Máu tươi cùng các loại dược liệu chậm rãi thấm lên bức tượng, sau đó bắt đầu xảy ra dị biến! Trần Phong có thể thấy được phía sau bức tượng không ngờ lại xuất hiện một cánh cửa, nhìn qua rất tầm thường. Cánh cửa chậm rãi mở ra, Linh hồn Trần tướng quân bước đến, dáng vẻ vô cùng uy vũ.
"Là ngươi sao. Thiếu niên, thức tỉnh ta làm gì?"
Trần Phong vái một vái rồi nói:
"Có kẻ địch tấn công thành Minh Dương, rất nhiều người đã bị giết hại. Mong ngài có thể bảo vệ chúng tôi."
Trần tướng quân ánh mắt nhìn xa xăm, hiển nhiên cũng cảm nhận được chiến sự, trầm giọng nói:
"Không xong. Ngươi mau mau rời đi, tìm cách gọi cứu viện từ Việt Vương! Kẻ địch có cường giả còn mạnh hơn cả ta lúc còn sống, vì vậy ta khó lòng bảo vệ được các ngươi. Đi mau!"
Trần tướng quân vung tay, tức thì một luồng sáng bắn ra, đem Trần Phong cùng Thành, Lê Chí Cường đều dịch chuyển đi.
"Hãy cố gắng sống cho tốt, thiếu niên!"
Hắn ta gầm lớn, Linh hồn từ trong cánh cửa nọ bay ra, lơ lửng trên trời cao quát lớn:
"Có giỏi thì ra đây. Ta biết ngươi ở đó!"
"Ta không cần ra tay."
Một thanh âm vang lên, giọng điệu rất nhẹ nhàng:
"Ngươi đã là cá nằm trên thớt, đâu thể trở thành mối nguy? Một cái Linh hồn Tông Linh mà thôi."
Quanh thân của Trần tướng quân xuất hiện từng loại đồ án kì dị, từng loại văn tự ẩn hiện, khóa chặt lấy hắn.
"Món Chân Linh bảo của ta còn thiếu một chút, lấy ngươi thêm vào là đủ rồi."
Không gian chậm rãi nứt ra, tạo thành một khe hở, từ bên trong có một nhóm người đi ra. Kẻ đi đầu là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ uy nghiêm, tựa như một ngọn núi sừng sững nguy nga ở đó, không gì lay chuyển nổi.
"Tôn Linh cảnh, Tôn giả."
Trần tướng quân đắng chát than một tiếng, không ngờ kẻ thù lại mạnh đến như vậy. Tôn giả, dù là Bắc Minh Đế quốc đi nữa cũng là tồn tại hiếm thấy, đã có thể khai tông lập phái. Còn hắn dù còn sống cũng chỉ là Tông Linh đỉnh cao, nay thân thể đã mất, chỉ còn lại Linh hồn, dù được tế tự cúng bái liên tục đi nữa cũng chỉ có thể nắm giữ chiến lực Tông Linh cảnh. Mà giữa hai đại cảnh giới có chênh lệch cực lớn, gần như không thể vượt qua, trừ phi là thiên tài.
Linh hồn thể của Trần tướng quân chậm rãi tan rã, bị tên kia thu vào một cây cột.
"Ta để cho ngươi hiện ra không phải vì sợ ngươi hay là muốn thu lấy Linh hồn ngươi, mà đơn giản muốn dụ đám Linh giả của Thanh Long Giang tông cùng Nam Việt quốc ra mà thôi. Nhưng ta có lẽ hơi cẩn thận quá, không ngờ chỉ có mấy tên Huyền Linh mà thôi."
Gã thở nhẹ một hơi, nhìn bao quát thành Minh Dương một lượt. Lúc này Thợ săn công hội đã triệt để tàn phế, người chết thì chết, còn lại thì đã đầu hàng. Lực lượng bảo vệ của thành Minh Dương thì càng thảm, chết đến chín phần, số người còn sống le que không có mấy. Học viện Minh Dương thì đã bị công phá, giờ đây các học viên đang bị chỉnh đốn, xếp thành hàng, không biết để làm gì.
"Còn một vài tên nhóc cũng nên xử lí, tránh cho đêm dài lắm mộng."
Không gian xung quanh nhẹ nhàng rung động, sau đó giữa không trung nhanh chóng xuất hiện một cái lồng màu vàng kim khổng lồ.
"Này, có ai ở đây không?"
Trên không trung vọng tới một thanh âm, âm lượng không lớn nhưng khi vị Tôn giả kia nghe xong lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay cả cái lồng cũng bị tán đi, hóa thành linh quang bay đầy trời.
"Giọng nói này.... Không thể nào!"
