Đúng lúc hai người đang định quyết đấu thì giọng Linh Nhi vang lên:
"Đây là thức ăn mà chị ấy nấu đấy. Đợi chút nữa chúng ta cùng ăn nhé."
"Chị cũng nghe về Ngọc Linh rồi. Cô ấy không những xinh đẹp mà còn rất tài giỏi, thực lực không kém bất cứ ai trong thế hệ mới này. Đúng là đáng khâm phục."
Khuôn mặt của Trần Phong và Ngọc Linh đồng thời cứng lại, sau đó cả hai đồng thời rời khỏi phòng ở của Trần Phong, đóng sầm cửa lại.
"Cấm không được để lộ ra, nghe chưa!"
Ngọc Linh trừng mắt, tựa như một tiểu hồ ly vậy, trông vô cùng dễ thương.
"Tôi lại sợ cô để lộ ra thì có!"
Trần Phong phản pháo, kéo ghế ngồi xuống.
"Em về rồi đây, có cả chị Nguyệt nữa!"
Linh Nhi nhảy chân sáo, đặt túi thức ăn xuống. Ánh Nguyệt đi sau cô bé, thấy Ngọc Linh thì ánh mắt có chút kinh ngạc, lại nhìn sang Trần Phong, không khỏi nghi ngờ.
"Hai người này đã quen biết từ lâu hay sao? Sao mà thân thiết như vậy?"
Lúc này Ngọc Linh ngồi một bên Trần Phong, dáng vẻ cực kì thân thiết. Mà Trần Phong cũng không có chút nào không thích, trái lại còn xích lại gần cô ta.
"Sao chúng ta không vào phòng? Dù sao đây cũng là phòng khách, không tiện."
Ánh Nguyệt đề nghị, khiến hai người Trần Phong có chút giật thót, nhưng vẫn bình tĩnh đáp:
"Ăn ngoài này rộng rãi, thoải mái có đúng không? A, nên mời cả cậu ta nữa."
Trần Phong bật dậy, chạy lại gõ cửa phòng còn lại.
Không có ai trả lời.
"E hèm, không biết cậu có rảnh không?"
Cửa phòng hé mở, một cặp kính nhô ra, sau đó một khuôn mặt xuất hiện:
"Không rảnh!"
Nói rồi cậu ta định đóng sầm cửa. Thấy vậy Trần Phong gượng cười, đẩy nhẹ cửa, nói:
"Ấy chết, bình tĩnh. Chả lại chúng tôi có ít thức ăn, nhưng lại ít người quá nên muốn mời cậu."
Người nọ im lặng hồi lâu, sau đó đáp:
"Được."
Nói rồi cậu ta bước ra. Lúc này Trần Phong mới có cơ hội quan sát người bạn cùng phòng này. Cậu ta cao tầm mét sáu lăm, tóc dài đến vai, quần áo thì không bẩn thỉu nhưng khá cũ. Dáng người thanh mảnh thư sinh, dưới chân đi một đôi dép lê.
Trần Phong thừa cơ này nhìn vào phòng, thấy bên trong tương đối ngăn nắp, tuy nhiên giữa sàn lại có một cái cột trụ, trên đó có một con Giao Long đang uốn lượn. Giao Long trông rất thật, thậm chí hắn còn cảm nhận được Giao khí như có như không.
"Một Luyện Bảo sư?"
Luyện Bảo Sư, một chức nghiệp khác trên Huyền Thiên thế giới. Bọn họ là những người có nhiệm vụ chế tạo Linh bảo, Linh phù đôi khi là các loại đại trận, vũ khí chiến tranh(Linh Quang Pháo, Thiết Giáp Hạm,....). Đôi khi bọn họ sẽ chuyển thành Trận pháp sư bởi hai chức nghiệp này có sự hỗ trợ rất lớn.
Ở Thanh Long Giang tông ở trong Chín ngọn núi lớn cũng có một tòa gọi là Bảo-Trận-Đan giới. Nơi đây là tòa Linh bảo giới lớn thứ hai của Thanh Long Giang tông, chỉ sau Quân Vệ Giới.
Trong đó gồm Trận Pháp Sư, Luyện Dược sư cùng Luyện Bảo sư. Bọn họ đóng vai trò rất lớn trong việc tạo nên Thanh Long Giang Tông như hiện nay.
