Nam Việt Đế Vương

Thanh giang, thủy lưu, thủy lãng, thủy bích!


trước sau

Mấy ngày tiếp theo hắn vẫn chăm chỉ luyện tập, dưới sự dạy bảo của Đặng Nam nên tiến bộ cực nhanh, đã tiến vào cảnh giới Sơ nhập. Dòng nước xung quanh giờ đây đã trở thành một dòng suối nhỏ, có thể bao bọc toàn bộ cơ thể. Đến đây thì Thanh Giang Khí thuật đã tu được phần cốt lõi nhất, và tiếp theo hắn bắt đầu tu luyện các loại Khí thuật phòng thủ và công kích trong đó.

"Thanh Giang Khí thuật là một bộ Khí thuật, trong đó bao gồm Khí thuật phòng ngự và Khí thuật công kích. Khí thuật công kích gồm có Thủy lãng, Thủy Lưu là loại cơ bản nhất. Khí thuật phòng thủ gồm có Thủy Bích, Thủy thuẫn,... Sau này nếu trò tu luyện Thanh Giang Khí thuật lên cảnh giới Trụ cột thì có nên tìm hiểu Thanh Giang võ kỹ. Bởi chúng là một bộ Võ-Khí thuật, hỗ trợ cho nhau rất nhiều."

Đặng Chiến hai tay biến ảo, nắm đấm siết lại, sau đó đanh ra theo một quỹ tích quỷ dị. Bàn tay hắn ta tựa như một con sông, nước chảy cuồn cuộn. Đó chính là Thanh Giang võ kỹ.

Rào rạt.

Tiếng sóng nước truyền đến, một con sông nhỏ từ nắm đấm của hắn truyền ra, cuốn bay Trần Phong.

"Đó là Thủy Lưu của Thanh Giang Khí thuật. Dòng nước chảy tuy yếu nhưng lại vô cùng vô tận, chỉ có thể xuôi dòng mà đi, không thể chống lại!"

Nói rồi gã ấn bàn tay xuống, mặt nước lún xuống một chút rồi vỡ tung ra, hóa thành từng đợt gợn sóng đánh lên cơ thể Trần Phong, khiến hắn mệt lử!

"Thủy lãng, chuyên bào mòn sức mạnh đối thủ. Sau đó, chính là sát chiêu! Long trảo thủ!"

Một cái Long trảo có chu vi một mét ầm ầm đập tới, nện lên cơ thể Trần Phong, đánh chìm hắn vào đáy sông. Ở đáy sông tuy rằng dòng nước không còn cuồn cuộn, tuy nhiên áp lực từ bên trên đè xuống là cực kì kinh khủng, tựa như một hòn đá khổng lồ vậy.

"Thu!"

Dòng nước đột ngột biến mất, mà Trần Phong cũng chậm rãi đứng dậy, hít sâu một hơi, thầm nghĩ:

"Thanh Giang Khí thuật, không tầm thường chút nào. Nếu phối hợp với các chiêu công kích khác thì dù đối thủ mạnh hơn cũng phải thua!"

"Giờ trò muốn hiểu rõ hơn Thanh Giang thuật thì hãy đi về phía Nam, nơi đó có một đoạn sông rộng, đã được Linh giả tông ta khai phá, tạo thành nơi tu luyện. Ở đó trò sẽ tiến bộ nhanh hơn đấy."

"Cảm ơn thầy!"

Trần Phong cúi chào, sau đó đi ra khỏi cửa. Ở căn phòng bên cạnh, Ngọc Linh cũng đồng thời đi ra, thấy hắn bèn cười khẽ đáp:

"Khí thế thật mạnh nha! Chắc là đang tu luyện Thanh Giang Khí thuật phải không? Có cần người ta giúp đỡ một chút không?"

Trần Phong cười đáp:

"Được vậy thì tốt quá. Tuy nhiên không có tiền công đâu."

"Người ta làm vì chàng chứ có phải vì tiền đâu?"

Cô nàng tiến lại gần, bước chân nhẹ nhàng tựa như cơn gió, cuốn theo một làn gió thơm đến bên hắn. Trần Phong hít sâu một hơi, lại nhìn thiếu nữ yêu mị trước mắt, tâm thần hơi chút thất thủ.

E hèm!