Gã có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, hỏi:
"Không biết là vị nào đang ở đó, Thanh Long Giang tông chúng tôi đang khảo hạch đệ tử, không tiện đón tiếp, mong Linh hữu hiểu cho."
"Vậy sao, ta có chút quan hệ với quý tông đấy. Không biết ta có thể vào xem được không?" Người trên trời đáp lại.
Gã nghiêm giọng nói:
"Không thể! Hôm nay lão tổ chúng ta gặp được đệ tử ưng ý, bởi vậy mới tạo nên cấm chế này, mong Linh hữu hiểu cho."
"Ồ, ra là vậy."
Tên này thở phào ra, đang định nói tiếp thì đột nhiên thấy bên ngoài trận pháp xuất hiện vô cùng vô tận hỏa diễm, tựa như biển rộng, bao trùm cả tòa thành.
Trong thành vang lên mấy tiếng kêu rên đau đớn, đó chính là những cường giả bày ra đại trận, mỗi người thực lực đều không thấp hơn Dung Linh cảnh, mà số lượng phải tới ba bốn mươi người! Nhưng giờ bọn họ bị kêu lên thảm thiết, chứng tỏ là trận pháp bị tấn công cực kì mạnh mẽ, đến nỗi lực phản chấn lại khiến họ bị thương.
Cường giả mạnh đến mức nào mới làm được điều này?
Đây là một tòa trận pháp tiếp cận Vương cấp đấy!
"Hỏa diễm phần thiên, thật sự là hắn? Tại sai lại là hắn?"
Gã thật sự lộ ra vẻ hoảng sợ, khiến một tên Linh giả bên cạnh hỏi:
"Tôn giả, đó là ai vậy?"
Bành bành bành!
Màn sáng trận pháp xuất hiện từng đám gợn sóng, liên miên bất tận, tựa như sắp vỡ đến nơi. Mà những mắt trận, nơi mà cắm lấy từng tòa Linh bảo thì ầm ầm nổ tung, còn những tên Linh giả trấn thủ cũng phun máu, dù là Tông Linh cảnh Linh giả cũng không ngoại lệ.
Hỏa diễm đầy trời đột nhiên thu lại, sau đó người ta thấy một cái Đỉnh thật lớn, che mất nửa thành Minh Dương, hai cái tai có bức tượng một Long một Phượng, bộ dáng rất thật. Trên thân đỉnh khắc không biết bao nhiêu là hình ảnh, từ sông núi ao hồ, mây trời, cho đến là các loại dị thú như Long li qui phụng,..... chủng loại phồn hoa.
Oành!
Màn sáng của trận pháp bị cái Đỉnh khổng lồ này đập tới, lập tức xuất hiện vô số vết nứt, tựa như mạng nhện chạy dọc ngang, trông rất ghê sợ.
"Hắn ta là một ma đầu, trên đời này hiếm thấy ma đầu."
"Hắn ta là....."
Oành!
Trận pháp vỡ nát, một người chậm
rãi hạ xuống. Người này mặc một bộ quần áo màu đen, đeo tất tay trắng, đi dày đen. Tóc hắn cắt ngắn, khuôn mặt khá điển trai, trên miệng treo một nụ cười có chút tà dị.
"Để ta giới thiệu cho nhé. Ta họ Tần, tên một chữ Thiên, thường được gọi là Tần tôn giả."
"Tần Ma....."
Một tên Linh giả hoảng sợ, hét lên, nhưng nhận ra mình lỡ miệng nên nhanh chóng ngậm chặt lại, lập tức hóa thành một luồng sáng bay vút đi.
Tên Tôn giả Bắc Minh Đế quốc kia đổ mồ hôi lạnh.
Trước đó tầm mười phút, cách ngôi chùa tầm hai cây số, ba người Trần Phong nhìn xung quanh, thấy không có gì nguy hiểm thì mới thả lỏng, bắt đầu xác định vị trí của mình rồi mới chạy đi tìm Linh Nhi, Hà My..
"Nhớ, gặp người Triệu gia thì lập tức xử lí."
Lê Chí Cường vừa đi vừa nói, giọng tràn ngập sự thống hận.
"Tại sao lại phải làm vậy.? Chẳng lẽ Triệu gia cũng tham gia vào vụ này?"
"Không sai. Lúc đó lực lượng cao thủ của toàn thành đang tập trung ở Thợ săn công hội, không ngờ bọn chúng lại sử dụng độc dược, sau đó bất ngờ tấn công! Lê gia ta cũng bị bọn chúng giết gần hết, cao thủ trong tộc chỉ còn sót lại mấy người."