Lúc thấy người nọ đi ra thì Ngọc Linh lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi:
"Không ngờ cậu lại ở chung phòng với cậu ta?"
"Có gì không ổn sao?"
"Đương nhiên là có rồi!" Linh Nhi tiếp lời Ngọc Linh, thay cô nàng giải thích:
"Anh ấy tên là Nguyễn Thanh Tân, tuy thực lực không cao, vẻn vẹn là Khai Huyệt mới mở ra một huyệt, nhưng lại có thiên phú về mặt trận pháp, luyện bảo vật cực cao! Dù là nhiều đệ tử khóa trước cũng đừng mơ sánh ngang được."
Trần Phong trố mắt nhìn thiếu niên gầy còm ngồi cạnh mình, lẩm bẩm:
"Lại tài năng như vậy?"
Nguyễn Tân nghe mọi người ca ngợi thì cũng không có nét gì là vui mừng, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn chăm chăm vào túi thức ăn. Ánh Nguyệt biết ý nên lập tức mở túi ra, lập tức một mùi thơm ngát tỏa ra.
"Được!"
Nguyễn Tân không chút khách khí, lập tức lấy đũa, gắp thức ăn một cách ngon lành. Mà mọi người cũng chẳng kém, sau khi mời nhau qua lại thì bắt đầu đánh chén. Ngọc Linh tuy là tiểu thư của một thế lực lớn nhưng trình độ nấu ăn vẫn rất cao, mỗi món đều được làm tỉ mỉ, đẹp mắt.
Ăn xong thì Nguyễn Tân liền đứng dậy, cúi nhẹ rồi nói:
"Cảm ơn. Sau này sẽ đền đáp."
Nói rồi cậu ta chạy vào phòng, lại tiếp tục nghiên cứu cách chế tác bảo vật. Trần Phong nhớ đến cây Long trụ còn chế tạo chưa xong kia, có chút khâm phục.
Lại liếc sang Ngọc Linh, thấy cô nàng đang nói với Linh Nhi cái gì đó khiến cô bé cười khanh khách, gật đầu như gà mổ thóc.
"Cô không bận chuyện gì sao?"
Ngọc Linh mỉm cười, đáp:
"Có chứ, nhưng vì được ở bên cậu nên bỏ qua cũng chẳng sao."
Ánh Nguyệt nghe vậy thì có chút cảnh giác, nhìn khuôn mặt Trần Phong rồi nghĩ thầm:
"Bọn họ có quan hệ thế nào? Sao mình không biết nhỉ?"
Trần Phong đành bó tay với Ngọc Linh, quay sang Ánh Nguyệt, nghiêm giọng hỏi:
"Ánh Nguyệt, cô ả khi đêm là sao?"
Ánh Nguyệt cắn chặt môi, lộ ra vẻ do dự. Nhưng rốt cục vẫn nói:
"Chút mâu thuẫn nhỏ mà thôi."
"Cứ nói ra đi."
"Cô ta là người của Lê gia thành Quế Lương. Em trai cô ta từng làm chuyện không tốt, bị tôi dạy dỗ, sau đó bị ả ghi hận. Thực lực ả ta cũng không mạnh lắm, tuy nhiên hậu trường rất cứng, không thể chọc vào."
"Hơn nữa cô ta còn đe dọa chị Ánh Nguyệt, nếu không nghe theo lệnh cô ta thì những người đến từ thành Minh Dương, đặc biệt là Đặng gia sẽ bị chăm sóc kĩ. Mà cậu cũng hiểu từ chăm sóc có nghĩa là gì rồi đấy"
Trần Phong nghe xong thì không còn tức giận nữa, trái lại còn rất bình tĩnh, phảng phất chưa nghe được Ánh Nguyệt nói gì. Nhưng bên trong thì hắn tựa như núi lửa rung động, tùy thời bạo phát!
"Thành Minh Dương ta có thế lực nào trong thành Nghi An này không?"
Ánh Nguyệt lắc đầu, đáp:
"Có đấy, nhưng khó lòng giúp đỡ. Ba thành Tây Phủ chúng ta cũng có một đoàn hội tên là Thanh Hà hội. Tuy nhiên Thanh Hà Hội hiện nay chỉ có hơn ba mươi người, thực lực cao nhất cũng chỉ là Khai Huyệt mở ra ba huyệt. Dù sao những người có thiên phú đều đã gia nhập những đoàn hội cao cấp hơn rồi."