Đặng Nam ho khan một tiếng nhẹ nhàng vung tay, lập tức một dòng nước từ trong phòng trào ra, cuốn lấy Trần Phong mà bay đi.

"Nữ nhân Vũ gia luôn là vậy. Một đám hồ li tinh!"

Trần Phong bị nước cuốn mãi, rốt cục rơi đến nơi cách xa học viện Nghi An chừng trăm mét. Hắn sau đó tìm hiểu một lúc rồi chạy đi. Tòa thành này thật sự rất lớn, tuy chỉ có mấy vạn người sinh sống nhưng diện tích lại đủ cho cả chục vạn người. Trên đường đi hắn thấy một số Tụ Linh trận, nơi tu luyện cực kì quan trọng trong Thành Nghi An này. Nhiều chỗ còn đang xảy ra đại chiến, hai bang phái liên tục tấn công chinh phạt lẫn nhau, cực kì khốc liệt.

Hắn cũng gặp nhưng nơi ăn uống, vui chơi giải trí, người ra vào không ít. Võ giả dù sao vẫn là con người, hơn nữa họ đều là người trẻ tuổi, nếu bắt tu luyện mãi thì cũng không thể chịu nổi.

Ầm ầm.

Hắn rốt cục thấy ở phía trước một cảnh tượng vô cùng đồ sộ:

Một con sông cực kì rộng lớn, chiều rộng có lẽ phải đến gần ba mươi mét, nước sông chỗ thì cuộn trào mãnh liệt như lũ về, chỗ nước chảy chậm rãi tĩnh lặng, chỗ sóng nước trận trùng, sóng đánh vào bờ bắn lên từng đám bọt nước. Chỗ thì tựa thác cao đổ xuống, chỗ lại như một cái hồ sâu. Muôn hình vạn trạng, thật sự khó có thể tin nổi.

Trần Phong rút thẻ của mình ra sau đó tìm hiểu thông tin. Mấy ngày qua hắn ngoài tu luyện ra thì cũng tìm hiểu một ít kiến thức phổ thông. Ví như cái thẻ này, nó không những là thẻ căn cước, chứng minh thân phận của hắn, mà nó còn là thiết bị kết nối với những người khác. Chỉ cần truyền Khí vào, sau đó trận pháp bên trong sẽ được kích hoạt, hắn có thể sử dụng các tính năng như liên lạc, lưu giữ hình ảnh, âm thanh, thông tin. Đặc biệt hơn, có thể kết nối đến Bảng tin, nơi chia sẻ các thông tin, các câu chuyện, các nhiệm vụ,.....

Lúc này có một màn sáng lơ lửng trước mặt hắn, trên đó miêu tả về nơi đây. Để việc tu luyện các Khí thuật liên quan đến sông nước thì Linh giả Thanh Long Giang tông đã bỏ ra vốn lớn, dùng một tòa Linh trận khống chế dòng nước, biến nó thành các hình dạng theo mong muốn. Ngoài nơi đây còn có nhiều nơi như ở phía Tây Nam tòa thành có một nơi chuyên cho võ giả tu luyện các Linh thuật liên quan đến Yêu thú, thậm chí ở trong đó còn nuôi gần chục con Giao Long, tùy ý các đệ tử đến tu luyện. Và còn nhiều nơi khác nữa, đó là lí do mà những võ giả trẻ tuổi ở bên ngoài tranh chấp nhau kịch liệt, nhằm có thể có một suất tiến vào nơi đây.

Những chỗ như thế này thì Thanh Long Giang tông không quản, tùy ý các đoàn hội trong thành chia cắt. Bởi vậy thỉnh thoảng lại thấy một số trận chiến nhỏ lẻ, cũng có khi là một trận lớn. Ví dụ như bây giờ...

Ở một đoạn sông, hai nhóm người tầm ba bốn chục người đứng đối diện nhau, đằng đằng sát khí. Bọn họ là hai hội bậc trung ở khu vực số 2: Thiết Sơn đoàn cùng Hổ Long hội. Trong gần bốn mươi người này không ngờ có đến hơn hai mươi người là Khai Huyệt cao thủ, Cương khí tựa như bão tố quấn quanh, cực kì khủng bố.

"Đánh nhau to.." Trần Phong lẩm bẩm, cố ý tránh xa một chút.

