trần Phong, còn thiếu niên này là Thành. Chúng là những học viên tốt nhất của thành Minh Dương."
Một tên đi đến trước mặt Thành, cười nói:
"Mấy tên nhóc này nghe nói đều có Chiến lực của cao thủ Nội cương, cẩn thận."
Tên khác nghe vậy phì cười, đáp:
"Chúng đã dính Mê hồn pháp, dù là Linh giả đi nữa thì cũng không khác thì con gà này."
Nói rồi hắn chỉ vào con gà trên mâm, tiện tay bẻ một cái đùi rồi cho vào miệng ăn.
"Rất dễ ăn thôi!"
Hắn cười ha ha, từ trong tay lấy ra một đoạn dây, bước về phía Trần Phong. Một tên khác cũng làm việc tương tự với Thành.
"Khoan đã, hình như ta vừa thấy mí mắt tên nhóc này nhảy lên mấy cái!"
"Ngươi lại thần hốt nát thần tính, mau mau đi."
Người nọ vẻ mặt lộ rõ sự nghi ngờ, mặt dán sát mặt của Thành, hòng quan sát thật kĩ.
Thành đột nhiên mở mắt ra, mà theo đó là miệng hắn há lớn, một âm thanh như hổ khiếu vang vọng, lập tức chấn vỡ màng nhĩ của gã. Sau đó là một quyền như búa bổ đánh lên đỉnh
"Cái gì..."
Những người còn lại ngay lập tức bịt tai, Cương khí phun trào, đang định phòng ngự thì hai bàn tay của Trần Phong đã đấm tới, bên trên chi chít vảy rồng.
Rắc rốp rốp.
Xương cốt bọn hắn vỡ nát, máu tươi điên cuồng phun ra. Bọn chúng đang định lùi đi thì thấy cơ thể mình không ngờ lại nặng nề đến khó tin, hai chân xuất hiện dây leo chằng chịt.
Trần Phong sắc mặt lạnh lùng, một chưởng đánh ra, lập tức chấn bay một người ra khỏi nhà, lưu lại trên tường một lỗ thủng lớn. Hắn lại lấy một thanh kiếm từ trong nhẫn không gian ra, chém mạnh, lập tức một cánh tay rơi xuống.
"Cắt đứt cái cẳng chó của ngươi! Dám ăn cắp đùi gà của ta!"
Tên này kêu thảm thiết, dùng Cương khí bịt kín vết máu, mà lúc này những tên còn lại cũng bình tĩnh trở lại, trong đó thậm chí một tên bước lên, tay rút đao, Đao khí bắn ra bốn phía, lập tức xé nát Pháp thuật của Hà My.
"Vẫn nghe rằng bọn nhóc này rất ranh ma, không ngờ lại đến mức này!"
Tên này thầm hô trong lòng, tay nắm chặt đao những cũng không dám tiến lên nữa. Gã không biết nhóm người Trần Phong còn có chiêu trò gì chưa dùng đến, dù rằng thực lực của gã hơn xa nhóm Trần Phong.
Đột nhiên sắc mặt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ, sau đó đứng ngây người, hai mắt trắng dã. Mà Trần Phong từ nãy giờ đều chú ý gã, cùng với Thành lập tức lao lên, tung chưởng nên lên đỉnh đầu cùng lồng ngực hắn.
"Cứng vậy?" Trần Phong cùng Thành rên lên một tiếng, trong tình huống hai người đánh lén và tên kia không có sự chuẩn bị nhưng lực phòng ngự của gã vẫn rất kinh người.
Nhưng gã vẫn bị đánh bay ra, lồng ngực lõm xuống một chút. Cơn đau truyền từ lồng ngực đến não khiến hắn ta rất nhanh tỉnh lại, lập tức bỏ chạy thục mạng. Trong này còn lại hai tên nữa thì cũng mất hết can đảm, nhanh chân bỏ chạy, thoáng chốc đã biến mất.
Tiếng trống xung quanh biến mất, theo đó là tiếng pháo hoa nổ bụp bụp trên trời cao. bà Lan cùng Luân mở mắt, cười nói:
"Giao thừa qua rồi, mọi người ăn thôi. Ấy chết, cái đùi ở đây đâu rồi, ai lại ăn trước như vậy?"
Trần Phong làm bộ, cười hì hì, sau đó cũng ngồi xuống. Mọi người ăn uống rất vui vẻ, tiếng bát đũa va chạm kêu leng keng, tiếng cười nói,...
"Khoai, đã đánh dấu bọn chúng chưa?"
Trong tay Khoai là năm điểm sáng, trong đó có một điểm sáng chói nhất, bốn điểm khác thì màu tối hơn một chút.
"Dễ như ăn bánh. Mấy tên này thật phiền phức, cứ truy đuổi mãi không tha!Mà theo ta cảm nhận được thì bọn hắn hình như là người Nam Việt quốc."
Trần Phong gật đầu, nuốt miếng thịt trong miệng, truyền âm cho Khoai:
"Ta cũng nghĩ thế. Bọn hắn nói tiếng Việt rất chuẩn, hơn nữa có vẻ đã tìm hiểu rất kĩ về nhóm chúng ta, thậm chí còn dùng tới cả Linh thuật chỉ để bắt chúng ta."
Trần Phong nhớ lại lúc đó, lúc đầu tiếng trống vang lên Trần Phong cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng khi truyền vào Tinh thần hải thì hắn cảm thấy ý thức mình có chút mơ hồ, bởi vậy mới nhanh chóng truyền âm cho Thành và Hà My để họ cẩn thận. Mà hai người này cũng không tồi, đều cảm nhận được gì đó không đúng, bởi vậy vẫn cố gắng duy trì sự tỉnh táo, một mặt khác lại vẫn giả vờ như bị trúng chiêu.
Trần Phong nhẹ nhàng buông bát xuống, nói:
"Cháu ăn xong rồi ạ."
Hắn đứng lên, đi vào nhà vệ sinh để rửa tay, trong lòng vẫn nghĩ:
"Cần phải thông báo cho Viện trưởng để họ biết cách đối phó. Đám người lạ mặt kia có vẻ không hề muốn từ bỏ ý định, muốn bắt giữ tất cả học viên của thành Minh Dương. Chúng có mục đích gì đây?"
Hết chương 165