Trần Phong suy tính hồi lâu rồi quyết định:
"Chúng ta sẽ đến đó. Xem họ như thế nào."
Thông tin các bang hội đều được công bố rõ ràng trên bảng tin, bởi vậy nhóm Trần Phong rất nhanh tìm đến nơi đó. Trụ sở của Sơn Hội nằm ở phía Tây của thành Nghi An, trong một tòa nhà ba tầng. Nơi đây Linh khí rất bình thường, chỉ có thể hơn khu bên ngoài một chút mà thôi.
"Có ai
không ạ?"
Trần Phong gõ cửa, một lúc sau có một thanh niên tầm hai mươi đi ra.
"Các em cần gì sao?" Người nọ ân cần hỏi, mà khi thấy Ánh Nguyệt thì tỏ vẻ hơi lúng túng.
"Bọn em muốn gặp hội trưởng."
Ánh Nguyệt đáp, lại nói:
"Giới thiệu với mọi người, đây là Đặng Văn Chiến, anh ấy là người được Thanh Long Giang tông thu nhận vào lần tuyển chọn trước."
Mọi người nghe vậy đều nhao nhao chào anh ta, mà anh ta cũng ho khan, đáp:
"Không cần làm vậy đâu. Anh xấu hổ với bọn em. Bởi vì.....Hội trưởng đã bỏ chúng ta mà gia nhập vào Thiết Thổ đoàn rồi."
Ánh Nguyệt nghe vậy thì thở dài, đáp:
"Vẫn biết anh ta luôn bị các đoàn hội kia mời chào, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy...mới một tuần mà thôi."
"Chưa hết. Hai hội phó thì có một người cũng đã lung lay ý chí, có lẽ.....Hội chúng ta nên giải tán thôi."
Giải tán?
Mấy người bọn họ nhìn nhau, trong ánh mắt lộ rõ sự thất vọng. Những thế hệ đàn anh đàn chị đi trước đều đã chịu thua, giờ bang hội cũng tan rã. Thật đáng thất vọng.
Trần Phong thở dài, bước lên mấy bước, nói:
"Hội ta còn bao nhiêu người?"
"Hai mươi tám người, trong đó có bốn người đã thu dọn hành lí, chuẩn bị chuyển đi."
Trần Phong nhìn thẳng vào mắt gã, đột nhiên vận khí, lập tức quanh thân hắn gió lốc cuộn trào, Cương khí khủng bố hóa thành gió lốc đẩy lùi Đặng Chiến. Hắn nghiêm nghị hỏi:
"Anh thấy thực lực em thế nào? Có thể làm hội trưởng của Thanh Hà Hội không?"
Đặng Chiến nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu đáp:
"Hoàn toàn đủ!"
Trần Phong thu lại khí thế, bước vào bên trong tòa nhà, nói lớn:
"Những người của Thanh Hà hội, mời ra đây, Trần Phong có chuyện muốn bàn với mọi người."
Một chốc sau hơn hai mươi người từ bên trong đi ra, trong đó có một số ít người đang cởi trần, mồ hôi mồ kê đầy thân. Một số khác thì Cương khí vờn quanh, chắc vừa ngồi tĩnh tu. Một số nữa thì tay xách va li, quần áo gọn gàng, có lẽ định rời đi.
"Chú mày muốn gì?"
Một nam thanh niên cơ bắp cuồn cuộn bước lên trước. Gã đang tập thì cảm nhận một luồng khí thế cực kì khủng bố từ ngoài nhà tỏa ra nên cũng hãi hùng khiếp vía. Khi nghe Trần Phong nói thì lập tức phóng ra, xem kẻ đó là ai.
"Trần Phong, thành Minh Dương, xin chào đàn anh!"
"Ra là người thành Minh Dương. Chú em muốn xin gia nhập sao? Xin lỗi, hội chúng ta sắp giải..."
"Em muốn đến làm hội trưởng."
Trần Phong mỉm cười, nói tiếp:
"Xin được phép nói lại, đó là em muốn được làm hội trưởng của Thanh Hà hội chúng ta."