"Dám cướp địa bàn của chúng ta, Hổ Long hội các ngươi thật chán sống rồi. Lên!"

Bọn hắn gào thét, Cương khí đồng thời trào ra, hóa thành một dòng suối rộng chừng hai mét, dòng nước chảy cuồn cuộn. Mà bên kia cũng chẳng kém, một dòng suối lớn tương tự hiện ra, va chạm vào nhau.

Oành!

Bọn hắn chiến đấu theo tổ đội, cả hai mươi người đồng thời sử dụng Thanh Giang Khí thuật, ba người hợp lại được một dòng nước nhỏ, bảy người hợp lại được một lạch nước,
hai mươi người hợp lại được một con suối!

"Đi một ngày đàng, học một sàng khôn. Thanh Giang Khí thuật theo một cách nào đó mà nói cũng có thể hóa thành trận pháp, trăm suối đổ về một sông, uy lực mạnh mẽ gấp hàng chục hàng trăm lần. Bây giờ dù có Chuyển Linh cao thủ ở đây cũng chưa chắc dám cứng đối cứng với bọn họ."

Hắn lại bước tiếp, thấy phía trước có một nhóm hai ba người đang bị vây bắt bởi một nhóm tám người.

"Là người của Thanh Hà hội ta."

Ánh mắt Trần Phong nhíu lại, bước chân lập tức nhanh hơn, tiến về phía trước.

"Thanh Hà hội các ngươi không phải có một Hội trưởng mạnh mẽ lắm sao? Giờ đâu rồi, gọi hắn ra đây!"

"Nếu cậu ta ra tay, một ngón cũng đánh gục được các ngươi!"

Một người thanh niên nghiến răng nghiến lợi. Cậu ta là Nguyễn Văn Đạt, mười sáu tuổi, cũng đến từ thành Minh Dương. Thiên phú cậu ta tương đối ổn, tiếp cận Linh thể, thực lực nay đã đạt đến Tụ Khí đỉnh cao. Nhưng từng ấy không đủ để cậu ta tham gia bất cứ một hội nhóm nào, khi nghe Thanh Hà hội tuyển người lập tức báo danh. Bởi cậu ta đã nghe qua danh Trần Phong, tuổi còn trẻ nhưng đã đạt đến Nội cương cảnh, ở trong bí cảnh Minh Dương cũng thể hiện sự ưu tú, chém giết cao thủ Ngoại Cương, đánh ngang tay với Lê Bá Long và Phạm Việt của thành Quỳ Dương và thành Tương Phong. Hơn nữa cậu ta còn rất thân thiết với Ánh Nguyệt, người đã đạt đến cấp độ thiên tài!

"Vậy hắn đâu, gọi ra đây. Dù ta đánh ngươi một trăm cái, hắn cũng chỉ biết rụt đầu mà thôi, ha ha ha!"

Người nọ cười ha hả, nắm tay siết chặt, Cương khí biến thành hình ngọn núi, nhắm Nguyễn Đạt mà vung đến. Nguyễn Đạt thấy vậy thì biến sắc, nhưng vẫn cố phản kháng, sử dụng Thiết Lôi quyền trong Loạn quyền phá thạch. Thấy hắn sử dụng võ kỹ này thì tên kia cười lạnh, bằng vào kiến thức của tên kia thì gã dám chắc võ kỹ của Nguyễn Đạt cực kì tầm thường, so với gã thì còn kém xa.

Bành

Nguyễn Đạt bị đánh bay, mu bàn tay đỏ bừng lên, kèm theo đó là tiếng xương kêu răng rắc. Ở Thanh Long Giang tông này luôn khuyến khích đệ tử chiến đấu, chỉ cần không giết người hay phế kinh mạch thì tùy ý làm việc. Họ làm vậy cũng để cho các đệ tử biết rằng giới tu luyện là tàn khốc bực nào, cá lớn nuốt cá bé, thực lực yếu thì hãy cam chịu, nếu không hãy lấy đó làm động lực vươn lên!

"Hắn đâu, gọi hắn ra đây!" Thanh niên nọ cười gằn, định một cước đá bay Nguyễn Đạt thì một nắm đấm từ đâu nện tới, đánh lên mặt gã.