Nói đến đây lão cúi gằm mặt, gằn giọng:
"Chúng ta trở về nhà, chỉ thấy nơi đây đã biến thành một bãi hoang tàn, tất cả người trẻ tuổi đều bị bắt đi. Bởi vậy bọn ta mới liều mạng mà xông lên, cố gắng chém giết bọn chúng, gọi Linh hồn Trần tướng quân."
Bước đi của lão có chút chuệch choạc, hiển nhiên tâm tình rất tệ. Xem ra Lê Chí Cường tính cách nóng nảy như vậy có lẽ cũng vì gia tộc mà thôi. Lão nguyện hi sinh thân mình, hi sinh cách nhìn của người khác với mình, để mọi người xem lão là một người khó tính, khó chọc, từ đó kẻ địch cũng không làm gì gia tộc của lão
Trần Phong nghĩ vậy thì có chút mủi lòng, tất cả hận thù trước đi thoáng chốc bay đi. Hắn an ủi:
"Ông cũng đừng lo quá, có lẽ đám người kia chỉ muốn bắt người đi chứ không hề có ý giết hại đâu. Lê Nghĩa cùng những người khác vẫn còn sống."
"Mong là vậy."
Khuôn mặt ông ta có chút vui lên, tâm tình bình ổn. Thấy vậy Trần Phong cũng yên lòng, truyền âm cho Thành:
"Anh nghĩ sao, hình như bọn chúng đã công phá vào học viện, đúng không?"
Thành ừm một tiếng, đáp:
"Chắc là vậy, lúc nãy anh thấy có mười mấy tên đang tấn công vào trận pháp bảo hộ học viện, vừa mới đây còn có tiếng nổ lớn, chắc hẳn đã bị công phá rồi."
Trần Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi thăm hai người. Rốt cục ba người chuyển hướng, chạy một mạch về nơi ở của Linh Nhi. Trên đường đi còn gặp mấy tên tội phạm, tuy nhiên thực lực quá yếu, tiện tay là có thể gạt bỏ.
Đến khi ba người thấy trên trời cao xuất hiện biển lửa khổng lồ thì không khỏi ngơ ngác, lẩm bẩm:
"Thật kì vĩ. Là vị cường giả nào mới làm được như vậy?"
Lúc màn sáng trận pháp bị vỡ nát thì cả ba lộ ra vẻ mừng rỡ, bước chân chạy càng nhanh.
Họ được cứu rồi!
Trần Phong và Thành hét lên đầy sung sướng, còn Lê gia lão tổ chỉ mỉm cười.
Sau khi di chuyển tầm ba mươi phút thì bọn hắn rốt cục cũng đi đến nơi hẹn trước với nhóm Ánh Nguyệt, Linh Nhi. Vừa mới bước đến đã cảm nhận được một luồng Ma pháp lực phả vào mặt, sau đó là một luồng Tinh thần lực trùng kích thẳng vào não, khiến cả ba đều choáng váng, một chút nữa là ngã xuống.
"Là ai dùng tới Tinh thần lực công kích? Chẳng lẽ là vị cao thủ bí ẩn đó?"
Trần Phong nhớ lại người bịt mặt từng cứu hắn thì cảm thấy nhẹ bỗng. Người này rất mạnh, Tinh thần lực như vậy có lẽ chỉ có cao thủ Khai Huyệt mới chống cự nổi mà thôi.
Hà My, Ánh Nguyêt Thanh Hoa, Linh Nhi lúc này đang đứng ở trong một toà ma pháp trận, bên ngoài là mười mấy tên võ giả tay cầm Bảo khí đang chiến đấu với hơn hai mươi tên khác.
"Những tên kia là ai? Sao bọn chúng lại đánh giết lẫn nhau?"
Một làn sóng Tinh thần lực trùng kích khác đánh đến, khiến Trần Phong kêu rên một tiếng, đầu đau như buá bổ.
"Mẹ kiếp, con nhóc kia biết dùng Tinh thần lực công kích!"
"A...đầu tao....tao phải giết nó!"
"Con nhóc?"
Trần Phong nhíu mày, trong lòng có một dự đoán, nhưng rất nhanh bị hắn bác bỏ.
"Sao có thể. Ha ha. Sao có thể."
Trần Phong điểm ra một chỉ, kiếm khí bắn ra, lập tức xuyên thủng thân thể một tên. Một chưởng khác cách không đánh ra, chấn bay một tên khác.
Thành cùng Lê gia lão tổ đồng loạt tấn công, rất nhạn chiến cuộc nghiêng về một phía. Đám võ giả kia chật vật chạy trốn, để lại mấy cái xác của đồng bạn.
Trần Phong liếc nhìn mấy tên còn lại, chỉ thấy chúng ánh mắt vô hồn, tựa như những cỗ máy.
Hết chương 181