Người thanh niên nọ nghe vậy thì trầm giọng, quát:
"Chú mày đùa thế không vui đâu! Mau cút đi!"
Ầm
Trần Phong điểm ra một chỉ, lập tức đánh bay người nọ, thản nhiên nói:
"Không đùa. Em có thực lực, có tự tin để làm điều đó."
Những người xung quanh há hốc mồm, sau đó có một người xách kiếm ra, chém tới:
"Mẹ kiếp, bọn ta đã nhận thua, lũ chúng bay còn đến đây sỉ nhục làm gì???"
Trần Phong điểm ra một chỉ, đánh bay gã, đáp:
"Có lẽ phải đánh gục hết mọi người thì mới có thể nói chuyện được."
Nói rồi hắn vươn hai tay ra, vận dụng Loạn quyền phá thạch lao vào đám người kia. Hắn tựa như hổ vào bầy dê, chỉ cần một chiêu thôi đã đánh bay một người. Vì vậy tầm một phút sau thì trên mặt đất người nằm la liệt, miệng rên rỉ không thôi. Bọn hắn không thể tin nổi một thiếu niên trẻ tuổi lại có thực lực như vậy, cả đám người bọn hắn chưa kịp phản ứng thì đã đo sàn rồi
Người thanh niên cơ bắp lúc nãy mới ngồi dậy, thấy Trần Phong đã giải quyết tất cả thì hơi run run, nhưng vẫn lao lên quyết chiến đến cùng. Rất may Ánh Nguyệt lúc này ra ngăn cản, nếu không gã đã no đòn.
"Ra là vậy. Không ngờ thành Minh Dương ta lần này lại ra nhiều nhân tài như vậy. Thật đáng mừng biết bao"
Trong phòng họp, hơn hai mươi người đang ngồi vào một cái bàn dài, mà ở đầu cùng thì Trần Phong ngồi đó, hai bên là Ánh Nguyệt cùng Ngọc Linh. Sau khi Trần Phong đánh cho họ sợ hãi thì Ánh Nguyệt mới đứng ra giải thích. Nhờ đó họ biết rằng Trần Phong đã đạt đến Khai Huyệt, đủ yêu cầu làm hội trưởng. Tuy nhiên việc có thêm Trần Phong cũng không khiến mọi người quá vui mừng. Dù sao Thanh Hà Hội giờ đây quá yếu đuối, xếp hạng đã đứng vị trí thứ nhất từ dưới lên. Trong hội giờ chỉ có một Khai Huyệt, sáu Ngoại Cương, hơn mười Nội Cương, còn lại là Tụ khí. Những Tụ khí cảnh này là do họ quá yếu kém, không thể gia nhập bất cứ thế lực nào, bởi vậy mới gia nhập vào đây.
"Nhưng vẫn không được." Người thanh niên cơ bắp kia thở dài, nói:
"Hội đối thủ chúng ta, Thanh Sơn hội, giờ đã có hơn năm tên Khai Huyệt cảnh, trong đó có một tên đã mở ra năm huyệt, chiến lực cực cao. Vốn Hội trưởng Khoa còn miễn cưỡng chống đỡ, nhưng giờ cậu ta cũng đã đi, một tháng nữa bang chiến.....chúng ta sẽ bị xóa sổ."
"Bang chiến?"
"Đúng vậy, là bang chiến. Ở thành Nghi An này cứ cách sáu tháng sẽ có bang chiến, kéo dài trong vòng một tháng." Nói rồi anh ta nhìn sáng Ánh Nguyệt, lộ ra vẻ xấu hổ.
Ánh Nguyệt cũng biết gã khó mở lời, bởi vậy nói thay:
"Bốn tháng trước, bang chiến xảy ra, Thanh Hà hội chúng ta thua liên tiếp hai mươi trận, thắng ba trận, hòa hai trận. Chung cuộc xếp vị trí cuối bảng, bị trừ đi toàn bộ điểm bang chiến. Giờ đây.....chúng ta đã gần như không thể xem là một hội nữa rồi. Nếu ở Bang chiến tiếp theo chúng ta thua thì sẽ bị cưỡng ép giải tán, toàn hội sẽ bị phạt rất nặng."
Hết chương 206