Rào rào rào

Ba tiếng sóng vỗ rì rào, theo đó là khuôn mặt thanh niên nọ biến dạng, bởi Trần Phong sử dụng chính là Thủy Lãng võ kỹ, Cương khí hóa thành ba đợt sóng ập tới, khiến mặt gã giống như mặt nước đầy gợn sóng.

Mấy tên xung quanh ngây người trong phút chốc, sau đó liền ra tay, từng đám kiếm khí bùng nổ, chém về phía Trần Phong. Tuy nhiên phòng ngự hắn quá kinh khủng, kiếm khí chỉ lưu trên người hắn từng vết ngấn màu trắng xám mà thôi.

"Quái vật?" Một tên kêu lên kinh hãi, kiếm khí của bọn hắn có thể chém thủng Bảo khí cấp hai, nhưng nay lại không thể xuyên thủng Cương khí Trần Phong, vậy Cương khí hắn chắc chắn đến bậc nào?

Thủy lãng!

Trần Phong như ngộ ra điều gì, lòng bàn tay mở ra, một chưởng ấn vào mặt đất. Lập tức ba gợn sóng từ tay hắn truyền ra, đem tám tên xung quanh đều đánh bay, duy chỉ có một tên vẫn miễn cưỡng đứng vững, như con thuyền nhỏ giữa biển cả dậy sóng, tùy thời đều có thể lật.

"Khai Huyệt, tên này là Khai Huyệt!"

Người còn sót nghiêm mặt, cố chống cự lại sóng nước, tiếp tục nghĩ:

"Hơn nữa chiến lực cực mạnh. Ta đã mở ra mười mạch, đồng thời mở ra hai huyệt đạo, vậy mà trong tay hắn gần như không có sức chống cự. Quả nhiên là thâm tàng bất lộ."

Người nọ hét lên, hai tay đẩy ra, lập tức một bức tường xuất hiện, trên đó có bốn đợt gợn sóng liên tiếp nhau.

"Thủy Bích!"

Gã đang định lùi lại thì thấy một bàn tay đánh phá Thủy Bích của mình, à không, chính xác hơn là một cái Long thủ, thậm chí hắn thấy được từng cái vảy tản ra hàn khí đáng sợ!

Oành!

Lồng ngực hắn lõm xuống một chút, lập tức bị đánh bay ra ngoài. Trần Phong từ trong Thủy Bích vỡ nát bước ra, cười lạnh:

"Yếu vậy mà cũng dám gáy? Ngại sống quá lâu chăng?"

"Mọi người, còn đợi gì nữa, xông ra đi!"

Người nọ gào lên. Gã đã bị Trần Phong đánh thương không nhẹ, nếu còn bị đánh nữa chỉ sợ nghỉ ngơi cả tháng mới khỏi. Mà như vậy làm sao gia nhập Bang chiến, làm sao có thể nhận được Thanh Giang Linh dịch? Gã tuy muốn cống hiến cho bang, nhưng không đến mức này!

Theo tiếng gọi của hắn thì ba người khác từ xa xa chạy đến, quát lên:

"Kết trận!"

Bọn hắn đồng thời ra tay, lập tức một luồng Giang Khí ( Cương Khí hóa thành sông) rộng tầm hai mét bay ra, từ trong đó một cái Long trảo xuất hiện, chộp lấy Trần Phong.

Thủy Bích!

Trần Phong lúc này tựa như một người khác, trong đầu hình ảnh tên lúc nãy sử dụng Thủy Bích liên tục được diễn luyện, nhờ đó Thủy Bích hắn tạo ra dần dần hoàn thiện, đầu tiên là một đợt sóng, sau đó là hai đợt, rồi đến ba đợt sóng. Ba đợt sóng liên tiếp nhau, có thể cản được rất nhiều lực công kích!

Tuy nhiên ba tên kia không phải dạng vừa, Giang Khí cực kì khủng bố, Thủy Bích của Trần Phong cầm cự dược hơn năm giây liền vỡ, nhưng nhờ đó hắn cũng kịp thời lùi lại, nghĩ cách tác chiến:

"Ta không thể vận dụng Kim đỉnh. Quá lộ liễu. Cũng không nên sử dụng Giao Long hình, vậy thì có thứ gì có thể chặn đứng được Giang Khí của bọn hắn?"

Hết chương 209

Cầu chút Kim phiếu. Thật lâu rồi các đạo hữu à

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện